Thời điểm gặp lại, Lệ Diêu còn tưởng mình đang nằm mơ.

Khi y nhận ra rằng nàng thật sự còn sống, nước mắt không tự chủ mà cứ rơi. Y chưa từng chật vật như vậy, y muốn ngừng khóc, nhưng căn bản không ngừng được, cuối cùng, y che hai mắt lại, nước mắt từ khe hở ngón tay chảy ra.

Mộc Thích Linh thở dài.

Mang y ra khỏi tướng phủ, tự mình dàn xếp một chỗ. 

Lệ Diêu nhất thời không biết nên nói gì, là xin lỗi trước, hay ôn chuyện trước? Nhưng bọn họ chẳng có đề tài nào để nói. Giữa bọn họ, luôn là nàng đơn phương chủ động. Hiện tại, y bắt đầu không biết làm sao, nàng trầm mặc, mỗi một thái độ của nàng đều khiến y hoảng hốt.

Mộc Thích Linh lười nhác ngồi ở ghế trên, quỳ trước mặt chính là người hầu của Lệ Diêu: Thanh Sơn.

Thanh Sơn run bần bật, giữa trán ứa ra mồ hôi lạnh.

"Tự ngươi khai ra hay để ta nói?"

"Điện hạ, Thanh... Thanh Sơn có tội."

"Nói!"

"Hợp hoan đan là Thanh Sơn hạ."

"..."

"Đưa công tử rời khỏi Vạn Hoa Cung là tướng gia phân phó. Thanh Sơn... Tướng gia lấy phụ mẫu của Thanh Sơn làm con tin! Thanh Sơn thật sự không còn cách nào khác. Thanh Sơn nghĩ, làm vậy cũng không hại đến công tử, cho nên... Điện hạ."

"Ngươi từ nhỏ đã đi theo y có phải không?" Mộc Thích Linh đứng dậy, đi tới trước mặt hắn.

Hai chân Thanh Sơn run rẩy, khom người thật thấp, hoảng sợ xin tha: "Cầu xin điện hạ tha cho Thanh Sơn. Thanh Sơn sau này không dám làm... Việc bất lợi với công tử nữa."

"Nếu đã vậy, ngươi cứ tiếp tục phụng dưỡng y đi!"

Thanh Sơn nhất thời không kịp phản ứng, sửng sốt một hồi, sợ nàng lại thay đổi chủ ý, vội dập đầu tạ ơn.

OoOoO

Mộc Thích Linh mở cửa, Lệ Diêu bất an nhìn nàng.

"Nàng... Có phải nàng... Tìm ra có việc gì không?" Y nhỏ giọng hỏi, móng vuốt sắc bén trước đây đều thu lại.

Mộc Thích Linh gật đầu, ra hiệu bảo y cũng ngồi xuống.

Lệ Diêu ngồi xuống, sau đó lại đứng bật dậy rót cho nàng ly trà, sau đó lại ngồi xuống. Y cụp mi rũ mắt, thoạt nhìn cực kỳ dịu ngoan.

"Sau này ngươi cứ ở đây, ta đã mua nơi này, người hầu ngươi có thể tìm thêm, một mình Thanh Sơn e là không lo liệu hết." Mộc Thích Linh gật đầu.

Lệ Diêu "Ừ" một tiếng.

"Lệ Diêu."

Nàng mới gọi, Lệ Diêu liền ngẩng đầu, hỏi: "Vậy còn nàng?" Y cảm giác... Cảm giác nàng sắp đi xa vậy. Nàng không còn gọi Miên Miên, là Lệ Diêu. Y đột nhiên nhớ tới đêm đó, nàng nói, sẽ không gọi y là Miên Miên, sẽ không yêu y nữa. Sắc mặt y bỗng trắng bệch.

"Có lẽ ngươi không biết, trong thời gian ngươi trúng độc, ta đã thành thân."

Đầu óc y lập tức trống rỗng.

Y cũng không biết qua bao lâu mới hỏi ra câu người đó là ai? Vì sao không cần y? Y muốn cầu xin nàng đừng vứt bỏ mình, y muốn nhận lỗi, muốn tìm về thời gian trước kia. Nhưng y như nghẹn họng, y chỉ muốn hỏi nàng, tại sao?

"Ta vẫn luôn muốn đền bù mấy năm ngươi phải chịu tổn thương, bây giờ ngươi có thể làm bất cứ chuyện gì mà mình muốn, sẽ không có ai ngăn cản ngươi..."

Y vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hỏi người nọ là ai. Y thấy nàng cau mày, thái độ không còn dịu dàng như lúc trước, tâm trạng đột nhiên luống cuống. Y đứng dậy, run rẩy nói: "Ta biết sai rồi. Ta xin lỗi được chưa? Ta biết mình quá tùy hứng, sau ta sẽ sửa được không?" Nói đến chỗ ủy khuất, nước mắt không ngừng rơi.

"Nàng đừng đi... Nàng đã nói sẽ luôn yêu ta. Nàng đã nói... Đã nói..." Y vừa nói vừa lau nước mắt, không ngừng lặp lại mấy chữ này, giống như chỉ cần dùng chúng là có thể giữ nàng ở lại.

Mộc Thích Linh đứng dậy đến bên cạnh y, nhẹ giọng: "Ngươi đừng khóc."

Lệ Diêu nhào vào lòng nàng, nức nở: "Có phải nàng không cần ta nữa không, ta sai rồi, ta sai rồi..."

Mộc Thích Linh vỗ về lưng y: "Đã mười lăm năm ngươi không yêu ta, có lẽ ngay từ đầu chúng ta đều đã sai. Ta không nên gặp ngươi, không nên làm ngươi khóc, không nên khiến mọi người chú ý tới ngươi, như vậy ngươi sẽ an ổn hết đời này. Ngươi có từng nghĩ rằng chúng ta đều sai rồi không? Nếu đã sai, thì nên sửa lại. Lúc trước ta quả thật đã yêu ngươi. Rốt cuộc là vì lí do gì mà yêu ngươi..."

Mộc Thích Linh dừng lại.

Đẩy y ra.

"Ta không trách ngươi." Nàng nhìn Lệ Diêu.