Con gái phải tiên phòng nhiều đến nỗi khiến tôi hoa mắt chóng mặt. 

Tôi thầm nghĩ: Khoa học cứ mạo danh thế thôi, đúng là nhiều căn bệnh có thể phòng ngừa trước được nhưng đâu phải mũi tiêm phòng nào cũng làm cho con người ta khoẻ mạnh đến mức đề kháng được tất cả bệnh tật. 

Hiển nhiên những ý nghĩ ngốc nghếch này tôi đâu cần nói ra, nhưng khi đã làm mẹ, bế đứa con bé bỏng trên tay, nhìn ngắm đôi môi như cánh hoa mỏng manh của con ngân lên những âm thanh non nớt vô nghĩa, cùng với sự yêu thương là cảm giác lo lắng, chỉ sợ có điều gì đó bất ngờ xảy ra với con, mong có cách nào đó che chắn cho con tất cả tổn thương của thế giới bên ngoài. 

Kết quả của sự lo lắng thái quá đó là, cho dù ban ngày có bảo mẫu giúp đỡ, tôi vẫn muốn tự tay làm tất cả mọi việc cho con thì mới yên tâm. Hai tháng đầu về nhà, con gặp phải rất nhiều vẫn đề: quấy khóc đêm, chớ sữa, nổi mẩn, tiêu chảy, sốt, sốt co giật... Tôi gần như kiệt sức đến nỗi gầy sọp đi, còn thêm tình trạng mất ngủ trầm trọng, ban đêm chỉ ngủ được hơn một tiếng là giật mình tỉnh dậy, vôi vàng đến xem con thế nào, chắc chắn con không có chuyện gì mới nằm ngủ tiếp, nhưng nằm mãi mà không thể ngủ được. 

Hôm đó, sau khi bảo mẫu ra về, Tiểu Bội lại bị chớ sữa khiến quần áo, nhà cửa bẩn hết cả. Tôi lại phải tắm và thay quần áo cho con lần nữa, rồi khử trùng bình sữa, pha sữa cho con uống, nhưng con cứ khóc ngằn ngặt, ăn một lúc rồi lại nhả ra, ngủ một lát lại tỉnh, tôi mệt đến nỗi thở không ra hơi. Đợi con ngủ lại, tôi mệt mỏi nằm ra ghế xô pha, đúng lúc đó nghe thấy tiếng chuông cửa. Tôi mở của thấy Tử Đông xách túi du lịch đứng bên ngoài. “Chị, bố bảo em dọn đến nhà chị ở, ít nhất chị đỡ nửa đêm nửa hôm gọi điện cho em hoặc một mình chạy đến bệnh viện.”

Tôi nhìn em trai, nước mắt cứ thế trào ra, nó thả chiếc túi du lịch xuống, ôm lấy tôi. “Chị đừng khóc nữa, đừng khóc nữa mà.” 

Tôi càng khóc to hơn, khóc mãi không dừng, cho đến khu Tiểu Bội trong nôi khóc oà lên. Tôi sợ đến nỗi ngưng khóc, chạy đến chỗ con thì Tử Đông ngăn lại. “Để em trông bé cho, chị đi tắm đi, nghỉ ngơi một lát.”

Tôi bước vào phòng tắm, nhìn người phụ nữa trong gương, đầu tóc rối bù, gương mặt hốc hác, mắt đầy tua máu, quần áo vẫn còn dính sữa con chớ ra, thật là thảm hại. Người phụ nữ ba lăm tuổi lại suy sụp, tàn tạ đến mức này, đúng là mất hết thể diện, may mà người vừa gặp là em trai mình. 

Tôi không ung dung ngâm mình trong bồn tắm như Tử Đông khuyên mà chỉ tắm qua loa cho xong rồi thay bộ quần áo ở nhà bước ra ngoài, thấy Tiểu Bội đang nằm trên tay Tử Đông ngủ ngon lành. Em trai nhẹ nhàng đặt bé vào nôi, vào bếp mở một chai rượu vang và lấy hai cái cốc rồi nói: “Hai chị em mình ra ban công ngồi đi.”

“Bên ngoài có gió, không thể bế bé ra ngoài được đâu.”

Em trai lộ vẻ dở khóc dở cười, kéo tôi ra ban công, ép tôi ngồi xuống, rồi để nôi ở bên trong cánh cửa kính phòng khách, từ chỗ ngồi có thể nhìn thấy được. “Chị thả lỏng người đi, bây giờ là thời tiết đẹp nhất trong năm, chị phải chịu khó hóng gió một tí chứ.”

Mùa hè dài đằng đẵng vừa kết thúc, thỉnh thoảng có cơn gió đêm thổi tới, cảm giác vô cùng dễ chịu, nhưng tôi không thể hoàn toàn thả lỏng mình để thưởng thức, thỉnh thoảng vẫn quay lại nhìn cái nôi. 

“Chị, bố rất lo cho chị.”

“Hôm trước bố đến thăm chị, nói rằng cô muốn đến đây giúp chị chăm em bé, chị sợ quá, một mực từ chối. Liệu bố có giận chị không nhỉ?”

“Chắc không đâu, bố nói chị có vẻ rất lo lắng.”

“Đương nhiên chị lo lắng rồi. Không phải em không biết, những người họ hàng của bố...” Tôi ngừng lại, lắc đầu. “Cô rất thích chỉ tay năm ngón, từ nhỏ đến lớn chị sợ nhất là những người chưa bước vào nhà đã nghe giọng nói, đâu dám để cô đến đây. Chắc bố không tự quyết định nhờ cô đến đấy chứ?”

“Đúng là bố đã định gọi điện cho cô, nhưng chị đừng lo, em đã ngăn bố rồi.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm. 

“Nhưng bố nói cũng không sai, chị cần có người giúp.” Lúc này thấy Tiểu Bội đã tỉnh và cất tiếng khóc, tôi lập tức đứng dậy, nhưng em trai giữ tôi lại, “chị đứng yên đấy.”

Tôi sốt ruột. “Bé đang khóc, chị phải đi xem nó thế nào.”

“Chị đọc nhiều sách giáo dục trẻ đúng là vô tác dụng, trong sách viết rất rõ ràng là, thấy trẻ khóc cha mẹ vội vã bế trẻ lên sẽ hình thành thói quen khóc có phản xạ, sau này rất khó rèn tính nết và thói quen sinh hoạt cho bé.”

“Nhưng chị không thể cứ đứng nhìn con khóc được.”

Tiếng khóc của con gái khiến tôi đứt từng khúc ruột, không biết lấy sức lực ở đâu, tôi liền đẩy mạnh Tử Đông ra và chạy vào phòng khách, bế bé lên, thay tã cho bé rồi cho bé ăn, nhưng bé chỉ mút vài cái là nhả ra rồi ngủ tiếp. Tôi lại đặt con xuống nôi, ngẩng đầu lên thấy Tử Đông đang lặng lẽ nhìn tôi. 

“Chị không phải là bà mẹ tốt, đúng không?”

“Vớ vẩn.”

“Đừng an ủi chị, chị phải sinh bé sớm, lại không có sữa mẹ cho bé bú, bé cũng phát triển không đạt tiêu chuẩn, sức đè kháng yếu, hay giật mình tỉnh giấc...”

“Đủ rồi, đủ rồi, chị cứ nghĩ như thế sẽ bị tẩu hoả nhập ma đấy. Khúc mắc lớn nhất của chị là chị kiên trì có đứa bé này nhưng nó lại không nhận được tình yêu của bố nó.”

Bị em trai nói đúng suy nghĩ, tôi ngẩn người nhìn nó, không nói câu nào. 

“Chị hãy nhớ lời Từ Hàng nói với chị trong bệnh viện: không cần thiết phóng đại sự áy náy đến mức ấy. Sự áy náy đều không giúp được gì cho chị và đứa bé cả, chị chắc chắn là một bà mẹ tốt, nhưng chị cần học cách thả lỏng bản thân, em sẽ giúp chị.”

Từ Hàng và Tử Đông nói không sai, đúng là tôi bị cảm giác áy náy trói buộc. Tôi cam tâm tình nguyện chịu khổ, nhưng con gái tôi không cần một người mẹ suy sụp thảm hại như vậy. Nếu cứ căng thẳng như thế, tôi sẽ không thể trụ nổi và điều đó cũng không có lợi gì cho bé. 

Tôi hạ quyết tâm bắt đầu điều chỉnh lại tâm trạng và cuộc sống của mình.

Tử Đông giúp tôi rất nhiều, sau khi tan làm, em trai liền về nhà hỗ trợ tôi, trong nhà có một bác sĩ nội khoa tận tâm khiến tôi an tâm hơn rất nhiều, chữa khỏi phần lớn căn bệnh lo lắng quá độ của tôi. Tôi bị em trai thuyết phục, không còn liên tục kiểm tra nhiệt độ cơ thể của con, không bọc con quá nhiều, cho ăn sữa theo giờ, giảm số lần cho ăn sữa đêm, tập hình thành thói quen ngủ cho bé. Dần dần, bé đã có thể ngủ ngon hơn sáu tiếng một đêm, hiện tượng quấy khóc không rõ nguyên nhân đã giảm nhiều, gương mặt nhỏ xinh giờ trở nên bầu bĩnh hơn, mức phát triển cũng kịp với tiêu chuẩn của trẻ bình thưởng, điều này khiến tôi thực sự ngạc nhiên và vui mừng. 

Sau khi tôi thả lỏng bản thân, việc ăn ngủ của bé Tiểu Bội cũng có quy luật hơn, nên giấc ngủ của tôi được cải thiện rõ rệt. Ban ngày thời tiết đẹp, tôi cho bé ra ngoài dạo bộ và tắm nắng. Trong khu chung cư có rất nhiều bà mẹ trẻ, tôi nói chuyện với họ về cách chăm sóc con cái và cảm thấy rất hợp ý nhau. Lúc nào bé ngủ, tôi đọc sách, giữ liên lạc với đồng nghiệp, rồi sau đó nhận xử lý một vài hợp đồng, tài liệu của công ty. 

Bố đến thăm tôi, rất hài lòng về trạng thái hiện giờ của tôi. Bố bế bé Tiểu Bội lên, ngắm nhìn rất lâu, vẻ yêu thương hiện rõ khiến tôi và Tử Đông kinh ngạc. Tôi vào bếp pha trà, Tử Đông cũng đi vào theo, nói nhỏ: “Còn nhớ từ bé tới lớn, ngày nào hai chị em mình cũng nhìn bộ mặt nghiêm khắc, khó đăm đăm của bố, thật không ngờ bố cũng có lúc dịu dàng như thế, mỗi nếp nhăn đều giãn ra trông rất phấn khởi, thật đúng là kỳ tích của trần gian.”

Tôi véo em trai một cái, cũng không nén được bật cười. Chúng tôi bưng trà bước ra thì nghe thấy ông đang nói thầm với cháu gái: “Lúc nào ông nghỉ hưu, có thể ngày ngày đưa cháu đi học mẫu giáo, được không nào?”

Tử Đông cũng véo tôi một cái, chúng tôi không kìm được bật cười thành tiếng. Bố ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, không hiểu hỏi: “Sao thế?” 

Cả hai chị em đều làm ra vẻ nghiêm túc. “Không có gì ạ.”

Bố lại cúi đầu ngắm cháu gái, nói: “Lúc nào con mang bạn gái về nhà ăn cơm đấy?”

Tôi kinh ngạc nhìn Tử Đông, cậu em hiển nhiên không phòng bị gì cũng giật mình nhưng không phủ nhận. 

Bố tiếp tục nói: “Tại sao không chọn bạn gái tuổi đương tương một chút, nhìn cô bé đó cứ như là học sinh ấy.”

Miệng tôi há hốc, nhìn chằm chằm vào Tử Đông, em trai bị tôi nhìn cho mặt đỏ lên nhưng không hề tránh né cái nhìn đó. 

Sau khi bố về, tôi lập tức hỏi Tử Đông: “Đúng là Từ Hàng à?”

Cậu em không biết làm thế nào, đành gật đầu. “Em cũng không hiểu tại sao lại trùng hợp thế, bị bố bắt gặp mấy lần.”

“Hai đứa đang... yêu nhau thật à?”

“Nếu chị hỏi em thì là thật. Nhưng nếu chị hỏi Từ Hàng, cô ấy sẽ nói không biết cho mà xem.”

“Nhưng cô bé kém em những mười tuổi, hai đứa...” Tôi thật sự không biết nên nói thế nào. 

“Chị cảm thấy chúng em không hợp nhau?”

“Tử Đông, em cũng biết là chị quý mến Từ Hàng thế nào mà. Nhưng...”, tôi định thần lại nghĩ ngợi một lát rồi nói thẳng, “vẫn cảm thấy hai đứa... đúng là không thể tin nổi.”

“Em còn cảm thấy không thể tin nổi nữa là chị.”

Vẻ mặt của em trai dịu dàng hẳn, khoé miệng còn hơi cong lên. Tôi nhìn thấy vậy liền nghĩ, nếu đây không phải là vẻ mặt đang chìm đắm trong tình yêu thì tôi đã sống vô ích ba mươi lăm năm trời. Nhưng tôi vẫn không nén được tò mò, hỏi nó: “ Sao em lại yêu cô bé? Cô bé đâu phải tuýp người em thích.”

“Cô ấy rất đặc biệt, không thuộc tuýp nào hết.”

Câu nói đó em trai nói ra với vẻ mặt rất chân thành. Tôi tiếp tục hỏi: “Hai đứa bắt đầu từ khi nào? Ai tỏ tình trước? Bây giờ thế nào rồi?”

Em trai không trả lời những câu hỏi của tôi. “Bí mật, chị, phải tôn trọng sự riêng tư của em chứ, đừng có lấy những chuyện hồi nhỏ hù doạ em. Em không nói cho chị biết đâu. Nếu còn bắt ép em, em sẽ cưỡi xe máy chạy mất, nói không chừng còn tiện tay mang theo cả Tiểu Bội đấy.”

Tôi vừa tức vừa buồn cười, thầm nghĩ: Chuyện lạ đây, mình phải hỏi Từ Hàng mới được.