Đả tự bởi: Deadangel – Truyện FULL

Giọng nói uy mãnh kia nói: "Lão đại cũng rất mệt mỏi, lão yêu ta cùng không nhiều rối rắm giống trong bụng ngươi. Ba người chúng ta ờ Thượng Tam Thiên, bây giờ Tứ Lục Tam Nhân Đường danh chấn giang hồ, cũng không phải rất sướng sao?" Giọng nói trước đó rống to lên: "Đó là hai ngươi sướng! Ta sướng cái gì? Ta cả ngày bị các người đánh, rất sướng sao? Nhớ năm đó ta cũng là thần thâu (thần thâu = thần trộm) nổi danh giang hồ".

"Lão đại nên bảo Kỳ Mặc tới bị đánh! Hoặc là bảo La Khắc Địch tới bị đánh! Hoặc là bảo Nhị ca tới đánh ngươi!" Hắn rống to.

Giọng nói uy mãnh kia vẫn thản nhiên nói: "Cố Độc Hành bây giờ đánh không lại ta! Ta có thể ngược hắn lại!"

Giọng nói trước đó cười lạnh hừ hừ: "Ban đầu cũng không biết là ai, cả ngày bị Cố nhị ca đánh không thể hoàn thủ, ôm một thanh đại đao vừa nát vừa nặng, cứ hô: Đấu lại! Đấu lại! Ta liền không tin đánh không được ngươi một cái".

Hắn cười ha hả: "Hóa ra ngươi bị đánh cũng nghiện".

Giọng nói uy mãnh kia hừ một tiếng: "Ta phát hiện ngươi bây giờ đang gần giống tính Kỳ Mặc, một ngày không bị đánh, trong lòng khó chịu".

Giọng nói trước đó sợ hết hồn, vội vàng cười làm lành: "Ta với Tứ ca ngươi, đó chính là tâm phục khẩu phục kèm bội phục, tiểu đệ sùng bái với Tứ ca, giống như là sông lớn cuồn cuộn, liên miên không dứt. ta kính ngưỡng với Tứ ca, giống như là núi lớn lồng lộng..."

Hắn a dua nịnh hót một lèo, lại thở dài: "Đây không phái là đều phải trách lão đại sao... Tên khốn kia sao còn chưa lên?"

Giọng nói uy mãnh kia cười nhạt: "Nếu hắn lên, ngươi dám mắng trước mặt hắn là khốn kiếp?"

Giọng nói trước đó cười hô hố, nghênh ngang nói: "Ta có cái gì không dám? Bây giờ lão đại chắc chắn đánh không lại ta, ta chiếm hắn mấy năm tiện nghi trước rồi hãy nói, đánh cả ngày! Đặc biệt đánh vào mông!"

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không chỉ muốn đánh hắn, còn muốn chỉnh hắn! Hừ hừ ta có chính là pháp môn, nói gì cũng không thể làm giảm đi danh tiếng thần thâu cái thế của ta, ha ha... chờ lão đại đi lên, ta nhất định thi triển thuật trộm thiên hạ vô song của ta, trộm sạch cả quần lót của lão đại. Đến lúc đó tất cả mọi người không nên giúp hắn, để người kia trần truồng ở Thượng Tam Thiên! Xả tức cho ba người chúng ta, thế nào?" Nguồn tại http://Truyện FULL

Liền tại lúc này.

Cộc cộc...

Tiếng gõ cửa vang lên, một âm thanh trong trẻo giống như cười mà không phải cười, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Diệu kế! Quả nhiên là diệu kế! Thần thâu cái thế đúng là thần thâu cái thế, người bình thường thật không thể trêu vào!"

Cửa mờ ra, một bóng người đứng ở cửa, giống như cười mà không phải cười nhìn hai người.

Hai người đồng thời kinh ngạc. Dùng tu vi bản thân hai người, có người đứng ở cửa, bản thân không ngờ cũng không cảm giác được? Vội nghiêng đầu nhìn ra cửa.

Một ánh mắt linh hoạt mà nghiêm túc. Một ánh mắt sắc bén như đao! Trong chớp mắt, liền đã hai thanh đại đao đối diện bổ tới! Mà tay họ, cũng trong nháy mắt này đặt lên trên chuôi đại đao bên người!

Nhưng sau một khắc, sau khi thấy rõ người tới, hai người đồng thời ngây dại!

Ngay sau đó, hai người điên cuồng kêu to lên!

"A!"

"A!"

"Trời ạ!"

"Ta ngất!"

"Lão đại!"

"Đại ca!"

Lập tức, hai bóng người liền xông lên như lợi kiếm, một người nhỏ gầy nhảy lên, liền ôm cổ Sở Dương. Người còn lại khôi ngô như núi, trực tiếp vươn tay ôm chầm lấy, bế cả hai người lên. kéo vào trong cửa.

Cửa phòng phốc một tiếng đóng lại.

Lập tức...

"Oa ha ha ha ha... Lão đại rốt cuộc đã tới. Bốp bốp bốp..."

" Lão đại ngươi tới thật muộn. Phập phập phập..."

"Ta nhổ vào... hai người các ngươi hạ thủ nhẹ một chút, mông ta còn đau!" Sở Dương kêu thảm thiết.

"Thật à? Vậy chúng ta xoa bóp cho ngươi... Bép bép bép..."

"Ta nhổ... ta là lão đại mà..." Sở Dương giận dữ nói: "Buông tay! ôi ôi..."

" Phát tiết trước! Phát tiết xong rồi lại gọi lão đại. oa ha ha ha... Thoải mái..."

Quả đấm Nhuế Bất Thông lên xuống như mưa, Đổng Vô Thương thân hình hùng tráng như núi ngồi ở trên lung Sở Dương, giữ chặt hắn!

Sở Dương quỳ rạp trên mặt đất. vừa cười vừa kêu to: "Con mẹ nó! Con mẹ nó... Ta là tới hưng sư vấn tội... hai tên khốn! Mau mau dừng tay... ôi ôi... cái mông của ta... ta nhổ. Đánh nửa ta sẽ nổi giận..."

"Ta thật nổi giận rồi..."

"Ta quả thật quả thật nổi giận rồi..."

"Ta mặc kệ!..."

Sờ Dương mãnh liệt dùng sức, hất Đổng Vô Thương xuống, lập tức huynh đệ ba người liền đánh nhau túi bụi.

Phốc! Đổng Vô Thương ôm bụng khom lưng.

Phành! Nhuế Bất Thông hít khí lạnh xoa đùi, da thịt ưên mặt đau đến run rẩy: "Chiêu véo đùi này của lão đại là chiêu đàn bà mới dùng... ôi..."

Bang bang…

Sở Dương ôm bụng vừa định xoay người trên mông, đít đã trúng một cước, lại ngã sấp xuống...

Rầm rầm rầm...

Trong phòng như trời long đất lở, ai không biết còn tưởng rằng nổi lên thế chiến.

Đợi đến khi ba người rốt cuộc dừng tay thì ngay cả giường lớn trong phòng cũng bị đánh nát bét.

Ba người nằm trên mặt đất mặt mũi bầm dập, thở phì phò, cả người vô lực.

Nhìn thoáng qua nhau, đều không khỏi cười lên ha hả, ba người đều cười ra nước mắt!

NGẠO THỂ CỬU TRÙNG THIÊN

Sau đó. ba người lăn lông lốc bò dậy, liên ôm chặt nhau, đông thanh cười to.

Ba người ôm chặt nhau, thật lâu không buông ra. Tiếng cười thấp dần. Nhưng ba người vẫn chưa buông ra.

Ở chỗ lẫn nhau không thấy, nước mắt đều len lén chảy xuống, len lén lau đi, không để cho huynh đệ thấy, nhưng sao càng lau càng nhiều chứ?

Ba người đều không nói gì, đều cảm giác được rõ ràng, trái tim đối phương đang đập thình thịch.

Nhuế Bất Thông cùng Đổng Vô Thương nhớ tới kỹ niệm kề từ khi đi vào Thượng Tam Thiên, thời gian cũng không lâu. nhưng là trải qua mấy mươi lần sinh tử, ba người hiểm tử nhưng vẫn còn sống đều rất nhiều lần, hơn nữa Nhuế Bất Thông lại càng rõ ràng chết đi thêm năm sáu lần...

Giờ phút này gặp nhau, đúng là như đã qua mấy đời!

Ở Thượng Tam Thiên mênh mông, đột nhiên thấy người thân cận nhất cùa mình, người ngươi tín nhiệm nhất, loại cảm giác này, quả thật không cách nào hình dung. Sở Dương cùng Đồng Vô Thương chỉ sụt sùi, lẳng lặng khống chế tâm tình của mình, nhưng Nhuế Bất Thông lại có chút nghẹn ngào không khống chế nổi.

Ba người đồng thời nhớ tới huynh đệ vẫn ở Trung Tam Thiên.

Giờ khắc này, yên lặng không nói gì.

Giờ khắc này, thuộc về chúng ta.

Đàn ông có lệ, là vì gặp lại, vì vui mừng.

Thòi gian cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. sau kích động lúc ban đầu. ba người đã từ từ bình tĩnh trở lại.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Giọng chù quán phía ngoài hỏi: "Khách quan... đã xảy ra chuyện gì à?"

Cửa vừa mở, lộ ra một nhân vật giống đầu heo mặt mày rạng rỡ nhưng còn vương vệt nước mắt, mặt mũi bầm dập nhưng lại cao hứng bừng bừng nói: "Không có việc gì, không có việc gì. Yên tâm đi. Không có việc gì, hắc hắc, cái này cho ngươi, đền bù tổn thất". Tiện tay nhét tới một khối tử tinh.

Rầm. cửa bị đóng lại.

Tiếp theo lại mở ra: "Bảo tiểu nhị đưa nước ấm cùng ấm trà chén trà... "

Rầm! Liền đóng lại.

Chù quán nghi hoặc lắc đầu, thờ dài. Ài, đáng thương thật, đều bị đánh thành như vậy còn bảo không có gì...

Đánh thành chảy nước mắt như vậy còn bị ép cười. Còn bị ép thưởng tử tinh... người này thật đáng thương. Xem ra là gặp phải nhân vật không thể trêu vào rồi, tối nay, cũng không biết sẽ bị chà đạp thế nào ấy chứ...

Lắc đầu. Cầm tử tinh trong tay. thầm nghĩ, nếu không phải bị ép, làm sao chịu thưởng tử tinh? Một khối tử tinh này. đủ ở chỗ ta nửa năm...

Có điều bất kể nói thế nào, tử tinh vào tay so với gì đều mạnh hơn; cho dù ngày mai trong phòng đó xảy ra án mạng, ca ca ta cũng có quan hệ thu phục, dọn dẹp.

Chủ quán vui sướng hài lòng mà đi xuống.

Trong phòng, ba người đã bình tĩnh lại, thổn thức một hồi Sở Dương đột nhiên chỉ vào Nhuế Bất Thông cười ha ha: "Tiểu tử này, vừa rồi khóc. Ha ha..."

Nhuế Bất Thông mặt đỏ tới mang tai: "Ta mới không khóc! Hắn khóc!"

Chỉ vào Đổng Vô Thương.

"Cái rắm ngươi á!" Đổng Vô Thương trừng con mắt khóc đỏ, giận tím mặt: "Chính là ngươi khóc!"

Nhuế Bất Thông ủ rũ: "Được rồi, ở dưới cưỡng bức của các người, ta khóc... được rồi chớ? Ha ha... Xem hai người các ngươi, bị ta đánh giống như gấu mèo..."

Ba người nhìn máu bầm trên mặt đối phương, đều không kìm nổi mà cười rộ lên. Chúng ta lai ở cùng môt chỗ.

Đã trải qua ly biệt, đã trải qua sinh tử, đã trải qua bôn ba....

Huynh đệ chúng ta, lại ở cùng một chỗ!

Thật lâu sau, Nhuế Bất Thông khẽ thở dài: "Không biết bọn họ thế nào..."

Những lời này nói ra, Sờ Dương cùng Đổng Vô Thương cũng có chút trầm mặc. Sở Dương trầm giọng nói: "Huynh đệ chúng ta, mỗi người đều là hán tử tốt. Nếu chúng ta có thể vượt trội. Như vậy, bọn họ nhất định cũng có thể! Nhất định có thể sống tốt. Nói không chừng, không mất bao nhiêu thời gian, liền có thể đi lên cùng chúng ta hội họp".

"Phải! Đến lúc đó. chúng ta vẫn có thể giống Trung Tam Thiên, ở chung một chỗ, không xa rời nhau!" Trong mắt Nhuế Bất Thông cùng Đổng Vô Thương phát ra ánh sáng.

Tiếng gõ cửa vang lên. tiểu nhị đưa trà cụ cùng nước ấm.

Nhuế Bất Thông mờ cửa nghênh đón. lập tức Đổng Vô Thương tìm lá trà, hai người họp tác khăng khít, một bình trà trong nháy mắt pha xong. Nhưng không có bàn.

"Ngồi uống ngay trên đất đi. Ngồi trên đất. không tệ". Sở Dương đề nghị.

" Vậy không được! Huynh đệ chúng ta xa cách gặp lại, sao có thể ngồi trên đất". Thân thể khôi ngô cùa Đổng Vô Thương đứng lên, bẻ bẻ cổ, sải bước đi ra ngoài.

Ngay sau đó chợt nghe cách vách quát to một tiếng, lập tức vang mấy tiếng rầm rầm rầm, sau đó... tiếng bước chân vang lên.

Ba người mặt mũi bầm dập vẻ mặt sợ hãi chuyển bàn ghế tới.

" Để xuống! Dọn xong! Cút!" Đổng Vô Thương uy mãnh chỉ ra cửa.

Ba người kia chạy trối chết.

Sở Dương ngạc nhiên, Vậy cũng được?

"Ba người cách vách kia là ba kẻ trộm, chúng ta ở đây ngày đầu tiên đã được vinh dự đón tiếp, sau đó Vô Thương liền qua đánh cho một trận. Bây giờ thiếu gì, Tứ ca đều qua đó lấy, giống nhà mình vậy. Đi qua không nói hai lời động thủ trước, đánh xong mới nói mục đích. Ba người này cũng quen, một ngày không bị đánh, khó chịu".

Nhuế Bất Thông mờ miệng giải thích.

" Thì ra là như vậy, Vô Thương thật sự là uy mãnh! Ha ha..." Sở Dương nhịn không được nở nụ cười.

" Hai người các ngươi tiến cảnh rất nhanh, làm như thế nào vậy? uống thuốc hả?" Sở Dương hỏi.

" Tiến cảnh của lão đại ngươi chẳng lẽ không nhanh?" Đổng Vô Thương cười ha hả: "Chúng ta là nhờ ánh sáng của Bất Thông, người này, hóa ra là một con chim. Mẹ nó, chúng ta nhận một con chim làm huynh đệ".