Nga Mỵ

Chương 410: Đại sư huynh bi hài kịch

Bảy ngày sau, quang kén trong suốt bao vây lấy người Doãn Tử Chương phát ra từng đợt tiếng hít thở quen thuộc, âm thanh này nhẹ vang lên không ngớt không dứt, ánh sáng trên quang kén dần dần tiêu rán, rốt cục hoàn toàn biến mất.

Doãn Tử Chương chậm rãi mở mắt, phụ thân và Chu Chu cũng đang trừng to mắt nhìn hắn, thấy hắn tỉnh lại không hẹn mà cùng lộ ra khuôn mặt tươi cười sâu sắc.

“Chương nhi!” “A Chương!” Lâm Chấn Kim và Chu Chu gần như đồng thanh kêu lên.

“A cha, Chu Chu, con không sao, vất vả các người rồi.” Doãn Tử Chương mở miệng nói, trên người rõ ràng mang theo cảm giác phù phiếm hữu khí vô lực, nhưng lại so với trước kia chỉ có thần hồn thì tốt hơn nhiều, Phần Bích Thấm từng nói qua với hắn loại tình huống này.

Dù sao cũng là vừa mới hợp thể một lần nữa, phải cần một khoảng thời gian thích ứng, về sau tất cả sẽ như thường.

“Tu vi của con…” Lâm Chấn Kim có chút chần chờ nói, ông cũng không cần nhi tử có tu vi gì, chỉ cần nhi tử sống là tốt rồi, cái gì thiên tài danh tiếng không được cũng thế. Nhưng mà ông biết rõ đây đối với nhi tử mà nói, lại vô cùng quan trọng đấy.

Hết lần này tới lần khác hiện tại Doãn Tử Chương vừa mới trọng sinh, khí tức thật sự là rất hỗn loạn, ông cũng không cách nào biết rõ đến tột cùng tu vi của nhi tử bảo tồn được bao nhiêu.

Hắn ở trong tháp Vũ Thần tu luyện mấy năm, nếu như tu vi kia không thể bảo tồn được thì cũng quả thực rất đáng tiếc.

Doãn Tử Chương cảm giác mình cũng không biết rõ lắm, vì vậy nói: “Đợi về sau con tĩnh tu ổn định cảnh giới sẽ biết, cha không cần lo lắng.”

Giọng nói của hắn lộ ra chút suy yếu vô lực, Lâm Chấn Kim và Chu Chu nhìn nhau, quyết định không tiếp tục đề tài này.

Doãn Tử Chương được phụ thân đến đỡ chậm rãi ngồi dậy, thử đưa tay muốn cầm tay Chu Chu, lại bị Chu Chu lách mình tránh xa. Hắn hơi ngạc nhiên mà giương mắt nhìn Chu Chu, phát hiện khuôn mặt nàng hồng hồng, ánh mắt lập lòe, nhìn trái nhìn phải cũng không chịu nhìn hắn.

Đây là làm sao vậy?

Lâm Chấn Kim phát giác tình trạng quỷ dị của hai đứa trẻ, bỗng tỉnh hồn lại, từ trong nhẫn trữ vật lấy một bộ quần áo, vội ho một tiếng nói với Doãn Tử Chương: “Trước tiên mặc quần áo đã, đừng để bị lạnh.”

Doãn Tử Chương rốt cục phát hiện cả người mình trống trơn, khó được cảm thấy một hồi xấu hổ, trong lòng lại vừa tức giận vừa buồn cười, hắn hiện tại suy yếu như thế nào cũng ít nhất là tu sĩ Kết Đan kỳ, làm sao có thể cảm lạnh?

Chu Chu thấy hắn mặc quần áo xong, lập tức khôi phục bình thường, kề đến bên cạnh hắn vui vẻ nói: “Đợi huynh khỏe hơn rồi thì ta sẽ làm mì gà cho huynh ăn.”

Doãn Tử Chương nghĩ đến bộ dáng thẹn thùng vừa rồi của nàng,  không nhịn được duỗi ngón tay vuốt lỗ tai của nàng, đầu ngón tay truyền đế cảm xúc tinh tế tỉ mỉ trơn mượt, trong lòng không khỏi khẽ nhúc nhích.

Có Lâm Chấn Kim ở bên, bọn hắn không có khả năng nói quá nhiều lời muốn nói, càng không ngại mà có hành động thân cận gì.

Trước mắt quan trọng nhất là khôi phục trạng thái, Chu Chu đi mời Thạch Ánh Lục và Cơ U Cốc đến gặp mặt Doãn Tử Chương một lần. Liền lưu luyến không rời rời đi lưu một mình hắn bế quan tĩnh tu.

Doãn Tử Chương rốt cục trọng sinh, Chu Chu cũng thả lỏng tảng đá trong lòng, bắt đầu chuẩn bị tất cả tiến về Đan quốc.

Nàng nói với Lâm Chấn Kim cùng các sư huynh sư tỷ muốn đi tìm hiểu mấy chuyện, sau đó liền đeo lên Huyễn Mị linh thạch che dấu tu vi dung mạo, biến thành một tiểu cô nương bình thường ở trong nội thành Sùng Vũ.

Nàng không có lựa chọn khách sạn, chỉ là ở trong thành dân chúng bình thường tụ cư thuê một tiểu viện tử không thu hút chút nào, mỗi ngày trải qua sinh hoạt bình thương như người phàm.

Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục không hiểu chút nào, chỉ có Lâm Chấn Kim nghĩ nửa ngày, nói: “Con bé có suy nghĩ của mình, mỗi người tìm hiểu phương thức tu luyện không giống nhau, kệ con bé thôi.”

Lại qua một tháng, Tiếu Thủ của Tế Lập Tông tự mình đưa tới tin tức Đề Thiện Thượng: “Đề lão đệ nói, nhanh thì ba ngày, chậm thì bảy ngày hắn sẽ đến thành Sùng Vũ.”

Hiện nay hắn đối với Cơ U Cốc, Thạch Ánh Lục, Chu Chu hoàn toàn không dám lỗ mãng,  chỉ trong vài năm, mấy người bọn hắn toàn bộ trở thành tu sĩ Nguyên Anh. Tiếu Thủ, Hướng Triện Thiên nghẹn họng trân trối bên ngoài, đều thành thành thật thật vãn bối chi lễ cùng bọn họ tương kiến.

Thái độ của Cơ U Cốc vẫn như lúc trước: “Phiền toái Tiếu huynh đặc biệt chạy đến đây một chuyến.”

“Không dám nhận không dám nhận, hiện tại luận bối phận ta là vãn bối, chút việc nhỏ này mấy vị sư… sư thúc không cần khách khí.” Tiếu Thủ cười khổ nói. Người tu tiên ngoại trừ bái cùng một sư phụ su huynh đệ môn hạ vô cùng thân cận, cho tới bây giờ dùng tu vi luận bối phận, hắn là tu sĩ Kết Đan hậu kỳ, rõ ràng là sư điệt của Cơ U Cốc tu sĩ Nguyên Anh rồi.

“Tiếu huynh có lòng tin tương lai thành công Kết Anh?” Cơ U Cốc cười hỏi.

Tiếu Thủ sững sờ, không tự giác ưỡn ngực nói: “Tất nhiên là có rồi!”

Tuy nhiên đối mặt với mấy cái gia hỏa phái Thánh Trí  này tấn cấp nhanh hơn bình thường này xác thực rất bị đả kích, nhưng hắn rất có lòng tin với thiên phú của mình, qua nhiều năm như vậy cần tu khổ luyện cũng không phải uổng phí đấy, hắn chính là đệ tử nổi tiếng nhất trong Tế Lập tông, Kết Anh là chuyện ván đã đóng thuyền rồi.

“Tiểu đệ chỉ là cơ duyên xảo hợp đi trước một bước, Tiếu huynh sớm muộn cũng sẽ như tiểu đệ Kết Anh, làm gì chấp nhất cái loại xưng hô bối phận nhỏ này?”

“Được! Ta đây sẽ không khách khí, Cơ lão đệ!” Tiếu Thủ cũng là người sảng khoái, lúc này bỏ qua khúc mắc, lại cùng Cơ U Cốc xưng huynh gọi đệ.

Chu Chu và Thạch Ánh Lục hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ: Lại một tên bị Nhị sư huynh lừa gạt sai bảo đại ngốc tử!

Không thể không nói, Cơ U Cốc xác thực là thứ mạnh vì gạo, bạo vì tiền nhân vật lợi hại, ngắn ngủn một thàng qua đã đem Đạo Quân thành danh cùng với đệ tử tinh anh của Tam đại tông môn dỗ dành đến dễ bảo.

Hắn như vậy cũng là vì sư môn ngày sau trở về Đại lục Tấn Tiềm trọng khai sơn môn làm công tác chuẩn bị, nhiều người bạn nhiều thêm một phần trợ lực luôn tốt.

Tiếu Thủ bị Cơ U Cốc nói mấy câu trong lòng thoải mái, lời ong tiếng ve tự nhiên nhiều hơn: “Người đưa tin cho Đề lão đệ rất khen ngợi đệ ấy. Đề lão đệ một đường gây ra động tĩnh cũng không nhỏ, hắn từ Nam Hải lên bờ, ác chỉnh môn phái lớn nhỏ đầu nhập Đan Quốc ven đường một trận, hiện tại không ít môn phái đầu nhập Đan quốc mỗi người đều cảm thấy bất an, thật sự là thống khoái a!”

Hóa ra Đề Thiện Thượng từ bên trong thủ pháp đối phó Phồn Kiếm Tông có được linh cảm, dùng  danh tiếng thay phái Thánh Trí xả giận, đối với môn phái lớn nhỏ đầu nhập Đan quốc hết sức quấy rối một trận, một đường đi tới đốt ít nhất hơn mười sơn môn môn phái, đả thương vô số tu sĩ các phái.

Tam đại tông môn trở ngại cùng Diễm Thí Thiên ước hẹn mười năm không tiện ra mặt hỗ trợ, nhưng có người thay bọn hắn ra khí động thủ, đương nhiên cầu còn không được, ngầm hạ ở bên trong cung cấp không ít danh sách môn phái.

Đề Thiện Thượng bốn phía đá quán đánh du kích, thanh danh nhất thời vang vọng khắp nơi.

Đại sư huynh lấy ở đâu ra sức lực lớn như vậy? Trong lòng Chu Chu và Cơ U Cốc âm thầm cảm thấy kỳ lạ. Tuy Đề Thiện Thượng là người vô cùng gây lắm chuyện, nhưng ít khi điên cuồng như thế?

Nói thật ngoại trừ Phồn Kiếm tông đối phó với phái Thánh Trí thì Liên minh đan quốc không có ân oán mấy với Đề Thiện Thượng mà sao huynh ấy lại tích cực gây chuyện thế, hình như là vì cái gì đó thì phải?

Năm ngày sau, đáp án rốt cục công bố…

Đề Thiện Thượng “tái dự quy lai”, phong quang vô cùng xuất hiện trước mặt mấy sư đệ sư muội.

“Nguyên Anh kỳ?” Song phương trừng lớn mắt nhìn đối phương, trăm miệng một lời hoảng sợ nói.

Cơ U Cốc đầu tiên hồi phục tinh thần lại, hắn cao thấp dò xét Đề Thiện Thượng một phen, mỉm cười nói: “Đại sư huynh Kết Anh vẫn là thanh xuân không thay đổi, thật là khiến người bất ngờ ah.”