Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 1179: Vũ Tuyệt Thành thu đồ đệ

"Tại sao phải xem thể chất của ta?" Sở Nhạc Nhi lại lùi về phía sau hai bước, có vẻ cảnh giác: "Sao ai cũng muốn xem thể chất của ta thế?"

Vũ Tuyệt Thành sững sờ, nói: "Ta chỉ xem thôi, không có ý gì khác. Đại ca ngươi cũng có ở bên cạnh, ta còn có thể hại ngươi sao?"

Sở Nhạc Nhi hừ một tiếng, nói: "Nói vậy cũng không đúng."

Rồi nhìn Sở Dương xin giúp đỡ: "Đại ca..."

Sở Dương biết đây chỉ sợ là kỳ ngộ lớn nhất của Sở Nhạc Nhi! Trước mắt là người sáng tác Thiên Hạ Độc Cương! Độc công của hắn tuyệt đối là xuất thần nhập hóa!

"Nhạc Nhi, Khiêu Vũ tiền bối chính là tiền bối cao nhân, hơn nữa, Thiên Hạ Độc Cương ngươi luyện không phải có rất nhiều chỗ không rõ sao? Khiêu Vũ chính là người sáng tác ra quyển sách kia."

Sở Nhạc Nhi méo mó gật đầu, nói: "Được rồi, vậy thì cho ngươi xem." Thanh âm giống như đang ban ơn cho Vũ Tuyệt Thành vậy.

Vũ Tuyệt Thành hưng phấn nói: "Tốt tốt!"

Hắn vươn tay, đặt lên uyển mạch Sở Nhạc Nhi.

Lập tức, sắc mặt của hắn khẽ giật mình, thốt lên: "Tiên Thiên Không Linh Chi Thể?"

Sắc mặt lập tức thận trọng, lập tức, tựa như đã nhận ra cái gì đó, hắn đột nhiên lại là chấn động: "Không chỉ là Tiên Thiên Không Linh Chi Thể, mà còn có tu vi thánh cấp? Tuổi nhỏ như thế..."

Lập tức, hắn run rẩy một cái, cả kinh kêu lên: "A, ông trời ơi... Tiên Thiên Độc Mạch, Tiên Thiên Độc Thể, Tiên Thiên Chi Lai... A, ông trời ơi..."

"Khục khục khục..." Sở Dương muốn cười, nhưng cũng không thể cười, đành phải ho khan vài tiếng. Nhắc nhở lão nhân này một chút: Ngài là hậu nhân Thần Phong, mấy vạn năm trước là một trong Cửu Kiếp, siêu việt Chí Tôn cao thủ... Đừng cả kinh như vậy có được không? Chú ý thân phận của ngươi, phải có phong độ, phải có phong độ.

Nhưng Vũ Tuyệt Thành rõ ràng là đã đem "phong độ", và "thân phận", ném lên chín từng mây. Hắn vẫn trừng mắt rung động tiếp tục bắt mạch, một chồng kinh hô liên thanh: "A, ông trời ơi... A, ông trời ơi... Thì ra là thế! Thì ra là thế! Thì ra thế gian này, lại thật sự có loại người này, loại thể chất này! A, ông trời ơi..."

Sở Nhạc Nhi tròng mắt trợn trừng, có chút sợ hãi trở lại bên người Sở Dương, ôm lấy người hắn, nói nhỏ: "Đại ca, lão đầu nhi này có phải điên rồi hay không?"

"Khục, Nhạc Nhi tư chất của ngươi quá tốt, cho nên làm hắn bị chấn kinh!" Sở Dương vội ho một tiếng, nhỏ giọng giải thích: "Nhạc Nhi ngươi phải kiêu ngạo mới đúng, có thể đem độc y Vũ Tuyệt Thành làm cho khiếp sợ thành cái dạng này... phỏng chừng từ xưa đến nay, cũng chỉ có một mình ngươi."

Sở Nhạc Nhi 'A, một tiếng, nói ra: "Thì ra thể chất của ta lại là thứ tốt... Từ khi sinh ra đã bị lăn qua lăn lại, bị giằng co trong đau khổ hơn mười mấy năm. Mỗi ngày đều tới địa ngục chơi vài lần, lại có thể làm người ta khiếp sợ thành cái dạng này..."

Sở Dương khục một tiếng: "Đúng vậy, không trải qua khó khăn, ngươi làm sao có thể gặp cầu vồng. Đau khổ của ngươi đã qua, trước mặt của ngươi bây giờ là một con đường dẫn thẳng tới cầu vồng!"

"Hi hi..." Sở Nhạc Nhi mím môi nở nụ cười.

"Sở Dương! Ta có chuyện muốn nói với ngươi!" Bên kia, Vũ Tuyệt Thành quát to một tiếng.

"Hả, chuyện gì?" Sở Dương kỳ thật biết rất rõ chuyện gì sắp xảy ra, lại còn giả bộ hồ đồ.

"Để muội muội của ngươi bái ta làm thầy!" Vũ Tuyệt Thành trong mắt phát sáng, một phát nắm lấy tay Sở Dương, tay kia như kìm sắt kẹp lên bả vai Sở Dương: "Để cho nha đầu bái ta làm thầy!"

Dùng sức lớn đến mức bả vai Sở Dương kêu lên ken két.

"Ta kháo... ngươi buông tay ra trước... Bả vai ta sắp nát..." Sở Dương lập tức đau đến cái mũi và con mắt nhăn lại với nhau.

"A..." Vũ Tuyệt Thành vội vàng buông tay ra, trên mặt có chút ngượng ngùng.

Sở Dương vuốt vuốt bả vai, tức giận nói: "Ngươi muốn thu đồ đệ thì hỏi ý kiến của người trong cuộc mới phải. Bẻ vụn bờ vai của ta để làm gì?"

Vũ Tuyệt Thành hừ một tiếng, nói: "Ai mà không nhìn ra, nha đầu này hoàn toàn nghe lời ngươi? Ngươi nói được, nàng sẽ không nói không được, ngươi nói không được, lão phu coi như là thần tiên, thì nàng cũng không bái ta làm thầy!"

Vị độc y này đúng là thật khôn khéo, nhanh như vậy đã thấy được điểm mấu chốt.

Sở Dương đành phải hỏi Sở Nhạc Nhi: "Nhạc Nhi, ý của ngươi thế nào?"

Sở Nhạc Nhi thần sắc phức tạp, nói: "Ta nghe đại ca."

Sở Dương nghĩ một lát, nhưng vẫn không thể quyết định được.

Đối với Sở Nhạc Nhi thì Vũ Tuyệt Thành có thể nói sư phụ thích hợp nhất trên thế gian này. Ngay cả người của Cửu Trọng Thiên Khuyết đi xuống, cũng chưa chắc có thể thích hợp hơn Vũ Tuyệt Thành.

Nhưng Sở Dương vẫn cố kỵ sự an toàn Sở Nhạc Nhi.

Thân phận chủ nhân Cửu Kiếp Kiếm của mình, vẫn phải chiếu cáo thiên hạ. Đến lúc đó Nhạc Nhi ở bên người Vũ Tuyệt Thành, hắn có thể thương tổn Nhạc Nhi hay không?

"Ngươi còn khó xử cái gì?" Vũ Tuyệt Thành có chút nôn nóng, giương nanh múa vuốt nói: "Chuyện tốt như vậy mà còn lo lắng cái gì? Còn không mau để cho tiểu nha đầu bái sư? Tư chất của nàng, cũng chỉ có ta mới hiểu rõ, chỉ có ta mới biết phương hướng phát triển của nàng! Những người khác cùng lắm là xem trọng Tiên Thiên Không Linh Chi Thể mà thôi. Nhưng Tiên Thiên Không Linh Chi Thể chỉ là cái rắm!"

Nhìn thấy một người thích hợp làm đồ đệ, y bát cả đời có được truyền nhân, xem như một chuyện vui lớn của nhân sinh.

Đúng vậy, nhưng tiểu tử này lại ngập ngà ngập ngừng, tiểu nha đầu thì hoàn toàn nghe theo hắn...

Vũ Tuyệt Thành đúng là lần đầu tiên gặp được loại chuyện như thế này!

Dùng thân phận của mình, hô một tiếng thu đồ đệ đệ, cho dù bắt người ta ba bước quỳ, chín bước lạy một vạn dặm thì số người xếp hàng cũng trải dài từ Đông Nam cho đến Tây Bắc. Sao đối với huynh muội này lại không đáng tiền như vậy?

"Thu làm đồ đệ thì có thể, nhưng ta có một yêu cầu." Sở Dương nói ra.

"Yêu cầu? Nói mau!" Vũ Tuyệt Thành quả thực tức đến thở hổn hển. Ta muốn thu đồ đệ, còn phải đáp ứng yêu cầu của người ta... bà mẹ nó, hiện tại làm sư phụ đều khó như vậy sao?

"Chính là bất cứ lúc nào, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng không thể thương tổn Nhạc Nhi!" Sở Dương trầm trọng nói.

"Phế con mẹ ngươi đi! Ta sao lại thương tổn đồ đệ của ta?" Vũ Tuyệt Thành phẫn nộ: "Ngươi quả thực là một tên vô liêm sỉ! Lại lo lắng vấn đề nhảm nhí như thế, quả thực là không thể nói lý mà!"

Sở Dương trầm ổn nói: "Vô liêm sỉ hay không vô liêm sỉ ta không biết, nhưng ta chỉ muốn một điều kiện này, bất luận lúc nào, bất cứ chuyện gì, ngươi cũng không thể thương tổn nàng!"

"Ta đáp ứng!" Vũ Tuyệt Thành tức quá hóa cười, nói: "Lão phu có truyền nhân, cho dù mai mốt nha đầu kia hạ độc giết ta, ta cũng cười đến nhắm mắt lại, vui mừng nói: Thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam! Như vậy được chưa?"

Sở Dương mỉm cười: "Đa tạ tiền bối thông cảm, kính xin tiền bối đến lúc đó chớ quên nói đi cái này một câu Thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam."*

* Thanh xuất vu lam, nhi thắng vu lam: Màu xanh xuất phát từ màu lam, nhưng lại vượt trội hơn màu lam. Ý nói trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy.

Vũ Tuyệt Thành chán nản, cả giận nói: "Ngươi thật sự nghĩ ta bị đồ đệ hạ độc chết?"

Sở Dương cười ha ha.

Đánh mắt cho Sở Nhạc Nhi, nói: "Nhạc Nhi, còn không bái kiến sư phụ của ngươi?"

Sở Nhạc Nhi có chút ngây thơ 'A", một tiếng, nhìn về phía Vũ Tuyệt Thành.

Thấy hai tay Vũ Tuyệt Thành liên tục lay động, khuôn mặt kích động đến đỏ bừng, nói: "Bái sư thu đồ đệ đều là đại sự, sao có thể làm qua loa như thế? Cần phải tìm vài cái nhân chứng, phải long trọng một chút.

Sở Dương và Sở Nhạc Nhi ngạc nhiên, vị gia gia này ở tình huống như hôm này còn muốn long trọng nữa...

Lại thấy Vũ Tuyệt Thành thì thào tự nói: "Hiện tại, trước hết để cho Phong Nguyệt làm người chứng kiến, phân lượng hình như không đủ... Tất cả mọi người chứng kiến thì miễn cưỡng có thể... Trước định ra quan hệ thầy trò, chờ thương thế ta tốt lại tổ chức một buổi đại lễ thu đồ đệ, thu một ít lễ vật. Mẹ kiếp, Cửu Đại Gia Tộc mà không đến tặng lễ, lão phu đến diệt nhà hắn. Chấp pháp giả cũng phải đến, không đến thì lão phu cũng giết luôn…!"

"A?" Sở Dương cười ngất.

"Nói nhảm, lão phu thu đệ tử, chính là việc trọng đại của Cửu Trọng Thiên! Không có người chúc mừng, đồ đệ của ta cũng bị mất mặt!" Vũ Tuyệt Thành trừng hai mắt.

Sở Dương nhấc tay đầu hàng: "Ngươi có lý, ngươi cố chấp, ta phục."

Trong lòng thật sự là không biết nói gì.

Phong Nguyệt nổi tiếng là người không thể trêu vào ở Cửu Trọng Thiên, hai vị chí tôn Phong Nguyệt còn 'phân lượng không đủ"? Chỉ là thu một đồ đệ, không ngờ hắn lại muốn tổ chức đại lễ, cưỡng chế cả thiên hạ tới đưa lễ vật…

Xem ra vị hậu nhân Thần Phong này làm việc có chút quái dị, cũng thật sự rất bá đạo...

Nhưng mà, từ nơi này cũng có thể nhìn ra được, Vũ Tuyệt Thành coi trọng Sở Nhạc Nhi đến tột đỉnh.

Chỉ nghe thấy Vũ Tuyệt Thành kêu lên: "Nguyệt Linh Tuyết, Phong Vũ Nhu, Mạnh Siêu Nhiên, còn có mấy tiểu bối, đều tiến đến, đều tiến đến, lão phu có chuyện quan trọng muốn tuyên bố!"

Trong chớp mắt, Phong Nguyệt, Mạnh Siêu Nhiên, Đổng Vô Thương, Nhuế Bất Thông, bọn người Mạc Khinh Vũ đều tập trung lại.

Vũ Tuyệt Thành sai Đổng Vô Thương và Nhuế Bất Thông: "Đi chuyển vài cái ghế, tất cả mọi người ngồi xuống, thuận tiện tìm chút ít nhang nến, càng nhiều càng tốt."

Hai người đầu đầy sương mù đi ra ngoài, phút chốc đã đem vật trở về, tất cả mọi người đều ngồi xuống, nhìn Vũ Tuyệt Thành một cách khó hiểu.

Vũ Tuyệt Thành nói: "Sở Dương, ngươi tới chủ trì."

Sở Dương cũng đành thở ra một hơn. T.r.u.y.ệtruyenfull.vn

Đúng là không trâu bắt chó đi cày.

Thấy mọi người đều đã ngồi vào chỗ của mình, Sở Dương ho khan một tiếng, đang chuẩn bị làm công tác của người chủ trì, lại nghe thấy Vũ Tuyệt Thành nói: "Không được cười! Đều ngồi thẳng lên, thời khắc nghiêm túc như vậy, sao có thể có bộ dáng như vậy?"

Sở Dương suýt nữa tắt thở, quay đầu lại nhìn chỉ thấy Vũ Tuyệt Thành cũng ngồi phía dưới, khuôn mặt nghiêm chỉnh, sắc mặt nghiêm túc, thần sắc chăm chú.

Sở Dương lại hắng giọng một cái, nói: "Hôm nay triệu tập mọi người đến đâ, chính là vì một đại sự."

Vũ Tuyệt Thành ngắt lời nói: "Là một đại sự vô cùng quan trọng!"

Sở Dương trợn trắng mắt, nói: "Muốn mời mọi người làm ngườichứng kiến!"

Vũ Tuyệt Thành ngắt lời nói: "Đây là vinh hạnh của các ngươi!"

Sở Dương giận tím mặt, quay đầu lại phẫn nộ nói: "Con mẹ nó! Là ngươi nói hay là ta nói? Nếu không thì tự ngươi lên nói đi!