Sau một thời gian làm quen với thân phận cung nữ, đặc biệt là cung nữ thân cận bên Huệ Phi, tôi dần rành rọt những công việc đơn giản mà trước đây có chết tôi cũng chẳng màn ngó đến.

Đúng là hay thật, đến tận bây giờ mới nhận ra trước kia mình vô dụng đến mức nào nhưng nhờ vậy tôi mới thấy mình tiếp thu rất tốt những công việc này và làm rất tốt là đằng khác.

Ví dụ như búi tóc chẳng hạn, nói đến trước kia thì tôi thì biết vặt vảnh vài kiểu như tết đuôi sam hay xương cá, giờ thì khỏi phải bàn luận, tôi làm tốt hơn bất cứ cung nữ nào, kể cả Tuyết Ngân cùng là cung nữ thân cận Huệ Phi như tôi cũng thán phục, suốt buổi rãnh rỗi, cô ta cứ lẽo đẽo theo tôi miết cốt để tôi chỉ dạy. 

"Chuyện vặt ấy mà..." tôi nói thế đấy, không thể tin rằng mặt cô ta hớn hở mừng hết lớn.

Lúc đó tôi chỉ biết tự cười trong lòng, nếu mà cứ ha hả cười một cách sung sướng thì e rằng tôi sẽ bị cho rằng có bệnh lâu năm mà giấu.

Huệ Phi có thói quen là mỗi chiều đều đến Ngự Hoa Viên, ban đầu tôi nghĩ chắc chị ta thích thưởng thức khung cảnh tuyệt đẹp ở Ngự Hoa Viên, sau này tôi mới hiểu đơn giản chỉ là mong một ngày nào đó gặp được Hoàng thượng, người mà tôi chẳng biết mặt mũi ra sao.

Trước kia Huệ Phi rất được sủng ái, nhưng từ khi có một mỹ nhân khác được đưa vào cung và được phong làm Phi, thì kể từ ngày đó, Huệ Phi gần như không gặp được tên Hoàng Đế ấy nữa, rõ là tôi chỉ biết có thế.

Cảm giác bị chồng bỏ rơi chẳng hay ho chút nào, chị ta đáng thương thật.

Tự dưng tôi lại thấy... ngưa ngứa tay rồi, trước mắt tôi, hiện rõ mồn một cây thập lục cầm cũ kỷ lộ một phần ra ngoài dưới cái giường tráng lệ của Huệ Phi.

Lúc còn ở cùng gia đình, tôi đã được ba mẹ cho đi học rất nhiều loại đàn, như là dương cầm, ghi-ta, đàn tranh (thập lục cầm).

Tuy không thuộc hàng xuất sắc như thần đồng nhưng tôi đánh đàn không tệ, tôi đang có ý định sẽ đàn vài bài cho đỡ chán.

"Tuệ Tuệ..." Giọng nói eo éo đến chói tai của tên thái dám Tiểu Nô đang vang bên tai tôi chói đến tận đỉnh đầu, làm tôi mất hứng thú nghĩ về trò mình sắp bày ra, tôi liền quay sang trừng mắt với cậu ta.

"Này này, Tuệ Tuệ... sao cô nhìn tôi như thế chứ?" Giọng nói cậu ta có vẻ như đang giận lẫy tôi, rõ ràng người giận là tôi mới phải.

"Gì đây? Cậu không đi làm việc của mình, chạy qua Ngọc Cẩm Cung làm gì hả?"

"Thôi thôi, bỏ qua bỏ qua.Tôi định rũ cô tham gia buổi yến tiệc được tổ tức ở Ngự Hoa viên tối nay, còn có Hoàng Thượng và Thái Hậu nữa..."

Gì cơ? Hoàng thượng? Tên Hoàng Đế ấy cũng có mặt à? Gây cấn đây, nghe có lý đấy, tôi nên đi không nhĩ? Tôi đang tò mò tên Hoàng Đế ấy là người ra sao, dù sao cũng là người đứng đầu Nam Quốc này.

"Thế thì sao?" Tôi khoanh tay ra vẻ không quan tâm

"Nhìn cô kìa..." Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ "Có vẻ như cô không muốn đi rồi?"

Rõ ràng trong giọng nói này, Tiểu Nô đang định dẫn dụ tôi tham gia đây mà, bộ muốn đại tiểu thư "ừ" một cái là dễ dàng thế sao? Còn lâu.

Làm như có mình cậu ta biết nơi đến Ngự Hoa Viên ấy, không cần cậu ta nói, tôi tự biết đường, dù sao đã nhiều lần cùng Huệ Phi đi đến Ngự Hoa viên nên tôi thuộc rõ từng viên gạch lát dưới chân, thậm chí đến từng viên sỏi.

"Không! Tôi bận rồi!" Tôi trả lời lạnh lùng.

Tiểu Nô rất nhiều chuyện và tôi đặc biệt không thích những kẻ nhiều chuyện, đi chung với cậu ta chỉ tổ làm tôi phải tốn thêm vài than thuốc dưỡng não. Cho nên, "không" vẫn là quyết định sáng suốt.

Tôi sẽ tự đi một mình!

Nói đến đó, mặt Tiểu Nô đổi sắc, vô cùng bực bội, cậu ta lắc mông một phát rồi ngoảnh người đi mất biệt. Hơ hơ! Đúng là mới đây đã giận ra mặt rồi.

Tôi vội khom người lôi cái đàn cũ nát đó ra thổi phù phù để bay bớt bụi, rốt cuộc bụi lại bám đầy mặt tôi.

Khi đứng dậy với cái mặt đầy bụi, tôi lại thấy Tuyết Ngân đã trân trân ở trước mặt từ khi nào, thế là cái màn một tập hai của Tiểu Nô "biên kịch" lại tiếp tục diễn ra trước mắt, tất nhiên như thường lệ, tôi vẫn trả lời như ban nãy, "không!". Thế là cô ấy bỏ đi với gương mặt buồn rười rượi dù trước đó vài giây cô ấy cười khì khì bảo là sẽ rũ cung nữ Duy Uyên đi cùng cũng được.

Tội cho Tuyết Ngân, tôi thừa nhận có chút mến cô nàng, nhưng mỗi tội đã lôi cái thứ đầy bụi này ra rồi thì không thể bỏ dở.

Sau một hồi vật lộn với mớ bụi bám đầy cây đàn, tôi thừa nhận, rõ là Huệ Phi ghét đánh đàn lắm.

Cuối cùng cũng xong, tôi lén đặt nó trong phòng của mình. Đợi khi nào rãnh rỗi sẽ lôi ra đánh, giờ thì ngoài trời đã chuyển tối rồi.

Đi thôi!