Lão giả râu bạc trắng kia ngồi lẳng lặng ở một bên, nhìn Đệ Ngũ Khinh Nhu đang trầm tư.
Bên ngoài phòng, còn là hắn bày ra chí tôn thần niệm, hoàn toàn che giấu tin tức nơi này.
Đệ Ngũ Khinh Nhu suy nghĩ đau đầu.
Hắn trước tiên cũng đã nghĩ tới Sở Dương, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy không có khả năng.
Chuyện này, chỉ có sau khi biết mình tính toán, mới có thể thuận thế nổi sóng
đẩy thuyền. Nhưng hiện tại, chắc là Sở Dương vẫn không biết Dạ gia chính là được mình phái người truyền lại tin tức.
Hơn nữa, cũng chưa từng nghe nói Dạ gia cùng Sở Dương phát sinh xung đột?
Vả lại, lấy thực lực bây giờ của Sở Dương, cũng không có thực lực đối kháng với Dạ gia hoặc là lợi dụng Lăng gia...
"Tam tổ đại nhân, người bên cạnh Sở Dương, ngươi đều xác định?" Đệ Ngũ Khinh Nhu lại hỏi một câu.
"Bên cạnh hắn chỉ có hai nữ nhân một lớn một nhỏ, cái này thì có cái gì đâu
mà không thể xác định?" Vị này tam tổ râu bạc này nhăn mặt, nói.
"Ta vẫn cảm thấy không thích hợp." Đệ Ngũ Khinh Nhu dùng tay xoa xoa thái
dương: "Người này luôn luôn tính toán rồi mới hành động, không có nắm
chắc, sẽ không ra tay. Hơn nữa, hắn đi vạn dặm lẻ loi một mình vào Thiên Cơ thành, làm sao có thể không có dựa vào? Dựa vào Hàn Tiêu
Nhiên...Hiển nhiên là không được, như vậy, vì sao hắn lại có nắm chắc
như vậy?”
Lão giả râu bạc trắng có chút buồn bực: "Tiểu tử cũng
là một thiên tài, nhưng mà...Cũng chỉ là một tên bất nhập lưu. Chẳng
biết tại sao ngươi lại không chú ý Chí tôn của Dạ gia Lăng gia Lan gia,
lại tỏ ra quan tâm tiểu tử này làm cái gì?”
Đệ Ngũ Khinh Nhu hít
một hơi thật sâu, nói: "Tam tổ có điều không biết, tuy rằng Chí tôn
cường đại; Nhưng khi làm một việc gì đó, vẫn cần một người đi chỉ huy.
Chỉ rõ mục tiêu cho hắn, làm cho hắn dũng cảm đi hoàn thành công việc.
Nếu không có người chỉ rõ mục tiêu cho hắn, chí tôn cũng chỉ là một tên
vũ phu có thực lực cường đại mà thôi.”
Hắn thản nhiên cười cười: "Dù sao, trên đời này, Chí tôn có thể chỉ huy chính mình, hơn nữa lại thấy rõ ràng, quá ít!”
Hắn thản nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Cửu đại gia tộc cùng với Chấp
pháp giả, ở trong toàn bộ Cửu Trọng Thiên, đứng ở Chí tôn đỉnh, cũng chỉ có vài người ít ỏi như vậy; Khi mà mọi người nhắc tới, cũng đều nhắc
tới bọn họ...Nhưng không thể phủ nhận, trong trời đất rộng lớn như thế
này, còn tồn tại vô số Chí tôn! Chỉ là cấp độ, phẩm chất khác nhau.”
"Mà vô số Chí tôn này, lại không ai có thể nói...Chính mình có thể chỉ huy chính mình!”
Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên lắc đầu: "Bọn họ vẫn luôn bị người khác sai
khiến, chỉ dẫn, cho nên Chí tôn như vậy, không đáng sợ. Đáng sợ, là bàn
tay chỉ dẫn ở sau lưng chí tôn đó. Người có bàn tay đó, dù là tay trói
gà không chặt, nhưng mà so với Chí tôn càng thêm đáng sợ!”
"Đây là trí tuệ! Trí kế! Tâm cơ! Trí mưu!”
Thanh âm của Đệ Ngũ Khinh Nhu thật lạnh nhạt.
Lão giả râu bạc trắng phía sau hắn, cũng là một vị Chí tôn cao giai, hơn
nữa, cũng chịu Đệ Ngũ Khinh Nhu sai khiến, hơn nữa, dựa theo bối phận,
chính là lão tổ tông của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Lẽ ra Đệ Ngũ Khinh Nhu nói
phải nói chú ý một ít mới đúng, nhưng hắn vẫn nói thẳng ra.
Mà lão giả râu bạc trắng này, cũng thật sự lắng nghe, cũng không có biểu hiện bất mãn gì.
"Cửu Trọng Thiên lớn hơn nữa, Chí tôn lợi hại hơn nữa, cho dù có thể hoàn
toàn thay đổi Cửu Trọng Thiên, thậm chí là gấp Cửu Trùng Thiên, cũng cần trí tuệ cường đại! Cũng không phải chỉ có vũ lực là có thể làm được.
Cho nên, bàn tay nắm trong tay tất cả, mới là đáng sợ nhất.”
"Sở
Dương, chính là một bàn tay như vậy!" Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười: "Dù hắn không có bất kỳ vũ lực gì, nhưng chỉ cần hắn dám đến một chỗ nào đó,
thì nhất định có nắm chắc! Hơn nữa, nhất định có mục đích chính xác!”
"Người như vậy, mới là nhân vật nguy hiểm nhất. Về phần Dạ gia chí tôn Lăng
gia chí tôn...Nếu là ta sử dụng một kế sách nho nhỏ, từng bước từng bước tiêu diệt, cũng không phải là việc gì khó khăn cho lắm." Đệ Ngũ Khinh
Nhu cười nhạt một tiếng, nâng lên ánh mắt: "Thậm chí, không cần người
nhà chúng ta ra tay...”
Lão giả râu bạc trắng chấp nhận gật gật đầu, hiển nhiên đối với hắn, những lời này không có gì phải hoài nghi,
cũng hỏi lại: "Chẳng lẽ tên Sở Dương này ở trong lòng ngươi, lại có thể
cùng loại người với ngươi?”
Đệ Ngũ Khinh Nhu im lặng thật lâu không trả lời, vẻ mặt, đã có chút ngưng trọng lên.
Lão giả râu bạc trắng hít một hơi khí lạnh.
"Nếu nguy hiểm như vậy, như vậy, có muốn ta đi xử lý hắn hay không?" Sát khí trong mắt lão giả râu bạc trắng vừa động: "Giữ lại người như vậy, tai
họa vô cùng.”
"Nếu tam tổ đi thật, ta đây có thể cam đoan, khả
năng mà ngươi có thể còn sống trở về...Chưa tới một thành!" Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói: "Nếu Sở Dương không có nắm chắc như vậy, hắn chắc
chắn sẽ không tới đây!”
Nhìn thấy lão giả râu bạc trắng trên mặt
lộ ra vẻ không cho là đúng, Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Ta nói,
tam tổ vẫn không tin?”
Sát khí trên mặt lão giả râu bạc trắng biến mất, nặng nề ừ một tiếng.
"Đừng có hành động thiếu suy nghĩ!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói từng chữ một. Thanh
âm trầm trọng, gần như cảnh cáo: "Đệ Ngũ gia tộc chúng ta, bây giờ còn
không thiếu được ngươi. Hơn nữa...Hiện tại cũng không phải là thời điểm
biến thành kẻ địch của Sở Dương! Nếu như ngươi lộn xộn, ngay cả khi giết được Sở Dương, thì cũng làm hỏng đại kế ta! Hủy đi hy vọng của Đệ Ngũ
gia tộc.”
Sắc mặt lão giả râu bạc trắng thay đổi.
Tuy rằng hắn không biết ý tứ trong những lời này của Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhưng lại biết nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu nói như vậy, liền cho thấy tính chất nghiêm
trọng của chuyện này.
Ngay vào lúc này, bên ngoài tiếng gió ào ào.
Một bóng người nhanh nhẹn tiến vào, lại là một hán tử mặc áo bào trắng.
Đệ Ngũ Khinh Nhu nhìn qua, hỏi: "Sao? Như thế nào?”
"Điều tra được tin tức. Người của Lăng thị gia tộc đến đây, có 124 người.
Nhưng, sau khi cùng đám người Sở Dương tách ra, lại tiếp tục đi, chỉ có
một trăm mười chín người." Thanh âm của người nọ rất thấp rất gấp gấp
rút nói: "Thiếu ba vị thánh cấp, một vị quân cấp, còn có một tên thiếu
niên.”
"Hả?" Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu chợt lóe: "Thiếu người...Sau đó đám người Sở Dương ung dung rời đi, có phải thế không?”
Người nọ gật đầu.
Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm tư một chút, hít vào một hơi, nói: "Vậy, Dạ gia thì sao?”
"Dạ gia đến tổng cộng là 130 người, nhưng trước mắt chỉ có 128 người."
Người kia nói: "Nghe nói từ đêm bọn người Sở Dương dự tiệc ở Thủy Nguyệt lầu, tới ngày hôm sau, người của Dạ gia giống như là thiếu hai cái,
nhưng lúc ấy cũng không có chú ý, giờ phút này nhớ lại, cũng có chút mơ
hồ.”
Hắn nghĩ nghĩ, nói thêm hai câu: "Mà hai người thiếu mất, chính là bát phẩm thánh cấp.”
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở phào một hơi, trong mắt lộ ra một chút trầm trọng,
cũng nhiều hơn một chút thoải mái, lẩm bẩm nói: "Quả nhiên...Ở đâu xảy
ra việc ly kỳ cổ quái, thì đều có hắn ở đó.”
Hai người khác đều không nói chuyện.
Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm tư một chút, nói: "Vậy, Lan gia?”
"Người của Lan gia vẫn như cũ, không thiếu một cái." Người nọ trả lời.
"Ân, ngươi đi xuống trước đi. Luôn luôn chú ý." Đệ Ngũ Khinh Nhu cau mày nghĩ một lát, phất phất tay.
Người nọ xoay người muốn đi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: "Hiện tại Sở Dương đang đi về phía Giáp tú lầu.”
Ánh mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu chợt lóe, nói: "Đã biết.”
Người nọ nhanh chóng biến mất.
Đệ Ngũ Khinh Nhu lại bước đi thong thả hai bước, nhẹ giọng nói: "Kế hoạch
vốn có cần thay đổi một chút, trước tiên đến... Trong cuộc thi chọn lựa
Vạn Dược đại điển. Ngoài ra...Nghiêm mật chú ý một chút...Động tĩnh của
bảy tám cậu ấm kia.”
Hắn trầm tư nói: "Nếu Sở Dương có chút hành
động, phải là từ nơi đó, chẳng qua...Để cho chắc chắn, vẫn là đem tất cả mạng lưới tình báo của Đệ Ngũ gia tộc toàn bộ khởi động! Mặt khác, làm
cho Đệ Ngũ Lưu Tinh chọn dùng lực lượng ngoại sự đường của gia tộc Gia
Cát để giúp đỡ, chăm sóc một chút! Phải nhớ kỹ, cho dù là bại lộ tung
tích, cũng không thể bỏ qua bất cứ một chút dấu vết nào!”
Lão giả râu bạc trắng có chút sầu lo nói: "Nếu là như vậy, một khi bị gia tộc
Gia Cát phát hiện, này...Nhưng Đệ Ngũ gia tộc chỉ có con đường diệt
tộc!”
Đệ Ngũ Khinh Nhu bước đi thong thả đến trước cửa sổ, ngẩng
đầu nhìn ngoài cửa sổ, từ từ nói: "Ngay cả khi bị Chư Cát phát
hiện...Thời điểm bị bọn họ phát hiện thì bon họ cũng đã sứt đầu mẻ trán, không những không tiêu diệt chúng ta, nhưng lại phải nể trọng chúng ta...”
Hắn phất phất tay: "Cứ quyết định như vậy đi.”
Lão giả râu bạc trắng đáp ứng một tiếng, đi ra ngoài.
Đệ Ngũ Khinh Nhu đứng một hồi lâu ở phía trước cửa sổ, ánh mắt dần dần rơi xuống, rơi trên mặt đất, cỏ nhỏ trên mặt đất đã muốn khô vàng.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thì thào, có chút cảm khái nói: "Mùa đông rồi...Mỗi một
năm mùa đông, chắc chắn sẽ có một đám cỏ cây bị đông cứng mà chết, mùa
xuân năm sau, tuy rằng chỗ này vẫn là một mảnh xanh tươi um tùm, lại đã
không phải là một mảnh cây cỏ hiện tại.”
Hắn yên lặng một hồi, khe khẽ cười cười: "Sở Dương, ngươi ngủ đông hai tháng, rốt cuộc muốn ra tay sao?”
...
Sở Dương còn chưa đến gần Giáp tú lầu, cũng đã nghe thấy bên kia thật sự náo nhiệt.
Tiếng cười, tiếng mắng, la hét ầm ĩ, còn có...Tiếng ca? Lại còn có...Tiếng đàn?
Sở Dương choáng một chút, thật không biết vị Ô Đại tiểu thư này làm cho
gia tộc Gia Cát long trời lở đất như thế nào rồi...Lúc này mới chỉ là
sáng sớm, lại có thể đã có tiếng động chiêng trống vang trời như vậy
rồi.
Sở Dương đi nhanh hơn.
Bỗng nghe thấy một thanh âm
quen thuộc nói: "Đến đến đây, chạy nhanh đến đặt cược, nhìn xem hôm nay
ai có thể làm cho Ô tiên tử lộ mặt, thấp nhất một trăm khối tử tinh, tất cả mọi người đều từ các đại gia tộc đi ra, sĩ khí tuyệt đối không thể
yếu hơn…Đến đến, ta cầm cái.”
Một thanh âm khác bất mãn nói: "Vì sao ngươi lại có thể cầm cái?”
Thanh âm quen thuộc này nói: "Vô nghĩa! Ta không có ý định theo đuổi Ô tiên
tử về làm vợ, các ngươi đều là một đám lòng lang dạ sói, ta không làm
cái thì ai làm cái?”
Đúng là hộ hoa công tử Diệp Mộng Sắc!
Trong lòng Sở Dương cảm thấy buồn cười, đám người này thật đúng là rãnh rỗi
không có chuyện gì làm, lại có thể vì chuyện như thế mà đánh bạc!
Một thanh âm nói: "Bổn thiếu gia ra ba trăm tử tinh, đặt cho chính mình!”
Sở Dương nhìn lại, chỉ thấy một người có vóc dáng cao lớn, đứng ở bên
trong đám thế gia công tử không tính là thấp, rõ ràng còn cao hơn một
cái đầu.
Diệp Mộng Sắc bất mãn nói: "Chư Cát Trường Trường, ngươi nói xem, ngươi coi như là nhị công tử của gia tộc Chư Cát, mỗi một lần
đều lấy ra ba trăm tử tinh để đặt cược, không phải là sỉ nhục danh tiếng sao.”
Sắc mặt Chư Cát Trường Trường đỏ lên, tức giận nói: "Nhưng ta đã thua bảy ngày liên tục rồi…”
Mọi người cùng nhau cười to, Dạ Thí Phong tiên lên từng bước: "Năm trăm tử tinh, đặt chính mình!”
Mọi người đều đặt cược.
Diệp Mộng Sắc mang theo ý cười, nói: "Quy củ đã giao trước, chỉ cần có một
người đặt trúng, tất cả số Tử Tinh này đều là của hắn, hơn nữa ta bồi
thường gấp đôi, nếu không có ai đặt trúng, thì tất cả số Tử Tinh này,
đều là của ta rồi!”
Mọi người đều hừ một tiếng.
Tên khốn này, đã thắng vài ngày rồi, lại có thể ăn một cách ngon lành rồi...
Nhưng mọi người ai cũng không chịu thua. Mỗi người đều tràn đầy tin tưởng.
Đột nhiên một thanh âm nói: "Ta cũng tới đặt một lần, có được hay không?"
Mọi người nhìn nơi tiếng nói phát ra, chỉ thấy một cái thiếu niên mặc áo đen, mỉm cười tao nhã, tựa như có chút thẹn thùng, đứng ở ngoài vòng
tròn, trong đôi mắt, hình như có chút tham lam nhìn đống Tử Tinh chồng
chất như núi.