Lúc Từ Hàng đến thăm, tôi lại không biết bắt đầu như thế nào. 

Cô bé mang ảnh chụp làm người mẫu thời trang cho tôi xem, bất giác tôi kêu lên: “Đẹp quá!”

Cô gái trong tấm ảnh là Từ Hàng nhưng lại giống một người xa lạ, tấm ảnh bằng phương thức nào đó đã thể hiện rõ được những nét rất riêng của cô bé: gương mặt trẻ trùn kiểu hãnh, ánh mắt trong sáng bình thản, nhưng lại có cảm giác một sức sống vô hạn đang lan toả từ trong ra ngoài. Trang phục lấy tông màu đen trắng và tro lạnh làm phong cách chủ đạo trông rất đặc biệt, vừa cuốn hút lại mang cảm giác thoát tục, rất thích hợp khi được khoác trên người cô bé. Lần đầu tiên tôi cảm nhận rằng, thời trang cũng giống như âm nhạc, văn học, có thể biểu đạt được cách nhìn độc đáo của thế giới loài người. 

“Nhưng em luôn cảm thấy người trong ảnh không phải là mình. Chị thiết kế mẫu nói cảm giác này của em không kỳ quái chút nào, nó tiêu biểu cho khả năng biểu đạt và sáng tạo của em.”

“Tấm ảnh này tặng cho chị nhé, chị muốn cho bé Tiểu Bội xem.”

Cô bê bật cười ha hả. “Cẩn thân chị làm con bé sợ hết hồn đấy. Chu Nhuệ nói mấy tấm ảnh này giống ma nữ, có thể doạ người được.”

“Thẩm mỹ của cậu ta vẫn dừng lại ở tuýp con gái đáng yêu, mắt to, cằm nhọn, em đừng để ý đến lời cậu ta nói.”

Cô bé luôn nhắc đến Chu Nhuệ, tôi càng muốn hỏi em ấy, vậy em và em trai chị là thế nào? Nhưng dù sao cô bé cũng không phải là Tử Đông. Với Tử Đông, tôi hoàn toàn có thể bất chấp hình tượng chị gái truy hỏi đến cùng, nhưng Từ Hàng là một cô gái rất nhạy cảm, tôi không muốn vô tình làm tổn thương cô bé. 

“Chú Hà có khoẻ không?”

“Bố em đã uống rượu ít hơn trước rồi. Cảm ơn chị, chị Hứa Khả.”

“Sao lại cảm ơn chị?”

“Không phải chị mới sinh xong em bé, vết thương vừa liền miệng, ra khỏi phòng phẫu thuật đã khuyên bố em không nên thuê nhà khác ở thì bố em đâu có chịu nghe lời như vậy.”

Chú ấy khuyên tôi đừng cố chấp, đương nhiên tôi cũng khuyên chú ấy như vậy. “Được rồi, chị dùng khổ nhục kế ấy mà, nhưng chú ấy vẫn kiên trì chuyển tên sở hữu ngôi nhà cho chị, nên hai người đành phải nhượng bộ nhau vậy.”

Cô bé cười. “Em chẳng biết chị dùng kế gì, em chỉ muốn nhìn thấy bố và con Lai Phúc sống ở đó, trở về nhà đẩy cánh cổng ta, thấy chẳng có gì thay đổi, thế là đã vui rồi.”

Tôi hoàn toàn hiểu cảm giác mà cô bé vừa nói, trước khi kết hôn, mặc dù ở nhà bố mẹ khách khứa người thân ra vào tấp nập, hoàn toàn không có chỗ riêng tư, nhưng dù sao đó cũng là nhà của tôi, cứ đứng ở tầng dưới, ngẩng đầu nhìn lên thấy ngọn đèn đường là đã yên tâm rồi. Về căn hộ chung cư ở đường Thẩm Dương, sau khi xảy ra chuyện, tôi cố gắng tránh nghĩ đến nói như một cách để tiễn đưa đoạn hồi ức khủng khiếp đó.

Từ Hàng bế bé Tiểu Bội, rồi thốt lên: “Bây giờ em mới biết trẻ con lại dẽ bế thế, vừa thơm tho vừa mềm mại, thích thật đấy.”

“Con bé lúc nào gào khóc là khóc ngằn ngặt không ngừng, rồi đạp tung mọi thứ, em thấy cảnh tượng đó mà vẫn thích mới là yêu trẻ con thực sự.”

“Đừng thử thách em như thế, em không có lòng kiên nhẫn đâu, thế nên nhân lúc bé ngoan phải bế nhiều mới được.”

Bé Tiểu Bội cũng khá “biết điều”, không những không khóc gài mà còn nằm trên cánh tay Từ Hàng ngủ ngon lành. Cô bé lưu luyến đặt Tiểu Bội vào nôi, sau đó ngắm nhìn bé, rồi bỗng nói: “Em bé có vẻ giống bố hơn.”

Chỉ có Từ Hàng là tính bộc trực nói thẳng, còn những người trong nhà tôi đều tránh không nhắc đến sự thiếu hụt của người chủ gia đình. Tôi gật đầu. “Ừ, nửa phần trẻn của khuôn mặt nhìn rất giống.”

“Huyết thống đúng là thứ kỳ diệu, không cần phải nói nhiều, cứ thế lặng lẽ đánh dấu lên con người ta.” Cô bé thốt lên, sau đó chúng tôi cùng im lặng. Tôi đoán cô bé chắc đang nghĩ không biết mình giống ai. Tôi có đôi mắt đặc biệt giống mẹ, các bộ phận khác thì không thể đoán biết được, còn gương mặt đang được nhà thiết kế ca ngợi của cô bé không biết được thừa hưởng từ ai?

Cô bé nhìn tôi, đột nhiên nhún vai, cười, bảo: “Ai quan tâm chứ? Chị là chị, em là em mà.

Đúng vậy, có gì cần phải quan tâm chứ?

Cô bé hỏi tôi: “Bố em bé không quay lại lần nào ạ?”

“Tuần trước anh ấy có về nhà một lần.”

Sau khi nhận công việc mới, nghe nói có rất nhiều khó khăn vất vả, Tôn Á Âu đã nhận lỗi với tôi, nói rằng anh không về nhà sớm hơn được. Tôi khách sao nói không sao. Anh bảo tôi chắc sống vất vả lắm, tôi nói cũng tạm ổn. Anh chăm chú nhìn tôi, nói sắc mặt tôi khá tốt, còn tôi bảo anh gầy đi, cần chú ý giữ gìn sức khoẻ. Chúng tôi bỗng trở thành đôi vợ chồng đến cách nói chuyện và đối xử với nhau cũng như khách, cả hai đều cảm thấy mất tự nhiên.

Được sự giúp đỡ của Tử Đông, tôi đã trải qua thời kỳ chăm con vụng về, lóng nga lóng ngóng, mệt nỏ chỉ muốn phát điên. Tôi bắt đầu để ý đến cảm xúc, tâm trạng của mình. Tôi đi chăm sóc da, sửa sang lại mái tóc, dọn dẹp nhà cửa thật gọn gàng sạch sẽ. Bé Tiểu Bội cũng mập lên rất nhiều, tôi không nhìn con với ánh mắt thiên vị của một người mẹ đâu, vì ngay cả Lý Giai Nhân sau khi đến thăm em bé cũng thốt lên khen bé giống búp bê Tây, còn tha thiết muốn được “tác thành” cho cậu con trai của họ. 

Anh ngập ngừng cúi xuống nhìn con gái. “Bây giờ trông bé khác lúc ở viện nhiều quá, bé con lớn nhanh thật đấy.”

Tôi mỉm cười không nói gì. Đối với anh, sự gọn gàng trong nhà, thái độ ôn hoà của tôi, sự lớn lên của con gái đều là việc đương nhiên. Anh căn bản không cần biết đến những ngày tôi một mình đầu bù tóc rối, bộ dạng nhếch nhác tiều tuỵ, nửa đêm nửa hôm lái xe đưa con đến bệnh viện khám bệnh. Tôi cũng hoàn toàn không muốn kể cho anh nghe bất cứ điều gì, anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, đó là tổn thất mà anh phải chịu... Ý nghĩ lạnh lùng này khiến tôi cảm thấy thật bất an. 

Anh ở lại một hôm, bế con gaid xuống nhà faoj bộ, còn pha sữa và thử cho con uống sữa, khi tôi hướng dẫn, anh đã vỗ nhẹ lên lưng để con ợ hơi ra. Ăn bữa cơm tối xong, anh phải ra dân bay gấp để bay đi Hồng Kông. Trước khi đi, anh nói với tôi: “Công ty đã thuê cho anh một căn hộ chung cư ở Bắc Kinh, diện tích khá rộng. Khả Kahr, em hãy suy nghĩ lại đề nghị của anh, đem Tiểu Bội đến đó, chế độ giáo dục ở đó cũng tốt hơn ở đây, sau này em muốn đi làm lại cũng có nhiều cơ hội hơn.”

“Tôi và con cần một mái nhà ổn định.”

“Chúng ta có thể thuê căn hộ đó ở tạm một thời gian, sau đó anh sẽ tìm mua một ngôi nhà thích hợp, với thu nhập của anh hiện nay, anh nghĩ tiền không thành vấn đề.”

“Anh không hiểu ý của tôi, Á Âu, chuyển đến thành phố khác cũng không thể giải quyết được vấn đề giữa hai chúng ta.”

“Anh đã giải thích với em rồi, anh cần phải thay đổi môi trường sống. Em đang trách anh không nghĩ đến cảm nhận của em ư? Anh đương nhiên phải nghĩ đến nên mới hu vọng em đến đó ở cùng anh.”

“Những gì anh muốn giải quyết đầu tiên luôn là vấn đề của anh, còn mối quan hệ giữa anh, tôi và con gái anh luôn xếp sau cùng.”

“Chúng ta có cần phải phân biệt rạch ròi thế không? Anh yêu em, cũng yêu con gái của chúng ta. Em không thể vì anh không khóc lóc, nói lời ăn năn hối hận trước mặt em mà nghi ngờ thành ý của anh, cứ phải trừng phạt anh em mới vui ư?”

“Á Âu, anh có biết chú Hà đã giúp tôi hiểu ra được điều gì không?”

Anh không hiểu, nhìn tôi. 

“Chú Hà đã giúp tôi hiểu rằng, cho dù có cơ hội được sống lại lần nữa thì đa số chúng ta vẫn sẽ phạm phải những sai lầm của kiếp trước; đối với những người không nên yêu thì chúng ta lại không thể không yêu. Điều duy nhất an ủi chúng ta là: những lỗi lầm đã qua giúp chúng ta trưởng thành hơn, những người chúng ta đã yêu giúp chúng ta sống chân thực hơn và không cảm thấy có gì đáng hối hận.”

Anh nhăn mày cườu gượng gạo. “Ý em muốn nói là, tôi là một thằng khốn nạn không đáng để em yêu, vậy mà không hiểu thế nào em lại yêu tôi. Em coi việc yêu tôi, lấy tôi như việc giẫm vào phân chó, tự nhận mình xui xẻo, thế nên không muốn tính toán thiệt hơn với tôi sao?”

“Anh mà nghĩ như vậy thì tôi cũng chẳng biết nói thế nào nữa.” Tôi cười gượng. “Tôi chỉ muốn nói với anh, tôi không phải là kẻ thích bị ngược đãi, bản thân tôi tự đánh giá mình không kém cỏi gì, tôi mắc bệnh sạch sẽ, từ trước tới giờ không nghĩ mình có con đảm để mở to mắt nhìn mình giẫm vào phân chó. Tôi đã từng yêu anh, cuộc hôn nhân của chúng ta đã từng đem đến cho tôi những tháng ngày rất hạnh phúc và mãn nguyện. Bây giờ anh lại cho tôi một đứa con gái, vì điều này tôi vô cùng biết ơn, thế nên tôi không định trừng phạt anh gì cả.”

Có lẽ anh nhận thấy tôi thực sự không có ý châm biếm, cười nhạo anh, nên vẻ mặt cũng dịu đi ít nhiều. Tuy nhiên, anh lại thở dài, nói: “Khả Khả, em thực sự làm anh cảm thấy mình là kẻ khốn nạn, cảm giác này rất giày vò, đau đớn. Cho anh hỏi một câu nữa thôi: Anh còn có cơ hội không?”

Tôi không biết. “Ngày của bố hôm nay coi như rất hoàn hảo rồi, anh mà khôgn đi là lỡ chuyến bay đấy.”

Anh xách hành lý, định bước ra rồi dừng lại, nhìn chăm chú vào bé Tiểu Bội tôi đang bế trên tay, rồi lại nhìn tôi, sau đó mới rời đi. 

Chị nỡ để anh ấy làm người bay trên không trung thỉnh thoảng bay về thăm mẹ con chị sao?”

“Bé Tiểu Bội sẽ dần dần lớn lên, bọn chị sớm muộn cũng phải nhì thẳng vào cuộc hôn nhân của mình.”

Từ Hàng nói nhỏ: “Ôi, từ yêu đến không yêu, nhất định là một quá trình lấy mạng người mà.”

“Không đâu, chỉ lâyd nửa mạng người thôi.” Cây nói đùa này làm sao thích hợp với một cô gái, đặc biệt cô gái đó và Hứa Tử Đông – em trai tôi lại đang yêu nhau. 

Tôi đang định chuyển chủ đề thì Từ Hàng tiện tay lấy trên giá sách cuốn Sông Đông êm đềm và nói: “Bố em cũng có cuốn này, bìa sách khác bùa cuốn này. Em đã đọc qua, thấy có quá nhiều đoạn kể về chiến tranh, cứng nhắc lắm, em không thể đọc nổi.”

“Chin cũng cảm thấy hơi khô khan, nhưng đây lại là cuốn sách mẹ chị ngày xưa thích đọc nhất, thậm chí còn đạt đến trình đọi thuộc lòng. Chị muốn kiên trì đọc tiếp để hiểu thêm về mẹ.”

“Có phải bố em đã từng yêu mẹ chị không?”

Tôi không muốn nói đến vấn đề này nên nói quanh co: “Chuyện của người thế hệ trước rất khó dùng một từ yêu đơn giản để khái quát.”

Cô bé cười. “Chị Hứa Khả, lúc nào chị cũng coi vấn đề này rất nghiêm trọng. Theo em thấy, yêu thì sẽ ở bên nhau, không yêu thì chia tay, rất đơn giản mà.”

Tôi chẳng biết nói thế nào, quyết định hỏi thẳng: “Từ Hàng, chuyện em và Tử Đông là thế nào vậy?”

“Ặc, em không biết đâu.”

Vậy là Tử Đông đã đoán đúng, tôi dở khóc dở cười. “Từ Hàng, em thông minh như vậy, sao lại trở nên mơ hồ thế.”

Cô bé xua tay. “Em thật sự không biết mà. Theo cách nói của bác sĩ Hứa thì anh ấy thích em, muốn cùng em hẹn hò nghiêm túc. Em không biết sự nghiêm túc mà anh ấy nói có phải là sau này bọn em sẽ kết hôn không?”

“Đó là lẽ tự nhiên mà. Nó là đứa nghiêm túc và cổ hủ, khó động lòng với ai, nên đương nhiên rất nghiêm túc trong chuyện này.”

“Em đã nói rồi, em không muốn kết hôn.”

“Em còn trẻ, không muốn kết hôn sớm cũng là lẽ đương nhiên.”

“Ý của em là không bao giờ kết hôn.”

“Vì sao?”

“Sau này em muốn tìm một công việc, đón bố về sống cùng, như vậy thật tự do thoải mái.”

“Nhưng việc đó đâu có ảnh hưởng gì đến chuyện kết hôn, Tử Đông rất tôn trọng chú Hà mà.”

“Nhưng em chẳng cảm thấy kết hôn có gì tốt đẹp. Ngộ nhữo không thể tiếp tục sống với nhau lại phải mất công nghĩ cách chua tay, khiến cả hai đều khồn vui. Em cũng nói rằng em không có ý định sinh con, muốn bế em bé, cứ đến bế bé Tiểu Bội đáng yêu sẵn có này là được.”

Tôi há hốc miệng kinh ngạc.  

“Em bảo với bác sĩ Hứa, chúng ta cứ yêu nhau, em thích anh ấy ôm em, cả hôn em nữa, anh ấy muốn tiến thêm một bước cũng không vấn đề.” Cô bé ngừng lời, nhìn tôi rồi cười. “Chị Hứa Khả, anh ấy nghe em nói những lời này, mặt cũng đỏ lựng lên giống hệt chị, đúng là da mặt em dày đến nỗi hết thuốc chữa rồi.”

Mặt tôi quả thực nóng ran lên từ lúc nào không biết.

“Anh ấy còn nói sẽ chịu trách nhiệm với em. Xì, em tự chịu trách nhiệm với em là đủ rồi, cũng chẳng phải là người không có năng lực hành vi, cần gì phải để người khác chịu trách nhiệm.”

Hứa Tử Đông ơi là Hứa Tử Đông, thảo nào em có chết cũng không chịu tiết lộ với chị tình hình hiện giờ của hai đứa. 

“Thực ra, chị cũng tán thành hai đứa tận hưởng niềm vui của tình yêu, Từ Hàng à. Em trai chị, chị hiểu mà. Nó sẽ không phụ lòng em đâu.”

“Nhưng em cứ nghĩ tương lai có thể phụ lòng anh ấy mà khỏi cảm thấy sợ hãi. Em vừa nói ra ý nghĩ này, anh ấy càng giận em thêm, mấy ngayd không thèm nói chuyện với em.”

Tôi hoàn toàn chịu thua, chỉ biết xua tay. “Coi như chị không nói gì, hai đứa tự giải quyết đi.”

Từ Hàng cười. “Hai người đúng là chị em ruột, đến cái vẻ đau đầu cũng giống hệt nhau.”

Cô bé cười rất vô tư khiến tôi nhớ đến cảnh lần đầu tiên bước chân vào nhà cô bé, với một người khách không mời mà đến như tôi, cô bé cũng cười như vậy, còn kèm theo cả ý châm chọc “Chị đúng là ngây thơ thật.” Từ đó đến nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, tương lai sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa, ai có thể nói rõ được đây? Tôi bỗng thấy bình tĩnh lạ lùng, tự nhủ với lòng mình: Sao phải lo lắng trước chứ!

Từ Hàng bỗng cất tiến hỏi: “Đúng rồi, chị Hứa Khả, em quên không hỏi, tại sao chị đặt tên con gái là Tiểu Bội?”

“Ngày nhỏ chị thích xem bộ phim hoạt hình tên là Nàng Tiên Hoa, nhân vật chính trong đó tên là Tiểu Bội.”

“Ồ, em nhớ ra rồi, lần đầu tiên chị đến nhà em cũng nhắc đến bộ phim này, cô bé đó còn có một chú chó tên là Lai Phúc.”

“Đúng rồi, còn có một con mèo tên là Mimi. Cô bé đó có huyết thống của gia tộc tiên hoa. Sinh nhật mười hai tuổi, cô bé nhận được một chiếc chìa khoá hoa, sau đó bắt đầu chuyến du lịch vòng quanh thế giới, đi tìm bông hoa bảy sắc. Cô bé có thể dùng phép thuật của chiếc chìa khoá hoa biến ra nhiều bộ váy áo xinh đẹp. Có một cậu bé khôi ngô tên là Lý Gia Văn xuất hiện bảo vệ cô bé trong những thời khắc quan trọng, cuối mỗi tập đều giới thiệu ngôn ngữ của một loài hoa.”

“Cuối cùng cô bé và cậu bé đó kết hôn.”

“Sao em biết?”

Từ Hàng phì cười. “Thì truyện cổ tích nào chẳng như thế ạ. Hoàng tử và công chúa cuối cùng sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi.”

Tôi cũng cười. “Có phải là rất trẻ con không?”

“Thực ra rất thiếu nữ mới đúng, ha ha. Hồi nhỏ, em toàn đọc mấy loại sách kiểu như Tây du ký, Phong thần bảng, Liêu trai chí dị thôi, chẳng trách không có chút nữ tính nào cả.”

“Bây giờ nghĩ lại thấy bộ phim đó thật cũ kỹ, nhưng hồi đó chị và cô bạn thân Hạ Vân xem đến mê mẩn. Cứ đến lúc chiếu phim, hai đứa bọn chị lại ngồi chầu chực sẵn trước ti vi, mắt nhìn không chớp đến khi bộ phim kết thúc. Những thứ cô bé Tiểu Bội có là tất vả những gì mà thiếu nữ hồi đó muốn như: quần áo đẹp, người bạn trung thành, chuyến phiêu lưu mạo hiểm và vô cùng lãng mạn, còn có cả chàng trai giốn hệt hoàng tử.”

“Chị cũng muốn con gái mình có được tất cả những thứ này sao?”

Cổ tích chỉ là ước mơ thời thơ ấu của mỗi người, lớn lên một chút, thế giới hiện thực ập đến, chúng ta không thể không đối mặt với cuộc sống thực tại. Những gì tôi đã trải qua khác rất nhiều so với những gì Từ Hàng đang trải qua. Câu chuyện sẽ mãi mãi không đặt dấu chấm hết ở cảnh công chúa được gả cho dũng sĩ thu phục rồng hung ác hay hoàng tử lấy cô bé Lọ Lem, phía sau đó còn tiếp diễn cuộc sống dài đan xen giữa buồn vui, đau khổ. 

Tôi càng không thể đoán trước tương lai đón đợi bé Tiểu Bội sẽ là thế giới như thế nào.

Điều tôi thật sự mong muốn là con gái có thật nhiều, thật nhiều tình yêu thương. 

Mong muốn này có xa xỉ quá không? Tôi cúi đầu nhùn ngắm bé Tiểu Bội, gương mặt nhỏ xinh đáng yêu như thiên thần đang ngủ say, bàn tay nhỏ nằm lại đặt canh má, phong ba bão táp trên thế gian này còn cách bé rất xa, rất xa. 

Tôi sẽ cho con thật nhiều, thật nhiều tình yêu thương và cũng dạy con biết yêu thương, sống cuộc sống của riêng con. 

HẾT