Ngân Thỏ Kỳ Duyên

Chương 16: Vương tử Ngón cái (2)

Vương tử Ngón cái (2)

Thời gian cứ vậy trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã bốn mươi chín ngày trôi qua, Vân Cảnh và Tuyết Cầu ở bên nhau trải qua tiêu diêu tự tại, thật thoải mái. Còn Tuyết Cầu có vẻ như ngày nào cũng tự hỏi, bản thân mình đến tột cùng là có tình cảm thế nào với Vân Cảnh. Điều này Vân Cảnh lại đi ra ngoài chưa bao giờ tìm cho nàng một chú chim nhỏ, mà cứ coi nàng như chủ nhân thật sự của hắn vậy. Chẳng có gì báo đáp, chẳng lẽ lấy thân báo đáp ư? Nếu muốn sống cả đời với Vân Cảnh, nàng thấy thực sự vui mừng mới đúng chứ, chỉ là loại tình cảm này không thể gọi là yêu say đắm được.

Tuyết Cầu không có việc gì làm thì nhìn chân trời nghĩ lung tung, một mình ở trong phòng nhỏ cùng Khô Vinh chẳng chút động tĩnh nào. Nhắc tới quả thực cũng quá thần kỳ, không có rễ cũng có thể lớn lên, chẳng cần tưới nước cũng mọc mầm cao lớn mọc ra một quả táo to vậy.

Tuyết Cầu chỉ thấy màu quả táo có màu đỏ và màu xanh, lại chưa từng thấy quả táo nào có màu lam, bề mặt thì sáng bóng mê người, bên trên còn thoang thoảng mùi thơm ngát. Chỉ cần nhìn nó một lát, nàng chắc chắn nước miếng sẽ tứa ra ngay.

Thừa dịp Vân Cảnh tạm thời chưa về, Tuyết Cầu cứ quay chung quanh chiếc bàn, nhảy lên trên cái bàn có quả táo màu lam kia. Chiếc mũi nhỏ khịt khịt, mắt đỏ sáng lên sững sờ nhìn không chớp mắt. Chỉ ăn một miếng thôi chắc chẳng sao đâu, chỉ cắn một miếng nhỏ thôi mà, ừ….

Nghĩ đến thì muốn hành động ngay, đây là tôn chỉ mà Tuyết Cầu luôn thực hiện. Nhưng thấy nàng dè dặt thận trọng tiếp cận quả táo tròn kia như quả thật, mở hé mồm ra, a hu một ngụm định căn lấy một miếng táo giòn non bên ngoài.

Sự thật chứng minh, trong vườn địa đàng, quả táo đúng là quả mà Eva vụng trộm  ăn rồi bị trục xuất khỏi vườn. Ở Nước Anh, quả táo đập trúng đầu Newton, từ đó mới khiến ông ấy trở thành một người khổng lồ có hai bờ vai vĩ đại. Ở tám phương đại lục, quả táo thực sự không phải táo, mà là lọ chứa người nhỏ.

Ngay lúc Tuyết Cầu chuẩn bị ngậm miệng lại rồi tiện định cắn tiếp miếng thịt tiếp theo, quả thực trước mắt nàng bỗng nổ đốp một cái rồi tách ra.

Trong lòng tuyết Cầu biết là hỏng rồi, nếu là bởi một miếng cắn kia của nàng mà khiến cho cái tên Khô Vinh kia chết thẳng cẳng, thì nàng cũng chỉ còn cách cái chết rất gần. Vì để bổ cứu, nàng lập tức lấy hai chân ngắn ngủn phía trước có ý che lại khe nứt kia.

Chỉ là nàng vừa dùng sức, quả thực kia tựa như đậu phụ bị vỡ nát vậy, Tuyết Cầu run lẩy bẩy cả người, lúc này nàng coi như toi rồi.

Đợi nàng vì chưa ra đời mà Khô Vinh bị chết non lặng lẽ đọc chú vãng sinh xong, nàng mới phát hiện rõ, hiện giờ vỏ quả kia thực sự đã vỡ nát, nằm bên trong là một người nho nhỏ, đúng thực là nhỏ vô cùng, ước chừng cũng chỉ là một nam tử xinh đẹp bé chừng ngón cái thôi.

Tuyết CẦu kề sát hơi thở ẩm nóng tới gần để nhìn, bất giác vui vẻ. Chắc Khô Vinh chính là bé con mà tỏng miệng Vân Cảnh nói đây? Đứa bé tuy nhỏ, khuôn mặt lại cực đẹp mắt, lông mi cong cong, mày rậm môi mỏng, làn da sáng bóng non mềm như ngọc, cứ như một búp bê sứ tinh xảo vậy, bên trên trán có một cái bớt hình lá, lại càng tô điểm thêm vẻ đẹp tuyệt mỹ. Nó nằm trên bàn, tròng mắt khép chặt, hơi thở nhẹ nhàng, cứ như đang ngủ say vậy. Quần áo mặc trên người màu xanh ngọc, tóc đen dài như thác nước đối lập với làn da trắng nõn nà, càng khiến cho nó thêm xuất trần tuyệt luân, cứ như giọt sương sớm mai, thuần khiết sạch sẽ, làm dịu linh hồn của người ta khi nhìn thấy nó.

Nếu nói Vân Cảnh đúng là thần tiên, Huyền Mặc đúng là yêu nghiệt, thì Khô Vinh đó là tinh linh, tinh linh là vật cực linh động và đẹp nhất.

Tuyết Cầu định kề sát mặt vào gần chút, nhìn cẩn thẩn mĩ nam ngón cái đang ngủ này, đột nhiên Khô Vinh mở bừng hai mắt ra, cặp mắt trong suốt đen lóng lánh như mực khiến thần thái trở nên sáng láng không ai bì kịp, không cười nhưng lại có mười phần thần khí.

Tuyết Cầu chớp chớp đôi mắt thỏ đỏ, Khô Vinh cũng chớp chớp mắt theo, sau đó nó tao nhã đứng dậy, vỗ vỗ cái áo xanh ngọc thật sạch sẽ, hai tay khoanh lại thần khí, ngẩng đầu bễ nghễ nói với Tuyết Cầu, “Là do ngươi con yêu vật mắt đỏ này làm ầm ĩ khiến cho chỗ ngủ của ta bị nát sao?” Giọng Khô Vinh vang lên mạnh mẽ, tựa như tiếng chuông khiến người ta khẽ động.

Tuyết Cầu đương nhiên không thể thừa nhận mình là nghĩ muốn ăn hắn, nên mới không cẩn thận là hỏng phòng quả táo của hắn. Nàng quyết định lúc này giả ngu, giờ này nhìn không chớp mắt, giả bộ bộ dáng vô tội “gió lớn quá, ta nghe không rõ”.

“Ồ?” Khô vinh nghi hoặc cất tiếng thở dài, hướng về Tuyết Cầu khoa trương nghe ngóng, sau đó hếch cằm nghĩ mãi đăm chiêu, “Kỳ lạ, yêu vật ngươi thế mà lại có linh chi khí thần tiên, này, con thỏ kia, yêu khí của ngươi chạy cả đâu rồi?”

Hừ, ta vốn chẳng phải là yêu vật nha, ở đâu ra yêu khí vậy hở. Tuyết Cầu khinh thường trợn mắt nhìn Khô Vinh, thế mà Vân Cảnh còn nói hắn có thể thông hiểu thế  gian vạn vật chứ.

“Con thỏ kia! Đừng cho là ta không phát hiện ra, ngươi vừa nãy liếc mắt đưa tình với ta nha!” Khô vinh giơ ngón tay cáo nhỏ xíu chỉ Tuyết Cầu, lớn tiếng hét lên.

Một tiếng này suýt nữa làm cho mắt Tuyết CẦu không chớp được. Trong lòng nàng kêu to oan uổng quá đi, Long Tộc này sao chẳng có ai bình thường tới vậy nè, đầu tiên là Vân Cảnh không yêu giang sơn chỉ yêu con thỏ, tiếp đó là mĩ nam khối băng lại biến thành một mĩ nam cự kỳ dịu dàng. Lại thêm tinh linh mĩ nam thinh thuần đáng yêu trước mắt này nữa, đúng là kẻ tự cuồng hiếm có. Lại còn cả yêu nghiệt Huyền mặc nữa, đúng vậy, sao nàng lại quên mất Huyền mặc nhỏ, yêu nam này có vẻ như đã nói là tới cung Nguyệt Miện nhận nàng mà. Ha ha, tới đón đi, đợi trăm năm trôi qua, nàng sao còn phải sợ tên yêu nghiệt như hắn nữa chứ.

Chỉ cái gọi là xuất phẩm Long tộc, cam đoan người nào người nấy đều là tinh phẩm.

“Mà thôi mà thôi, Khô Vinh ta sao cũng được coi một đời là tiếu công tử nhẹ nhàng hiếm có khó tìm, ai ngờ đến cả con thỏ cũng bị sắc đẹp của ta làm điên đảo nữa chứ. Tốt lắm, ta vô cùng hài lòng với biểu hiện của ngươi, sau này ngươi chính là ghế chuyên dụng cho đại nhân Khô Vinh ta đây” Khô Vinh hoàn toàn không để ý tới ý nghĩ chân thực của Tuyết Cầu, lại càng thêm bẻ cong cái nhìn như mê hoặc kia của Tuyết Cầu thực ra là hành động xem thường, lại còn không ngừng đem trình độ tự kỷ cuồng của bản thân lên một tầm cao mới khiến người khác khó có thể sánh nổi, hơn nữa tự dưng lại muốn một cái con thỏ không biết chạy chỉ biết nhảy làm ghế chuyên dụng của hắn nữa chứ.

Tuyết Cầu dĩ nhiên sẽ không để ý tới một bên Khô vinh tình nguyện, Vương Hậu Vân Uyển hình như có nói là Khô Vinh sẽ nhận người đầu tiên nhìn thấy là chủ nhân của nó, nói thế nào thì nàng cũng là chủ nhân của nó rồi, sao có kiểu chủ nhân biến thành ghế chuyên dụng tốt vậy chứ. Mà Tuyết Cầu còn hoàn toàn quên mất là, bản thân mình ngày nào cũng sai khiến Vân Cảnh làm này làm nọ, chẳng có kiểu đối đãi Vân Cảnh như chủ nhân tý nào cả.

Lỗ tai giật giật, xa xa có tiếng động nhỏ truyền vào tai, Tuyết Cầu biết Vân Cảnh đã trở lại. Nàng đang định nhảy cách xa bàn ra, không ngờ Khô Vinh lại nhanh chân hơn nàng bay một nhát chiếm cái lưng của nàng, ngồi tao nhã, còn ngón tay như cây củi mò vào đầu nàng, hả hê đắc ý bảo, “Truy Phong, chủ nhân của ngươi đói bụng rồi đó, chúng ta đi tìm chút thức ăn đi”

Truy Phong…. Tuyết CẦu bất giác cứng đờ người, đến nửa ngày cũng chẳng có phản ứng gì.

“Hả? Tại sao bất động vậy, người hầu hạ ta tốt, ta sẽ xem xét cân nhắc xem nên biến người thành hình người, thấy sao thấy sao?” Khô Vinh thấy Tuyết Cầu chẳng nhúc nhích, liền có ý khoe mỹ nhân kế để cho tuyết CẦu hành động.

“Tuyết Nhi….Đây là?” Tay Vân Cảnh đang cầm một con chim nhiều màu sắc đẩy cửa bước vào, lại phát hiện ra quả lam trên bàn đã vỡ tan tành, Tuyết Cầu thì ngồi xổm xuống mặt nhỏ nhắn nhó, trên lưng nàng còn có một người nhỏ đang tranh cãi ầm ĩ hơn cả chim sẻ nữa.

“Khà khà, chơi vui quá vui quá, đây không phải là Phụ Hý sao, tới đây làm chi?” Khô Vinh ở trên lưng Tuyết Cầu lắc lắc chân răng, trên mặt tươi cười rực rỡ, có lúm đồng tiền như hoa, cười còn đẹp hơn cả hoa hồng nữa.

“Ngươi là Khô Vinh?” Sắc mặt Vân Cảnh vẫn chưa đổi mang con chim to vào bếp, lúc này mới rảnh tới đánh giá Khô Vinh chỉ nhỏ như một ngón tay có thể bị chụp chết bất cứ lúc nào.

“Haiz haiz haiz! Thằng nhóc nhà ngươi này sao chẳng hiểu chuyện gì thế này, lão gia hỏa Long Thần kia không dạy qua cho ngươi sao, phải gọi là đại nhân Khô Vinh!” Khô Vinh thần khí ngẩng cao đầu lên, nhất quyết la hét không tha.

Vân Cảnh nghe được bất giác méo xẹo cười, hắn đã sống tới ban ngàn năm rồi mà vẫn bị coi là thằng nhóc, vậy Khô Vinh hắn hôm nay vừa được ấp trứng trong quả lam ra thì gọi là gì nhỉ? Lại còn gọi lão gia Long Thần này nữa, thực sự là chẳng coi ai ra gì mà.

“Đúng là Vân Cảnh sai rồi, xin chúc mừng đại nhân Khô Vinh tái hiện thế gian”

Hóa ra Khô Vinh thật đúng là nhân vật hô mưa gọi gió cùng thời với Long Thần, chỉ vì tính tình quá mức tự đại, nên đắc tội Long Thần, bị Long Thần lấy thuật khế ước phong ấn vào trong lam ngọc, cũng truyền cho con cháu nối dòng. Mà nội dung khế ước đó là, chỉ có con nối dòng của Long Thần mới đem tỉnh lại, còn hắn vẫn phải đi theo người này cả đời, mãi cho tới khi không cần hắn giúp đỡ nữa, thì cũng thoát ly khỏi trói buộc khôi phục thân tự do. Chỉ là ngàn vạn năm nay, lam ngọc đời đời tương truyền, hoàn toàn bị Vân uyển dễ dàng tặng tới tay Tuyết Cầu, bởi vậy có thể thấy, từ đáy lòng bà đã coi Tuyết Câu như con dâu của mình. Mà này đó, dĩ nhiên Vân Cảnh với |Tuyết Cầu không thể biết được.

“nếu ta đã đồng ý với lão gia hỏa kia, vậy sau này sẽ đi theo ngươi” Khô vinh vênh váo tự đắc cũng đúng như Vân Cảnh nói, tuy hắn tự đại cuồng vọng, song do bị phong ấn lâu trong lam ngọc, tâm trí như đứa trẻ con vậy, không nhất thiết có ý xấu gì.

Vân Cảnh mỉm cười lắc lắc đầu, “Khô Vinh đại nhân, lúc ngài tỉnh lại không phải thấy Vân Cảnh, mà là con thỏ Tuyết Cầu dưới thân ngài đó” Vân Cảnh biết đại danh Khô Vinh, liền có lòng bảo Khô Vinh đi theo bảo vệ Tuyết Cầu.

“Con thỏ này là ghễ chuyên dụng của bản đại nhân, lại nữa, nói nàng, cũng đừng nghĩ tới ta chỉ điểm và dạy dỗ nhá” Khô Vinh vỗ nhẹ lên đầu Tuyết Cầu, không muốn thừa nhận chủ nhân sau này của mình là một con thỏ ngây ngốc hồ đồ.

“Truy Phong…” Tuyết CẦu vẫn còn chấn động tinh thần vì cái tên gọi nên vô thức thì thào ra lời, hoàn toàn không nghe được đoạn đối thoại giữa Vân Cảnh và Khô vinh vừa rồi.

“Xem đi, ta đã nói nó ngốc rồi mà, một chút cũng chẳng sai” Khô Vinh cười to đung đưa hai chân, trong mắt thần thái như trước, sáng ngời chói mắt.

“Khô vinh đại nhân, Tuyết Nhi không ngốc” Vân Cảnh ngưng cười, giọng điệu tuy cung kính nhưng vẫn không nhịn được biện giải cho Tuyết Cầu, “Hơn nữa Vân Cảnh hy vọng Khô Vinh đại nhân có thể mau chóng trợ giúp nàng biến hình, cũng để nàng sớm ngày học cách tự bảo vệ mình”

_________________