Suốt một tuần sau đó cô đều theo anh ra ngoài làm việc, anh đến rất nhiều nơi, đối tượng gặp gỡ lại không phải là một người, điều này làm cô tò mò rốt cuộc thân chủ bí ẩn kia là ai. Cô đã cố gắng hỏi anh nhưng không nhận được câu trả lời, anh chỉ ôn tồn trả lời:

-     Cô gái, tò mò sẽ hại chết em một ngày nào đó!

Cô giận dỗi không thèm nói chuyện với anh nhưng vẫn lén lút tìm Âu Dương hỏi xem rốt cuộc người đó là ai. Tên Âu Dương đại sói xám kia giảo hoạt nói rằng chỉ khi cô đồng ý làm bạn gái anh ta thì anh ta sẽ tiếc lộ cho cô. Đồ háo sắc, anh cứ ở đó mà nằm mơ đi nhé.

Trưa nay anh không ra ngoài ăn cơm mà kêu cô gọi cơm đến văn phòng, càng gần đến ngày ra tòa anh lại phải tăng ca nhiều hơn, với tư cách là thư ký riêng cô lại càng phải hầu hạ anh 24/24. Cũng bởi vì bốn chữ “đạo đức nghề nghiệp” này mà cô mới phải cực khổ thế này.

-     Boss, ăn cơm!

Cô cũng không chờ anh đến mà tự nhiên gắp thức ăn, chậm rãi nhai nuốt.

-     Không ai dạy em phải dùng kính ngữ? Còn nữa, Boss chưa ăn em lại dám động đũa trước?

Hôm nay tâm trạng anh có lẽ tốt hơn nên thi thoảng nói vài câu bông đùa với cô, dĩ nhiên chỉ ở phạm vi công việc, tựa như bây giờ.

-     Anh thật sự không hiểu một cô gái không biết phép tắc như em lại trở thành đệ tử đóng cửa của một đại luật sư như John?

Cô vừa ăn vừa đáp lại anh: - Em không biết phép tắc là chuyện cả thế giới này đều biết? Nếu em có phép tắc...em sẽ đến đây?

Cô nhìn thoáng qua gương mặt anh, nét mặt anh vẫn bình thản tựa như không hiểu ẩn ý sau lời nói của cô. Sự nghiệp vẫn còn phải cố gắng thêm.

-     Ăn cơm đi, lát nữa em phải tiếp đón thân chủ bí ẩn mà em tò mò muốn biết. Nhớ kĩ, phải lễ phép!

Cô gật đầu tựa như đã hiểu lời anh nói, người cần lễ phép? Là người lớn tuổi sao?

Ngồi đối diện cô là một người phụ nữa khoảng ba mươi tuổi, nhưng làm sao qua được con mắt của cô, bà ta cũng phải bốn mươi hơn rồi, da dẻ được bảo dưỡng khá tốt đấy chứ!

-     Chào bà, tôi là Kami, thứ kí của ngài Alan, hân hạnh được biết bà!

Dường như xưng hô của cô khiến bà ta hơi bất ngờ nhưng bà ta cũng không hề giận dữ, chỉ thoáng gật đầu. Cô bắt đầu trò chuyện cùng bà ta, mọi chứng cứ thu thập được đều có lợi cho bà ta, khả năng thắng kiện lần này rất lớn. 

-     Thưa bà, ngày mai trên tòa án, nếu ông ta muốn công khai với báo chí, bà có bất cứ vấn đề nào không ạ?

Nhấp một ngụm trà, bà điềm nhiên trả lời: - Nếu đã có can đảm đưa chính cha đẻ của mình vào tù, cô nghĩ tôi còn sợ...miệng lưỡi thế gian?

Cô giật mình, cô rất ghét bố mình nhưng chưa bao giờ cô có suy nghĩ khiến ông ta thân bại danh liệt. Dù gì ông ta cũng là bố cô, nếu nhưlàm như thế khiến mẹ cô không thể yên nghỉ thì cứ mặc kệ ông ta. Nhưng Thẩm Thiên Tuyết phải hận cha mình bao nhiêu mới có thể nhẩn tâm đưa cha mình vào tù. Nhưng mà cô dường như đã quên một chuyện...làm sao mẹ kế của cô lại ngồi yên nhìn cha mình vào tù, không được, cô phải bàn bạc với anh. Sau khi tiễn Thẩm Thiên Tuyết xuống tầng hầm cô nhanh chóng gọi cho anh nhưng điện thoại anh đổ chuông chứ không hề có ý định bắt máy. Lúc này anh đang ở đâu cơ chứ? Cô liền gọi điện thoại về cho bà nội, lúc này chỉ mong bà có thể cản lại mụ dì kẻ kia đến đây.

-     Bà nội, Tống An An đang ở đâu ạ?

-     Con bé này, khó khăn lắm con mới gọi cho ta, tại sao câu đầu tiên lại hỏi Tống An An? Bà nội giận dỗi, cháu của bà chưa bao giờ đặt tâm tư lên người bà, bà vất vả nuôi lớn cô để làm gì cơ chứ?

-     Bà nội đừng giận, cháu đang theo một vụ kiện, nó có liên quan đến Tống thị, con sợ Tống An An sẽ nhúng tay vào phá hỏng kế sách của chúng cháu.

Cô biết bà nội giận cô một năm không ở với bà mấy ngày, cũng do cô bất hiểu, sau này về Nhật Bản cô sẽ ngoan ngoãn chăm sóc bà.

-     Tống An An theo cha cháu đi Mĩ rồi, nhưng bà không dám đảm bảo cô ta có dính dáng đến việc cháu nói hay không. Dù gì cháu cũng nên cẩn thận, Tống thị là nhà mẹ đẻ của cô ta...cô ta chắc chắn sẽ không để yên đâu.

-     Được rồi, bà nội tạm biệt, cháu sẽ trở về thăm bà sớm nhất có thể!

-     Ka...

Con bé bất hiếu, lại dám ngắt điện thoại trước, nếu con trở về đây bà sẽ đánh cho cái mông của con nở hoa luôn. Chạm vào khung ảnh, bà mỉm cười, cháu gái bà thật xinh đẹp, cũng thật nghịch ngợm.

Bệnh viện thành A

- Phòng hồi sức-

Anh vội vàng từ văn phòng chạy đến bệnh viện vì nghe tin Diệp Cẩn Chi bị trúng độc, đang cấp cứu ở đây. Cô bé nằm trên giường bệnh gầy gò, gương mặt hốc hác, chỉ mới một tuần không gặp liền có chuyện xảy ra. Anh thật sự không thể nào an tâm được.

-     Chuyện này điều tra như thế nào rồi? Anh hỏi Diệp Chính Vũ, anh trai của Diệp Cẩn Chi.

-     Lần trước con bé theo bạn bè đến một huyện nhỏ của Tứ Xuyên, ở đó nó xảy ra tranh chấp với người ta, có lẽ là lúc đó.

Anh chao mày: - Cậu chỉ có một đứa em gái, tại sao không quan tâm nhiều hơn?

Nghe anh nói câu này Diệp Chính Vũ bật cười, trái lại hỏi anh: 

- Cậu là hôn phu của con bé, sao cậu không ở bên cạnh nó thường xuyên? Tôi nghe nói...cậu rất thân thiết với thư ký mới?

Anh không trốn tránh, thản thiên thừa nhận:

- Tôi có hứng thú với cô ấy. Cẩn Chi...còn quá nhỏ, cậu nên biết cuộc hôn nhân này có thành hay không không phải do Diệp gia!

Anh muốn nhắc nhở cậu ta, hôn ước này thành lập chỉ là do anh cảm thấy tội nghiệp Diệp Cẩn Chi, anh cũng không cảm thấy chán ghét cô gái này nên thuận miệng đồng ý. Có lẽ, nếu không có bất cứ sự thay đổi nào thì bốn năm năm nữa anh sẽ lấy Cẩn Chi. Nhưng bây giờ, đó không còn là chuyện của anh và Cẩn Chi, cũng không dính dáng tới Diệp gia, người con gái ấy, anh không muốn làm cô tổn thương. Anh hiểu những lời nói đấy ẩn ý của cô nhưng anh cố tình phớt lờ, anh muốn biết vị trí của anh trong tim cô là bao nhiêu.

-     Cậu đính hôn với con bé đã hai năm rồi, cậu cũng không cảm thấy phiền chán nó...tại sao? 

-     Cẩn Chi xứng đáng có được một người yêu thương con bé, tôi...không phải là đối tượng thích hợp! Tôi không muốn vì tôi con bé tự hủy hoại chính mình.

Dù không gặp cô nhưng anh biết mỗi ngày cô làm gì, hành tung ra sao, chuyện cô bị người ta hạ độc là không thể nào vì người của anh theo sát cô mọi lúc mọi nơi. Chỉ có cô mới có khả năng tổn thương cô.  Anh không thích hợp với một Diệp Cẩn Chi ngây thơ, bướng bỉnh, vui buồn hiện rõ trên mặt. Cô bé chỉ thấy được thứ ánh sáng ít ỏi mà cô bé muốn thấy...góc khuất bên trong anh, cô bé sẽ không tiếp nhận nổi.

Bên trong phòng bệnh Diệp Cẩn Chi đã tỉnh lại, cô nghe rõ những gì anh nói, cô vươn tay lau nước mắt. Kể từ khi gặp anh cô đã mặc định anh sẽ là chồng cô, sống chết bám lấy anh, nhẫn nhịn mọi người, tỏ vẻ ủy khuất để được anh thương hại. Cô đã  thành công, cô đã đổi lấy được hôn ước với anh. Anh cưng chiều cô, thương cô, nhưng ánh mắt anh ấy nhìn cô không khác gì anh trai nhìn em gái. Cô tự nhủ rằng mình không được quá tham lam, cuộc đời cô sau này chỉ cần có anh bên cạnh là đủ. Nhưng hôm nay chính thức nghe anh thừa nhận anh thích một cô gái khác cô lại đau đớn như thế này. Cô là Diệp đại tiểu thư, cô có tất cả mọi thứ trong tay mình...nhưng cô mất anh rồi.

-     Em nghe thấy cả rồi?

Diệp ChínhVũ xoa đâu cô em gái bé bỏng, té ngã một lần sẽ giúp cô trưởng thành hơn. Nhưng có lẽ phải mất rất lâu để cô quên Alan, bắt đầu một mối quan hệ mới.

-     Anh, em muốn bắt giam cô gái ấy, em muốn hủy hoại cô ta, em không muốn cô ta xuất hiện bên cạnh anh ấy. Không có cô ta, anh ấy sẽ cưới em phải không?

Cô ngu ngốc suy nghĩ đến những thứ mà một người phụ nữ ghen tuông thường làm, nhưng chính cô biết cô không có can đảm làm điều đó, cô chỉ có thể đóng vai tiểu bạch thỏ mà thôi. Diệp Chính Vũ không nói gì, ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ tấm lưng đang run rẫy.

-     Ngủ đi, ngày mai thức dậy em sẽ vẫn là Diệp đại tiểu thư. Là do cậu ta không có mắt nhìn