Hôm nay phải bù lượng công việc của ngày hôm qua nên buổi chụp kéo dài một mạch đến bảy giờ tối mới kết thúc.

Vì ở ngay Thượng Hải nên lái xe đưa mọi người về nhà nghỉ ngơi, sáng sớm mai quay lại.

Trên đường về, Kỷ Cẩm không chờ được nên dùng điện thoại tìm video thi đấu trước kia của Thẩm Kình Vũ.

“Uầy!” Kỷ Cẩm xem một lúc đã giật mình.

“Đây là Cá sấu quẫy đuôi à?”

Thẩm Kình Vũ ngồi sát lại, thấy cậu đã tìm được video anh thi đấu ở Tinh Võ Môn* hồi trước: “Ừm.”

(*) Tinh Võ Môn hay Hội Võ thuật Tinh Võ là một tổ chức võ thuật do Hoắc Nguyên Giáp sáng lập tại Thượng Hải từ năm 1909

“Chân anh nhanh thế!” Khi nghe Thẩm Kình Vũ miêu tả trước đó, Kỷ Cẩm còn tưởng động tác này dông dài lắm, nhưng trên thực tế cú đá của anh không hề có điềm báo trước nào.

Sau một cú đá thăm dò, anh đột nhiên xoay người, đôi chân thon và mạnh đá thẳng vào cằm của đối thủ khiến đối phương ngã vật xuống võ đài, trọng tài lập tức tuyên bố KO.

Từ lúc anh lên chân đến khi đối thủ ngã chỉ vẻn vẻn không phẩy mấy giây, chớp mắt một cái là có thể bỏ lỡ.

Thẩm Kình Vũ khiêm tốn: “Đối thủ lần đó của tôi có tốc độ phản ứng không nhanh lắm, cũng không đủ kinh nghiệm thi đấu.

Nếu gặp đối thủ mạnh chưa chắc đã đá trúng.”

Kỷ Cẩm tua lại video một lần nữa để xem cho rõ động tác của anh.

Trận đấu diễn ra rất chóng vánh, Thẩm Kình Vũ lên đài chưa đến nửa phút đã hạ đo ván đối thủ, mọi người bị kích thích còn chưa hết thòm thèm.

Sau khi đánh bại đối thủ, Thẩm Kình Vũ giành được chức quán quân nên kích động chạy vòng vòng quanh võ đài, vẫy tay chào hỏi với tất cả khán giả.

Video chiếu đến đây, chợt Thẩm Kình Vũ như nhớ ra cái gì đó nên mặt biến sắc, giơ tay toan lấy điện thoại của Kỷ Cẩm: “Đừng xem nữa, hết rồi.”

Kỷ Cẩm lập tức quay người bảo vệ điện thoại: “Anh làm gì đấy? Video chưa hết mà!”

“Không phải, phía sau không có gì…”

“Không có thì anh định lấy máy tôi làm gì? Để tôi xem xong đã!”

Thẩm Kình Vũ không muốn cậu nhìn nữa, song lại không dám giật máy của cậu, hai người ẩu đả trong tiếng cổ vũ của khán giả từ video.

Tiếng hò reo vốn đang yếu dần rồi đột nhiên lại cao vống lên, Kỷ Cẩm chặn Thẩm Kình Vũ sau lưng để nhìn chằm chằm vào màn hình–

Chỉ thấy Thẩm Kình Vũ chạy mấy vòng vẫn chưa tiêu hết được sự kích động, anh như được lên dây cót, bắt đầu lộn nhào bốn lần liên tiếp trên võ đài! Nếu không vì bị chặn lại bởi dây lò xo xung quanh, hẳn anh còn muốn lộn hẳn xuống dưới.

“Ồ ồ ồ…” Đây là tiếng reo hò của khán giả khi ấy.

“Hahahahaha…” Còn đây là giọng Kỷ Cẩm cười như điên.

Mặt Thẩm Kình Vũ đỏ bừng, mẹ, đây mới là lịch sử đen thật sự của anh!

“Hahahahahaha, lộn nhào mấy lần thế này, anh là Tôn Ngộ Không à? Đâu, không phải, là Phong Hỏa Luân mới đúng chứ? Hahahahahahahahaha….” Kỷ Cẩm cười gập người trên ghế, nước mắt sắp chảy cả ra.

Không phải cậu cố tình chế nhạo Thẩm Kình Vũ, nhưng thật sự hình ảnh lộn nhào ấy trẻ trâu kinh khủng, buồn cười quá thể!

Thẩm Kình Vũ thấy cậu cười mà vừa tức vừa thẹn.

Làm sao? Hồi trẻ ai mà chưa từng trẻ trâu cơ chứ?

“Chị, chị xem vid này không?” Kỷ Cẩm cười một mình còn chưa đủ nên quyết định tháo dây an toàn ra, đứng lên muốn chia sẻ với Túc An.

“Hài lắm, để em cho chị xem lại.”

Thẩm Kình Vũ: “…”

Kỷ Cẩm chưa kịp đưa điện thoại cho Túc An đã bị anh kéo áo lại.

Xe vẫn đang chạy, Kỷ Cẩm không đứng vững nên ngã vào trong ngực Thẩm Kình Vũ, rơi trọn vào vòng ôm của anh.

Cả hai người đều sững sờ, Thẩm Kình Vũ lập tức buông tay, Kỷ Cẩm sờ mũi rồi về lại chỗ ngồi.

Túc An cười: “Là trận Tiểu Vũ thắng xong lộn nhào đúng không? Chị xem rồi.”

“Chị xem rồi á? Thế mà không cho em xem cùng, buồn cười quá đi mất!”

“Hahahaha, đúng thật, không ngờ Tiểu Vũ còn có một mặt đáng yêu như thế.”

Thẩm Kình Vũ đỡ trán, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, quyết định không để ý đến bọn họ nữa.

Lái xe đỗ dưới chung cư nhà Kỷ Cẩm, hai người chào tạm biệt Túc An.

Sau khi vào thang máy Kỷ Cẩm vẫn còn xem đi xem lại video kia, tua năm, sáu lần động tác Cá sấu quẫy đuôi, còn đoạn lộn nhào kia phải đến cả chục lần.

Kỷ Cẩm không còn sức cười ra tiếng nữa nhưng vẫn tựa vào thang máy cười đến rung người.

“Một, hai, ba, bốn…” Cậu còn đếm số lần lộn nhào của Thẩm Kình Vũ.

Thẩm Kình Vũ không nhịn được nữa, cửa thang máy vừa mở, anh lập tức chộp lấy điện thoại của Kỷ Cẩm rồi chạy vào phòng khách.

Kỷ Cẩm đuổi theo: “Trả lại cho tôi!”

“Cậu không xem nữa thì tôi trả.”

“Mắc gì không cho tôi xem? Đây là video được đăng công khai, người người nhà nhà ai cũng xem được mà.”

“Cậu! Vậy thì không trả.”

“Anh không đưa đây thì tôi dùng iPad, trong nhà còn cả TV nữa đấy, anh ôm luôn cái TV đi thử xem?”

“…” Thẩm Kình Vũ nghiến răng ken két, nhất thời nghĩ không ra cách gì để nói lại cậu.

Kỷ Cẩm rón rén tới gần Thẩm Kình Vũ, khi còn cách anh khoảng một mét thì đột nhiên phóng tay đến hòng lấy lại điện thoại.

Tốc độ phản ứng của Thẩm Kình Vũ nhanh hơn cậu nhiều, anh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ giơ tay lên thật cao.

Kỷ Cẩm cao sàn sàn Thẩm Kình Vũ, cũng đưa tay lên nhưng còn lâu mới theo kịp anh.

Thẩm Kình Vũ vẫy tay như đang chơi với mèo, cậu hết nhào sang trái lại nhảy bên phải mà không thể chạm nổi.

Dưới tình thế cấp bách, Kỷ Cẩm thấy hai bên sườn Thẩm Kình Vũ trống trơn bèn đưa tay cù, muốn dùng trò khôn vặt để thắng kỹ năng, nhưng ngay khi bắt đầu cậu chợt nghĩ đến một chuyện, vận động viên đối kháng có sợ ngứa không? Hẳn là không nhỉ? Trò này chắc không làm được.

Song cậu vừa cù hai lần đã thấy người Thẩm Kình Vũ cứng đờ.

— Có hi vọng!

Kỷ Cẩm vui mừng khôn xiết, dùng cả hai tay khẽ gãi bên sườn của anh.

Không đến ba giây, Thẩm Kình Vũ nhanh chóng ngã rạp xuống ghế sô pha, kẹp theo cả tay của Kỷ Cẩm.

Đối phương vẫn muốn thừa thắng đuổi theo nên ngã theo anh.

“Trả cho cậu, trả cho cậu này…” Thẩm Kình Vũ hạ hết vũ khí đầu hàng, ném lại điện thoại cho Kỷ Cẩm.

Kỷ Cẩm cầm máy bò lên từ người Thẩm Kình Vũ, chưa kịp phát biểu gì về chiến thắng này thì đột nhiên bị Thẩm Kình Vũ tập kích.

Anh chỉ dùng một tay để đè cổ tay cậu xuống sô pha, tay còn lại gãi phần sườn của cậu nhằm trả thù.

— Không động thủ thì thôi, một khi ra tay, lòng hiếu thắng của Thẩm Kình Vũ lập tức trỗi dậy, sao có thể nhận thua dễ dàng như thế?

Kỷ Cẩm giật mình giãy dụa, song nhận ra không thoát nổi bàn tay như gông cùm của anh nên quyết định nằm im, không tránh nữa.

Thẩm Kình Vũ cù đối phương hồi lâu mà mặt Kỷ Cẩm vẫn bình thản, anh ngạc nhiên: “Cậu không thấy buồn à?”

“Không.” Mặt Kỷ Cẩm hiện vẻ chê bai.

“Anh là vận động viên võ thuật mà lại sợ nhột à? Trên võ đài bị đối thủ cù thì làm thế nào?”

“… Ai lại cù người khác trên võ đài!” Thẩm Kình Vũ cười nhạo.

“Áp sát như thế thì cù cái gì nữa, đấm thẳng luôn chứ sao!”

Anh không tin Kỷ Cẩm không buồn một chút nào, hơn nữa lòng háo thắng đã nổi lên dễ gì biến mất, chỉ nghĩ là mình chọn không đúng chỗ nên dời ngón tay xuống định cù phần eo của Kỷ Cẩm.

Tay anh vừa trượt xuống, Kỷ Cẩm đã thẳng lưng lại như cực kỳ căng thẳng.

Thẩm Kình Vũ tưởng mình đã tìm đúng chỗ, mắt sáng lên, bắt đầu ra tay.

Anh gãi mấy cái mà hông Kỷ Cẩm vẫn cứng đờ, song không hề giãy dụa, cũng không giống đang buồn chút nào.

Thẩm Kình Vũ ngờ vực ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt vốn trắng nõn của Kỷ Cẩm đã đỏ bừng.

Anh lại nhìn xuống tư thế của hai người, tay Kỷ Cẩm bị anh đè trên đỉnh đầu, hai chân bị tách ra bởi người anh, tay anh còn để ở nơi mập mờ của đối phương, tư thế này đúng là…

Thẩm Kình Vũ lập tức thả Kỷ Cẩm ra, khàn giọng: “Video kia cậu đã xem nhiều lắm rồi, đủ rồi đấy.”

Giọng điệu của anh lại mềm mại như mọi ngày, thậm chí còn có ý xin tha.

Kỷ Cẩm bĩu môi, ngồi dậy vuốt lại quần áo nhăn nhúm.

Cậu đang vui vẻ vô cùng.

Bình thường lúc nào trông Thẩm Kình Vũ cũng có vẻ nho nhã, bình thản, khó mà tránh được người khác cảm tưởng anh rất xa cách.

Hôm nay tìm thấy “lịch sử đen” của anh, còn biết anh cũng sẽ sợ nhột, khoảng cách này được kéo gần lại trong nháy mắt.

Kỷ Cẩm gạt đống đồ lộn xộn trên ghế sô pha xuống, ngồi cạnh Thẩm Kình Vũ: “Anh trên võ đài với anh ngày thường hoàn toàn khác nhau luôn.

Sao bình thường anh không hoạt bát như thế chứ?”

Thẩm Kình Vũ hỏi lại đầy bất đắc dĩ: “Hoạt bát thế nào? Khi không lộn nhào hai cái à?”

Kỷ Cẩm ngạc nhiên, lập tức phụt cười: “Hahahahahaha…”

Thẩm Kình Vũ đã bị cậu cười nhạo cả buổi nên sắp tê liệt rồi, không còn thấy bực dọc nữa, chính anh cũng tự thấy buồn cười.

“Không phải anh thắng rất nhiều trận đấu à? Lần nào thắng cũng lộn nhào sao?” Kỷ Cẩm hỏi.

“Cách ăn mừng đặc trưng của anh?”

Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Không phải.

Trước trận đấu đó tôi chỉ từng đấu vài trận cấp huyện hoặc tỉnh, mặc dù Tinh Võ Môn không hẳn là cuộc thi có tính chuyên môn cao nhất nhưng lại là lần đầu tôi đạt được danh hiệu vô địch quốc gia nên thấy hơi đắc ý.”

Kỷ Cẩm nhìn Thẩm Kình Vũ.

Cậu rất muốn xem lại video kia vài lần nữa, chẳng biết tại sao nhưng cậu càng xem càng thấy thú vị, không chỉ vì buồn cười mà còn vì thấy Thẩm Kình Vũ khi ấy cực kỳ đáng yêu.

Song sợ Thẩm Kình Vũ dỗi nên cậu quyết định lát nữa về phòng sẽ xem tiếp.

“Hồi trước anh thích thi đấu lắm đúng không, lúc thắng vui đến vậy cơ mà.” Kỷ Cẩm hỏi.

“Sao về sau lại dừng?”

Lúc mới quen Kỷ Cẩm cũng từng hỏi về vấn đề này, khi ấy Thẩm Kình Vũ không trả lời, mà lần này anh cũng chần chờ.

Thấy anh có vẻ vẫn không muốn nói, Kỷ Cẩm sầm mặt: “Ý gì đây? Đến bệnh của tôi còn kể cho anh mà anh lại không nói? Anh coi tôi là gì đấy? Có cần tôi phải ký hiệp định bảo mật cho không?”

Thẩm Kình Vũ thấy cậu mất hứng thì vội lắc đầu: “Không phải không muốn nói cho cậu… Chỉ là… Khi ấy tôi mới mười chín, trẻ tuổi không hiểu chuyện cho nên… phạm sai lầm.”

“Phạm sai lầm?” Kỷ Cẩm ngạc nhiên, yên tĩnh lại.

“Ừm.

Lúc ấy tôi mới thắng vài trận đấu nên có chút danh tiếng…”

Thẩm Kình Vũ hít sâu, do dự một lúc mới từ từ nói tiếp: “Có một vài người và sự việc lộn xộn tìm đến… Huấn luyện viên từng dặn bọn tôi không được ký kết với bất kỳ đơn vị tư nhân nào, cũng không được tham gia các giải đấu không hợp pháp, nhưng lúc ấy tôi vẫn còn nhỏ, bỏ ngoài tai lời dặn dò của chú…”

Kỷ Cẩm nhìn Thẩm Kình Vũ đăm đăm, không ngờ anh mà cũng có một tuổi trẻ ngông cuồng, phản nghịch như vậy.

“Lúc đấy có một phòng tập đấm bốc ngầm đến tìm tôi, muốn mời tôi tham gia thi đấu, mỗi lần chu cấp năm mươi nghìn tiền di chuyển, khi thắng còn được một trăm nghìn tiền thưởng.

Tất cả là mười lăm vạn…” Thẩm Kình Vũ nói đến đây từ dừng lại một hồi, yết hầu nhấp nhô như đang muốn kiềm chế cảm xúc.

Anh tự giễu: “Hồi mười chín tuổi tầm nhìn của tôi quá hạn hẹp, thấy mười lăm vạn đã là một khoản tiền lớn… Lúc đấy tôi thắng một trận đấu chỉ được vài nghìn thôi…”

“Bọn họ hứa hẹn với tôi, dù là phòng tập ngầm nhưng vẫn rất chính quy, áp dụng quy tắc MMA quốc tế, không phải giải đấu vớ vẩn gì, còn có cả trọng tài chuyên nghiệp.

Tôi nghĩ chỉ cần đánh giống bình thường là được, điểm khác biệt duy nhất là lấy được nhiều tiền thưởng hơn.” Thẩm Kình Vũ căng chặt quai hàm, nói như gằn từng chữ.

“Vì mười lăm vạn ấy, tôi giấu huấn luyện viên đồng ý với bọn họ.”

Trong lòng Kỷ Cẩm có linh cảm không lành.

“Thật ra trọng tài của bọn họ vốn chẳng chuyên nghiệp gì, lần đầu đánh tôi đã nhận ra rồi, nhưng khi tôi thắng thật sự được tận mười lăm vạn, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, nhóm huấn luyện viên cũng không phát hiện… Tôi bỏ qua tính nghiêm trọng của vấn đề, lại tìm đến lần thứ hai, thứ ba…”

Kỷ Cẩm bắt đầu thấy không nỡ nghe hết.

“Trong trận đấu thứ ba, tôi đánh bại đối thủ.

MMA không có quy tắc đếm giây, chỉ cần hạ đo ván là trọng tài phải kết thúc trận đấu luôn rồi, nhưng thế mà trọng tài hôm ấy còn khuyến khích đối thủ của tôi đứng lên đánh tiếp…”

Thẩm Kình Vũ dừng lại một lúc rồi tiếp tục với giọng bình tĩnh: “Cậu ta cũng rất hiếu thắng, gắng gượng bò dậy.

Tôi không biết cậu ấy bị thương, hơn nữa lúc đấy quá bực vì bọn họ không tuân theo quy tắc nên hạ gục cậu ấy một lần nữa, làm cho… cậu ấy bị thương nặng hơn….”

“Ở phòng tập ngầm không có đội y tế chuyên nghiệp, đến khi cậu ấy được đưa tới bệnh viện mới biết xương cổ đã bị tổn thương nghiêm trọng.”

Kỷ Cẩm hít vào một hơi: “Xương cổ… Cậu ấy bị liệt à?”

Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Phải làm phẫu thuật, tuy không liệt nhưng không thể vận động mạnh nữa, càng không thể thi đấu lại.”

Kỷ Cẩm không biết nên nói gì.

Cậu không ngờ chuyện thành ra như vậy, một câu lạc bộ “đen” phá hủy cuộc sống của hai vận động viên trẻ tuổi.

Trong phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc.

Thẩm Kình Vũ từ từ thở ra một hơi: “Chuyện này quá nghiêm trọng, sau khi đội tuyển biết thì quyết định khai trừ tôi.

Huấn luyện viên thông qua vài con đường mới giúp tôi đè được tin tức xuống, cho tôi tự giải nghệ để giữ lại được chút thể diện.”

Tâm trạng Kỷ Cẩm bộn phần phức tạp.

Cậu tiếc nuối thay Thẩm Kình Vũ, nhưng lại thầm thấy may mắn – vốn cậu lo anh bị thương nghiêm trọng nên mới phải nghỉ thi đấu, bây giờ biết người bị thương không phải anh… Ít nhất cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng rồi, anh không thích biệt danh Cá sấu vì trong trận đấu ấy… Anh cũng dùng chiêu này để hạ gục đối thủ à?”

Thẩm Kình Vũ khẽ gật đầu.

Anh từng thành danh vì nó, mà cũng ngã xuống vì nó.

Kỷ Cẩm nghĩ một chút rồi đứng lên, đến trước mặt Thẩm Kình Vũ mà giang tay ra với anh.

Thẩm Kình Vũ chỉ nhìn cậu đầy ngạc nhiên mà không hề trốn tránh, thế là Kỷ Cẩm khom lưng ôm anh.

Mất một lúc Thẩm Kình Vũ mới nhận ra: hôm qua anh đã làm vậy để an ủi Kỷ Cẩm khi tâm trạng cậu tồi tệ nhất, vậy nên hôm nay Kỷ Cẩm dùng cách tương tự để an ủi anh.

Lòng anh nóng rẫy, trở tay ôm lại Kỷ Cẩm.

Kỷ Cẩm nhẹ nhàng tựa cằm vào hõm vai Thẩm Kình Vũ, ngửi mùi hương nhẹ nhàng trên người anh, hồi lâu mới buông tay.

“Thật ra nếu anh thích môn thể thao này đến vậy thì vẫn tự chơi được đúng không?” Kỷ Cẩm ngồi lại cạnh anh.

“Có câu lạc bộ chính quy nhỉ?”

Thẩm Kình Vũ gật đầu: “Có.”

Lúc mới bắt đầu kể lại quá khứ Kỷ Cẩm thấy Thẩm Kình Vũ còn phải kiềm chế cảm xúc đầy gian nan, nhưng sau khi nói xong anh cũng không tỏ ra quá uể oải, vẫn bình thản như ngày thường.

Kỷ Cẩm nghĩ vậy là Thẩm Kình Vũ đã buông xuôi, dù sao đã năm năm trôi qua rồi, rất ít người có thể giữ chấp niệm trong thời gian dài như vậy, cũng không cần tiếp tục chủ đề đào sâu vào vết thương của người khác này nữa.

Đã khuya rồi, ngày mai còn phải dậy sớm hơn để chụp ảnh, từ lúc về vẫn đùa giỡn nên Kỷ Cẩm còn chưa kịp tẩy trang, bây giờ mới bắt đầu đi rửa mặt.

“Tôi đi tẩy trang đã.”

Kỷ Cẩm dợm bước về phía phòng tắm, chợt Thẩm Kình Vũ gọi cậu lại từ phía sau: “A Cẩm?”

“Sao đấy?”

Thẩm Kình Vũ hỏi: “Chúng ta là bạn bè đúng không?”

Kỷ Cẩm chẳng hiểu ra sao: “Ý gì đấy? Tôi kiêu ngạo quá à? Hay tôi bắt nạt anh?”

Dù cậu vẫn sẽ bảo Thẩm Kình Vũ làm này làm kia nhưng trong lòng cậu chưa bao giờ coi anh thấp kém hơn mình, nếu không cậu đã chẳng mời anh ở lại nhà.

Thẩm Kình Vũ lắc đầu: “Không, tôi mong chúng ta là bạn bè thôi.”

Kỷ Cẩm yên lặng nhìn anh, muốn thông qua ánh mắt đối phương để đọc suy nghĩ ẩn sâu bên trong, song cậu nhanh chóng thất vọng, vứt lại một câu “Tùy anh” rồi bước vào phòng tắm.

Thẩm Kình Vũ ngồi lại trên ghế sô pha, nhìn bàn uống trà đến thất thần.

Lúc mới làm vệ sĩ cho Kỷ Cẩm, anh vẫn cho rằng bọn họ là người từ hai thế giới, anh chỉ làm ba tháng ngắn ngủi rồi sẽ đi, có lẽ Kỷ Cẩm còn chẳng có cơ hội nhớ anh là ai.

Sau này, khoảng thời gian ấy sẽ trở thành một hồi ức thoáng qua mà kỳ diệu của anh.

Nhưng bây giờ anh và Kỷ Cẩm đã là bạn bè rồi.

Dù về sau anh không làm công việc này nữa, bọn họ vẫn có thể liên hệ, có thể nói chuyện, anh có thể giành được cơ hội nghe tác phẩm mới của Kỷ Cẩm nhanh nhất có thể, thậm chí sau khi anh thi đấu, nếu có thời gian rảnh rỗi thì về làm vệ sĩ cho Kỷ Cẩm cũng được…

Đột nhiên anh cảm thấy mình may mắn vô cùng.

.