Sa Tiểu Mạn thân thể cứng nhắc nằm im dưới nền đất, muốn trốn mà không được. Mơ mơ màng màng trông thấy có người tiến lại gần, vừa hoảng vừa sợ hãi, đôi con ngươi gấp rút co lại, đáng thương hề hề, người kia đem cô xốc lên tà tà trêu đùa đôi má non mịn, Tiểu Mạn còn chưa bao giờ trải qua cảm giác này chính là trái tim giống như muốn ngừng đập, khổ sở mà u u vài tiếng.

Người kia tiến tới cưỡng ép mà nhét vào khoang miệng cô một thứ viên con nhộng, Tiểu Mạn trời sinh ghét uống thuốc, đem tất thảy mười phần sinh lực mà muốn né đi, bất quá cằm bị bóp mạnh, nước từ miệng người kia truyền vào miệng Tiểu Mạn.

Phòng tối, ngũ quan người kia nhìn cũng không rõ, chỉ một mực muốn thoái lui.

"Nhân"

"Ồ"

Nam nhân nghe chiều có chút ngạc nhiên.

"Hôm nay anh lại về nhà?" tự lẩm bẩm một mình rồi lồm cồm bò khỏi giường, tiến đến bên cạnh mặc lại quần áo ở nhà thoải mái. Tiện tay lại nhét vào miệng Tiểu Mạn một đoạn vải rồi bước ra ngoài, trước khi đi còn không quên bóp một cái vào ngực cô.

Bật mở cửa bước ra ngoài, Tiểu Mạn muốn hét lớn lên bất quá, chỉ có tiếng ô ô bất lực vọng không ra tới cửa.

Nam nhân tóc đỏ bước ra khỏi phòng, bên trong Tiểu Mạn liều mạng trường xuống giường, không cẩn thận ngã binh một tiếng xuống đất, đau tới hít vào từng ngụp khí lạnh.

ngoài cửa đưa vào từng trận tiếng ồn, vẫn là rõ ràng nhất thanh âm của hai nam nhân đang nói chuyện.

Tiểu Mạn dùng sức lê tới bên cửa hết sức tạo tiếng ồn, những mong có người phát hiện ra, nhưng cuối cùng đương nhiên phát giác ra mình thật ngu ngốc, nơi này sẽ có kẻ cứu cô? Đều không phải bọn chúng cùng một cái dạ dày với nhau ư?

Bất quá chính là một loạt tiếng ốn kia của cô lại có tác dụng.

"Nhân, có ai?"

"Chỉ là mèo con"

Lăng Duệ im lặng, anh hiểu cái mèo con kia trong miệng em họ là loại mèo gì.

"Không nên luôn như vậy"

"Ai! Anh lo gì chứ lăn giường một trận liền có tiền bồi, em đâu có cắn mất miếng thịt nào"

Tiêu Nhân hắn đương nhiên là một cái loại lưu manh, lại là lưu manh có văn hoá, lưu manh có văn hoá lại còn kiểu gia đình rất điều kiện, rất điều kiện thuộc loại một tay che trời. Vậy nên Tiêu Nhân cảm thấy việc mình sống bại hoại, chán chán liền bắt con gái nhà lành về lăng giường là do thiên thời địa lợi nhân hoà, không thể trách bản thân được...

Vốn Lăng Duệ sống vô cùng thanh tâm quả dục, từ khi trong lòng nhiều lên một Mạn Mạn liền càng giống với tăng ni phật tử, sống rất thanh liêm điều độ, nhìn thấy mỹ nhân mặt không đổi sắc, nhìn thấy ngực lớn tim cũng không đập... Thật ra anh vẫn luôn thích ngực lớn.

Lăng Duệ có y định ly khai, đồ cũng lấy xong, trong lòng tránh không khỏi nôn lòng muốn tìm... vợ.

Chỉ là ngoài ý muốn nhìn thấy một bên giày nằm quay đơ trên mặt đất, mà đôi giày này nhìn thật quen mắt, quen mắt đến độ nhìn một cái liền biết chủ nhân nó là ai.

Mạn Mạn ở đây?

Mắt anh loé lên, cả người căng cứng, chuẩn xác tìm tới cánh cửa kia giật mạnh, uỳnh một tiếng lớn. Bên trong đấy anh thấy một thân thể nằm thõng ra đất, đôi mắt trợn lên tuyệt vọng. Anh lao tới đen hết thảy cuồng nộ bỏ ra trói buộc trên người Tiểu Mạn xuống, nhìn một bên nhũ tiêm loã lồ trong không khí còn đặc một vết nhéo rõ ràng.

Trái tim Lăng Duệ đập thịch một tiếng, quay lại nhìn em họ đứng bên ngoài, anh mắt em họ hiện tại vẫn vô cùng khó hiểu.

Anh không kìm nén được đứng lên, giọng anh gằn từng tiếng như muốn ăn tươi nuốt sống.

"Mày làm gì cô ấy rồi!! Mày đã làm gì cô ấy rồi!!"

Nói xong cũng không quản bản thân như thế nào mất kiềm chế lao tới bên cạnh em họ, một quyền vung xuống thụi một đấm vào giữa ngực Tiêu Nhân, cậu nghe rắc một tiếng, trong lòng thầm than, thật con mẹ nó đếch ổn rồi, mình lại suýt nữa đi cưỡng dâm chị dâu... Thật con mẹ nó may chưa làm gì.

Lăng Duệ mất kìm nén tựa như ngựa mất cương, lần nữa lao tới, hướng Tiêu Nhân vung quyền, mắt anh hằn lên vằn máu, lúc một đập của anh tìm tới, Tiêu Nhân cậu hoàn toàn có khả năng né đi, bất quá nghĩ bụng cố cắn răng chịu, ông anh họ thần kinh này đấm cậu gãy xương còn đỡ ác hơn ông treo mình lên... Rút gân.

"Duệ"

Đúng khắc ấy một giọng nữ run rẩy cuối cùng cũng đem con thú trong tim Lăng Duệ ép xuống, nắm đấm chưa giáng xuống anh đã vội chạy tới quỳ xuống bên cạnh Tiểu Mạn, nâng đầu cô lên.

"Mạn Mạn, anh đây..."

Giọng anh thì thầm muốn đứt mất.

"Em muốn về... Duệ... Đưa em về..."

Người Tiểu Mạn đã sớm nóng rực, hai đùi gắt gao ép chặt lại, đôi mắt mê li mờ mịt, cảm nhận được lồng ngực ấm áp truyền tới liền không do dự áp vào. Tìm được một mảnh an toàn liền không kìm được mà nhỏ giọng khóc thút thít... Khó chịu quá...

Lăng Duệ đem cô bế lên, để gương mặt đỏ bất thường của cô áp vào trong lòng, cũng không liếc mắt tới em họ nằm chết dí trên đất mà lập tức li khai.

Được nghỉ hè rồi tao trở lại rồi, có đứa nào nhớ tao không... Chúng mày muốn Duệ cíu nên tao cho cíu rồi đấy... Ấn sao cho tao đi huhu, được nhiều vote tao càng viết nhanh... Lần này không nói láo vì nghỉ hè rồi huhu...