Nam Đức Của Thái Tử (P3)
09.
Hoàng tử man di đang ở tại nơi phụ trách giao thiệp ngoại giao ở kinh đô.
Ta được Hoàng hậu truyền lệnh, chuẩn bị đến gặp vị hoàng tử man di kia để xem dung mạo ra sao.
Nhưng khi đến trước cửa, ta lại bắt đầu chần chừ.
Ta nên nói gì đây?
Nói ta đến xem ngươi trông thế nào?
Đẹp trai thì tối nay động phòng, xấu xí thì cút đi?
Làm như vậy mà được à?!
Ta đang lẹt đẹt quanh quẩn, thì tiểu sĩ nơi đó đã đi ra mời ta trước.
"Xin hỏi, có phải là tiểu thư Cố Tích Ninh không?" Hắn nhìn ta, hai mắt sáng lấp lánh, "Hoàng tử Phổ Lạp Tư muốn gặp ngài."
Tiểu sĩ dẫn ta đến trước một căn phòng, thái độ nhiệt tình đến mức khiến ta nổi da gà.
Nhìn cánh cửa trước mắt, ta giơ tay gõ nhẹ, sau khi nhận được tiếng đáp lại, ta từ từ mở cửa.
Bên trong phòng, một nam nhân với trang phục và dung mạo mang đậm phong cách ngoại bang đang đứng đó.
Hắn có làn da rám nắng, râu tóc rậm rạp, nhưng đôi mắt lại trong xanh và thuần khiết như đá quý, khiến người ta liên tưởng đến bầu trời.
Vừa nhìn thấy ta, hắn lập tức cúi đầu hành lễ.
"Tham kiến Thái nữ điện hạ (太女殿下)*."
(*): Thái nữ (太女): là tước vị dành cho con gái trưởng của Hoàng đế, tương đương với Hoàng thái tử.
Ta: "…………???!!!"
Không phải! Ngươi đừng nói bậy!
Ai là Thái nữ chứ! Ta là một Thái tử phi, làm sao lại là Thái nữ được!
Ta cũng biết chuyện phụ thân ta có tám mươi vạn quân thiết kỵ mà vẫn chưa tạo phản là điều khiến người ta khó hiểu! Nhưng phụ thân ta một ngày không tạo phản, thì ta một ngày vẫn là Thái tử phi!
Thấy bộ dạng hoảng hốt của ta, Phổ Lạp Tư lại tỏ ra như đã hiểu rõ.
"Hóa ra vẫn chưa phải sao?" Hắn cười, "…… Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ như vậy."
Ta: "…… Sớm muộn gì cũng là gì?"
Sớm muộn gì cũng sẽ là gì? Ngươi đừng dọa ta!
Ai ngờ, Phổ Lạp Tư lục tung hành lý một hồi, sau đó lôi ra một cuốn sách
Chỉ thấy trên bìa sách viết ba chữ to: "Hoàng Thái Nữ".
Ta: "…………???!!!"
Ta: "Cái này, cái này, cái này là thứ gì vậy?!"
"Điện hạ không biết sao?" Đến lượt Phổ Lạp Tư tỏ ra ngạc nhiên, "Đây là cuốn sách bán chạy nhất nước Điện hạ trong mười năm qua, ngay cả ở nước ta, ai cũng có một bản."
"Quyển sách này, Điện hạ thực sự không biết sao?"
10.
…
Thật ngại quá, ta không có thói quan đọc thoại bản lúc nhàn rỗi.
Phụ mẫu ta từ nhỏ đã dạy dỗ ta rất nghiêm khắc.
Kinh văn, binh pháp, lịch sử, địa lý, ta không những đều phải học hết, mà còn phải học đến mức hiểu thấu đáo, vận dụng linh hoạt.
Ngoài ra, ta cũng học cưỡi ngựa, bắn cung từ nhỏ, vô cùng khổ luyện.
Mấy thứ công việc này đã lấp đầy cuộc sống của ta, ta nào có thời gian đọc các loại thoại bản nhàn rỗi này?
Khu vực thoại bản trong thư quán ta đều trực tiếp đi qua.
Hoàng tử Phổ Lạp Tư tặng cho ta quyển "Hoàng Thái Nữ" này, còn dặn dò ta phải đọc kỹ.
Lúc sắp đi, hắn còn e thẹn nói với ta, nếu ta đồng ý, hắn có thể lập tức đến Đông cung.
Vừa lên xe ngựa, ta đã nôn nóng mở quyển sách này ra.
Quyển sách này kể về một nữ nhân, sau khi trải qua nhiều gian khổ, cuối cùng được Hoàng đế và Hoàng hậu nhận lại, phong làm Hoàng Thái Nữ.
Cuối cùng, nàng ấy thành công đăng cơ làm hoàng đế, trị vì đất nước thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Mở đầu câu chuyện, ngự y chẩn đoán Hoàng hậu thân thể không tốt, sau khi sinh đứa con này, e rằng khó có thể mang thai lần nữa.
Lũ gian thần trong triều đình lộng hành, nếu Hoàng hậu sinh hạ công chúa, bọn chúng ắt sẽ ép buộc Hoàng đế nạp phi.
Nhưng Đế - Hậu tình thâm, Hoàng đế chỉ mong muốn cùng Hoàng hậu sống bên nhau trọn đời, một đời một kiếp một đôi.
Thật tình cờ, người bạn chí cốt của Hoàng đế - Cố Tướng quân nửa tháng trước vừa sinh hạ một nam hài.
Vậy là hai nhà bàn bạc, quyết định đổi nhi tử cho nhau, truyền chỉ ra ngoài Đế - Hậu sinh hạ Thái tử, Cố gia sinh hạ nữ nhi độc nhất.
Tương lai, sẽ cho hai đứa trẻ thành thân, sinh con nối dõi dòng máu hoàng tộc kế thừa ngai vàng.
Như vậy, lợi cả đôi đường.
Nhưng nàng ấy lại vô cùng xuất sắc.
Không chỉ từ nhỏ học thức uyên bác, cưỡi ngựa bắn cung đều giỏi.
Lũ lụt, hạn hán, cứu trợ thiên tai. Bất kể gặp phải biến cố gì, nàng đều dựa vào trí thông minh và tài năng của mình mà lần lượt thành công giải quyết.
Bách tính yêu mến nàng, Đế - Hậu yêu quý nàng.
Nàng có vô số người theo đuổi, Thái tử lại chỉ si tình mình nàng.
Cuối cùng, Đế - Hậu công khai thân phận của nàng, dưới tiếng reo hò của bách tính, nàng được lập làm Hoàng Thái Nữ.
Sau đó, Hoàng đế thoái vị, nàng đăng cơ lên ngôi.
Trải qua hàng chục năm trị vì của nàng, quốc gia phồn vinh thịnh vượng, bách tính đều an cư lạc nghiệp, Hạ quốc trở thành quốc gia hùng mạnh nhất.
...
Ta càng đọc càng toát mồ hôi lạnh.
Cuốn thoại bản này quả thật văn phong trôi chảy, cốt truyện chặt chẽ, tính cách nhân vật khác biệt.
Nếu nữ chính của cuốn sách này không tên là Cố Tích Ninh, ta nhất định sẽ rất thích.
—— Nếu nữ chính của cuốn sách này không tên là Cố Tích Ninh ——
—— Vấn đề là ta tên là Cố Tích Ninh!
"Điện hạ?" Thị vệ ở bên ngoài xe nói, "Đã sắp đến Hoàng cung rồi."
"Không về cung nữa," ta nói, "Đổi hướng, đi Cố phủ."
Nếu lời Hoàng tử Phổ Lạp Tư nói là sự thật, vậy cuốn sách này không chỉ lưu truyền rộng rãi đến mức người người ở Hạ quốc đều biết, thậm chí đến cả ngoại tộc cũng tranh nhau truyền tụng!
Cuốn sách cấm này rốt cuộc là vì sao lại lưu truyền rộng rãi đến vậy hả!
Tác giả của cuốn sách này muốn cả cửu tộc nhà ta phải tiêu tan hay sao!
11.
Khi ta đến Cố phủ, phụ thân và mẫu thân ta vừa mới thay triều phục, chuẩn bị tiến cung.
Thấy ta, họ vừa bất ngờ, vừa vui mừng.
"Tích Ninh về rồi sao? Nhanh, mau lấy điểm tâm mới làm trong bếp..."
"Phụ thân! Mẫu thân!" Ta cắt ngang lời họ, đặt quyển sách này trước mặt họ, "Hai người biết quyển sách này không?"
Phụ mẫu ta nhìn nhau.
Phụ thân cầm quyển sách lên, lật hai trang, rồi đóng lại, "... Sao thế? Quyển sách này có gì không ổn à?"
Ta sắp phát điên vì thái độ bình thản của họ:
"Có gì không ổn á? Quyển sách này viết rằng con không phải nữ nhi thân sinh của hai người, phụ mẫu của con là Hoàng thượng và Hoàng hậu..."
"Đúng vậy mà," mẫu thân ta chớp mắt, "Con không biết à?"
Ta: "..."
Ta: "... Biết gì?"
Hai người họ lại nhìn nhau.
Sau đó đưa ta hồi cung, diện kiến Đế - Hậu, rồi kể lại chuyện vừa rồi với họ.
"Tích Ninh nói nó không biết nó mới là nữ nhi của hai người."
Bốn người nhìn nhau.
Cuối cùng, Hoàng hậu nhìn ta, do dự cất lời, "Tích Ninh, con thật sự không biết chuyện này sao?"
Ta phát điên.
"Hai người cũng chưa từng nói cho con biết!"
Hóa ra cả thế giới đều biết, chỉ có ta, nhân vật chính là không biết à!!!
12.
Bốn vị trưởng bối, mỗi người một câu, bắt đầu kể cho ta nghe về những chuyện xưa liên quan đến quyển sách này.
Điều khiến ta không thể ngờ tới là, tác giả của quyển sách này lại chính là Tiên Thái Hậu đã khuất.
Trong ký ức của ta, Tiên Thái Hậu là một vị lão thái thái dịu dàng.
Thuở ta còn nhỏ, thường xuyên tiến cung, mỗi lần như vậy, Tiên Thái Hậu đều nắm tay ta, trò chuyện rất lâu.
Lúc ta ra về, bà còn nhét đầy một hộp thức ăn, bảo ta mang về nhà từ từ thưởng thức.
Năm ta ba tuổi, bà từ Tây Vực tìm được một đàn ngựa con Hãn Huyết Bảo Mã, tặng ta làm quà sinh nhật.
Cho đến nay, con Hãn Huyết Bảo Mã đó vẫn là người bạn đồng hành trung thành nhất của ta, cùng ta đi khắp mọi miền Nam Bắc.
Nhưng qua lời kể của họ, ta lại biết được một khía cạnh khác của Tiên Thái Hậu, một khía cạnh mà không ai biết đến.
Tiên Thái Hậu là một nữ nhân kỳ lạ.
Khi Tiên Đế qua đời, không có con trai. Lúc đó, quyền thần lộng hành, trong hoàng thất lại không có nam nhân thích hợp kế vị ngai vàng.
Sự truyền thừa của hoàng thất đang lâm vào nguy khốn.
Thật trùng hợp, Tiên Thái Hậu lúc đó còn là Hoàng hậu nương nương, đã mang thai được bốn tháng.
Nếu sinh hạ công chúa, e rằng không chỉ Hạ triều diệt vong, mà hai mẹ con họ cũng sẽ trở thành con chim hoàng yến để triều đại mới ổn định lòng dân.
Nhưng, nếu sinh hạ hoàng tử, thì vẫn còn một tia hy vọng.
Vì vậy, khi sắp sinh, Thái hậu đã tìm một vị trung thần tâm phúc, dùng nam hài mới sinh của nhà ông ta, đổi lấy nữ nhi của mình.
Vị thái tử giả mạo đó đã thuận lợi kế vị ngai vàng.
Sau đó, Thái hậu dốc lòng dốc sức chỉnh đốn triều đình, mười lăm năm sau rốt cuộc đã thành công chém giết quyền thần ngay tại tiền điện.
Bà vốn muốn nhân cơ hội này phục hồi thân phận cho nữ nhi của mình, nhưng phe cánh bảo thủ trong triều đình thế lực hùng mạnh, nếu nhất quyết muốn thi hành chế độ nữ đế, ắt sẽ tạo nên bạo loạn.
Thêm vào đó, nhi nữ của bà và vị thái tử giả đã thành thân, lại phu thê tình thâm, nên Tiên Thái Hậu đành thôi.
Sau đó, mọi chuyện diễn ra như trong sách miêu tả, Hoàng hậu vì khó sinh mà thương tổn thân thể, hai người đành phải trộm long tráo phụng, dùng nam hài nhi của Cố gia để đánh tráo với nữ nhi của mình.
" Nương cùng phụ hoàng vốn dĩ định tìm một đứa bé bị bỏ rơi, sau đó đưa con ra khỏi cung để một gia đình giàu có nuôi dưỡng, nhưng lúc này mẫu hậu đã ngăn cản chúng ta, đề nghị dùng đứa trẻ của Cố gia để đánh tráo." Hoàng hậu nhìn ta, ánh mắt tràn đầy hối hận.