CHƯƠNG CHÍN

Dịch Thủy cả kinh, vội vàng cúi đầu; trời sinh hắn tính khí quật cường, quy củ phép tắc lại càng không bao giờ học qua. Thành ra lúc này chẳng biết phải trả lời câu hỏi của Hạ Hầu Lan thế nào, cứ mãi ấp a ấp úng, một chữ cũng nói không nên.

Hạ Hầu Lan không kìm được lén lén cười. Thanh âm của Dịch Thủy chẳng giống chút nào với những giọng nhu mị* uyển chuyển từa tựa nhau của nam nữ tính nô trong Vương phủ, nhưng lại thanh thanh trong trẻo vừa vô cùng êm tai lại có chút hấp dẫn cuốn hút. Không những thế, trải qua mài dũa trên sa trường, tự nhiên chất giọng lộ ra cả chí khí kiên cường bất khuất, khiến người nghe không thể kiềm được trào dâng khát vọng chinh phục.

Đúng vậy, là ‘chinh phục’! Hắn tột cùng muốn chinh phục thiếu niên cao ngạo như băng tuyết đang ở trước mắt hắn này.

“Đứng lên đi.” Giọng lười biếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Dịch Thủy, hắn vẫn chưa hết kinh hãi khi phát hiện thì ra vị chủ nhân vốn vẫn bị mình cho rằng ‘phì nộn háo sắc’ sự thật lại oai phong chói lọi như vậy. Ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Hạ Hầu Lan; hắn thầm suy đoán nụ cười thâm sâu trên khóe miệng Vương gia rốt cuộc mang ý tứ gì.

“Vì sao ngươi tòng quân?” Hạ Hầu Lan đứng dậy, đi tới mâm trái cây trên cái bàn trước mặt, ngắt hai quả nho bỏ vào miệng. Hắn để Dịch Thủy cung kính trả lời: “Bởi vì ta muốn cởi bỏ nô lệ thân phận, trở thành một người dân thường, sau đó tự mình nỗ lực đem đến cuộc sống êm ấm cho gia đình.”

Hạ Hầu Lan bật ra một tiếng cười giễu cợt: “Thế sao? Cũng vì cái lý tưởng ấy mà toan tính né tránh thu tuyển tính nô, lại còn cố tình ra chiến trường phải không?”

Những lời này đến tai Dịch Thủy không khác gì sấm sét ầm ầm khiến hắn bất ngờ á khẩu, không thể trả lời. Làm sao Vương gia lại biết chuyện này chứ? Hắn khiếp sợ nghĩ rõ ràng đến cả thái giám phụ trách tuyển chọn khéo cũng quên rồi, thậm chí ngay chính hắn sau thời gian dài chinh chiến cũng dần không nghĩ tới chuyện cũ nữa. Thế mà lúc này Vương gia cao quý trước mắt hắn làm sao lại biết được? Không những thế còn chính xác vạch trần việc hắn cố ý né tránh thu tuyển. Hắn ta… hắn ta rốt cuộc có ý gì chứ???

Không đợi Dịch Thủy nói ra nghi vấn trong lòng, Hạ Hầu Lan cũng chẳng để hắn có thời gian suy nghĩ thêm, hắn thong dong dạo hai vòng quanh Dịch Thủy rồi đột nhiên đứng lại; ngón tay thon dài vương giả khẽ nâng cái cằm trơn mịn của nô lệ bên dưới:

“Dịch Thủy, ngươi tin số mệnh không? Ngươi nghĩ một người đối với số phận của mình vẫn có thể tự nỗ lực thay đổi chứ?” Hắn hỏi tựa hồ như rất bâng quơ, thế nhưng động tác ngả ngớn lại khiến Dịch Thủy lập tức minh bạch ý tứ ẩn chứa bên trong câu hỏi này. Trong một khắc, thân thể mềm dẻo không thể kiềm chế được khẽ run rẩy, trong miệng hắn đắng chát, cổ họng như thể chất chồng một tảng đại thạch, khiến hắn đến hít thở cũng vất vả chứ nói gì mở miệng trả lời.

“Sao? Sợ sao? Ngươi đang sợ cái gì? Ngươi không định trả lời Bản vương sao?” Có vẻ rất hứng thú với cảm giác dồn ép được tên nô lệ bướng bỉnh này sợ chết khiếp, Hạ Hầu Lan hai mắt lấp lánh không rời Dịch Thủy, trong đầu hắn bắt đầu thầm nhẩm tính đêm nay có bao nhiêu khả năng khiến được Dịch Thủy ngoan ngoãn phục tùng.

“Ta… ta tin.” Dịch Thủy khó nhọc trả lời; đôi khi bắt buộc phải nói dối, chỉ để lời nói ấy có thể trở thành vũ khí bảo hộ chính mình. Thế nhưng lời vừa nói ra miệng, ánh mắt sắc bén của Hạ Hầu Lan lại lóe lên:

“Ngươi nói láo.” Hắn lạnh lùng nói: “Dịch Thủy, ngươi cũng to gan lắm, dám nói láo với Bản vương.”

“Ta không có!” Dịch Thủy kiên quyết ngẩng đầu, đối mặt với chủ nhân, hoàn toàn quên mất thân phận nô lệ của mình: “Vương gia, người rốt cuộc muốn gì chứ?! Nếu như không còn gì nữa, thuộc hạ phải trở về doanh trại rồi.” Hắn cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘thuộc hạ’, ý đồ khẳng định hiện tại mình không chỉ là một nô lệ thấp kém, đồng thời cũng là một binh sĩ.

“Trở về doanh trại? Hừ hừ..” Hạ Hầu Lan cười nhạt hai tiếng, lôi Dịch Thủy đứng dậy: “Đêm nay đây chính là doanh trại của ngươi. Không phải ngươi trả lời Bản vương ngươi tin số mệnh sao? Vậy dùng hành động chứng minh cho ta, lại đem vận mệnh của ngươi trở về như trước đây – trở thành một tính nô. Không phải cố sức né tránh tuyển chọn tính nô rồi chạy tới tận đây làm một binh sĩ, mơ tưởng cởi bỏ được thân phận nô lệ.”

Hắn bất ngờ đẩy Dịch Thủy xuống chiếc giường lớn trải da gấu, miệng vẫn không ngừng nói: “Đến đây nào Dịch Thủy, chứng tỏ cho Bản vương thấy ngươi là một nô lệ tin vào số mệnh đi.”

Thân thể không tự chủ được ngã ngửa xuống giường lại thành một tư thế quá sức… ám muội, Dịch Thủy kinh hãi vội vàng bật dậy, trên gương mặt vẫn toàn vẻ đề phòng lộ ra một tia hoảng loạn, nhưng hắn khôi phục thái độ bình thường thật nhanh, chỉ có mười ngón tay đang vò nát lớp da thú bên dưới để lộ sự lo sợ trong lòng hắn. Hắn gắng gượng trấn tĩnh hỏi: “Vương gia, ngươi thế này là có ý gì?!”

“Ý gì? Ý Bản vương không phải vừa nói rồi sao? Ngươi thông minh như thế lẽ nào không hiểu nhỉ, nói xem… hay ngươi đang cố ý giả bộ hồ đồ?” Hạ Hầu Lan cười dịu dàng, mười ngón tay lại bắt đầu nhanh chóng cởi nút áo: Ha ha, hắn thật muốn chờ xem con sói con xinh đẹp này tới lúc nào mới chịu để lộ nanh vuốt sắc nhọn của hắn đây. Phải thế chinh phục mới thật là thú vị a.

Ung dung tiến lại giường, nụ cười của hắn càng lúc càng quỷ dị: “Cơ mà Dịch Thủy à, Bản vương trái lại cũng thật mong sao đây là thủ đoạn quyến rũ của ngươi thôi a.”

“Nếu.. nếu ngươi… nếu ngươi quả thực muốn ta… cũng… cũng nên đợi ta… đợi ta được huấn luyện qua đã, ta bây giờ… thật là… thật là quy củ gì cũng không biết… hơn nữa… hơn nữa đợi thu quân hồi triều đã… Vương gia… Người… đừng nên nôn nóng như vậy..” Chật vật tìm đường thoát, Dịch Thủy thây kệ luôn sự tình sau này, hiện tại khẩn cấp nhất chính là nghĩ mưu thoát được tai họa trước mắt kìa.

“Khỏi cần, Bản vương chờ không được rồi. Ngươi phải biết lần này chinh chiến lâu như vậy, Bản vương vẫn luôn một lòng để vào chiến sự. Đâu có cả tâm tư lẫn thời gian hưởng thụ chứ. Hôm nay cuối cùng chiến sự cũng kết thúc, vừa hay gặp được ngươi; Bản vương thật là nhịn không được nữa rồi.”

Hạ Hầu Lan tận lực bày ra nụ cười vô cùng bỉ ổi, một bước một bước tiến về phía thân thể vẫn đang cuống cuồng thối lui của Dịch Thủy.

*nhu mị: êm dịu đáng yêu.

ò_ó mình xin nói thêm một chút về cách xưng hô của Thủy Thủy với Lan Lan trong chương này, dù QT ảnh vẫn trung thành với ‘ta’ và ‘ngươi’ cho tất cả mọi đối tượng nhưng khi edit chỗ nào thấy cho đại từ khác vào hợp lý hơn mình vẫn liều mạng cắt cúp theo ý mình.

Trường hợp Thủy Thủy với vương gia có lẽ cũng nên sửa đổi mới hợp lý (thành ‘nô tài’ – ‘người’ chẳng hạn ‘_’ )… cơ mà nếu làm thế sau này muốn đổi lại cũng kỳ kỳ. Nên thôi, mình để nguyên vầy… bạn nào kỹ tính du di chút xíu với ha :”> ~

Ồi… *o* … và Lan Lan thiệt giỏi diễn vai bá đạo nha~

***