Cô chưa dứt lời đã thấy Giản Ngộ Châu đứng dậy trong dáng vẻ lảo đảo vội vàng bay thẳng vào toilet khiến cho Lục Phồn không nhịn được bật cười.

Nước tăng lực thảo dược Xà Thảo có biệt danh nước tăng lực thánh dược rất có hiệu quả đối với dạ dày bị đầy hơi trong những lúc trời nắng nóng nhưng nó dần dần bị mọi người biết đến không phãi do công dụng mà là do hương vị của nó.... uống một hớp có thể bay lên trời, nhưng mấu chốt là không có ai qua được ngưỡng đầu tiên.

Trên internet lan truyền rất rộng về mùi vị loại nước này, đã có một vài người bạn trên mạng đã dùng thử, họ mô tả nó rất chân thực mùi vị của nó giống như "mùi ngai ngái của nước tiểu" khiến cho Lục Phồn rất tò mò muốn thử qua nhưng lại không đủ can đảm, hôm nay nhìn thấy phản ứng của Giản Ngộ Châu cô rút ra quyết định không nên thử nó.

Trong toilet vang lên tiếng đánh răng làm Lục Phồn nghẹn cười, nhớ lại sắc mặt của Giản Ngộ Châu trong nháy mắt thay đổi khiến trong lòng cảm thán, không hổ danh nước thánh nghe đến tên đã làm người ta sợ đến mất mật nước hèn chi chỉ mất nửa giây đã làm Giản Vũ Trực biến đi nét mặt nghiêm túc thường ngày, thật đúng là danh bất hư truyền.

Thời gian trôi qua đã ba phút mà Giản Ngộ Châu còn chưa đi ra khỏi toilet khiến cho Lục Phồn nghĩ có phải chăng mình đã đưa hắn vào vực thẳm... nên trong lòng sinh ra một tia áy náy cô do dự trong giây lát rồi đứng lên đi vào toilet: "Giản Ngộ Châu? Anh còn sống không?...Anh ổn không vậy?"

Cô gõ cửa phòng mấy cái thì cửa bật ra

Giản Ngộ Châu bước ra trên tay còn cầm lấy cái khăn tắm lau trên khuôn mặt còn dính nước: "... Không sao."

"Rất khó uống?"

"... Tốt mà."

... Trên mặt anh mỗi một lỗ chân lông điều viết bốn chữ "Ta thật bất ổn" tốt gì chứ, đúng là đồ sĩ diện!

Khoé miệng Lục Phồn mím lại không muốn phải phì cười: "Khụ, mặc dù hương vị rất là kỳ quái... Nhưng nó lại rất tốt cho dạ dày, có rất nhiều người được nó cứu mạng đó. Nghe nói là càng uống càng thích, sau này nếu quen hương vị rồi thì chỉ thích mõi nước này thôi, dù gì thì cũng đã mua rồi, hơn nữa anh cũng cảm thấy nó khó uống lắm...nên anh uống cho xong hết đi!" (chị này ít ác quá)

Giản Ngộ Châu: "..." ở chổ nào ghi ba chữ nước cứu mạng? rõ ràng là thứ nước giết người...

Lục Phồn bước đến bàn cơm mở túi giấy đang để trên bàn đếm: "Tổng cộng có 15 lon, hai ngày một lon kết hợp với đồ ăn, thì trong thời gian ngắn bệnh đau bao tử sẽ không tái phát, nhưng về sau thì phải chú ý cẩn thận đến ăn uống. cậu bệnh bao tử trong thời gian ngắn hẳn là không sẽ phạm, bất quá về sau cũng phải chú ý ẩm thực a."

Trên mặt Giản Ngộ Châu không tỏ ra trạng thái gì chỉ âm thầm quan sát thái độ Lục Phồn đangra61t là nghiêm túc trong việc bắt buộc hắn phải sử dụng cho hết thứ nước đã mua đó, trong lúc này hắn không biết phải đưa ra lí do gì để trốn tránh uống cái thứ nước giết người ấy.

Hai ngày một lon...Phải làm sao đây, một ngụm còn không uống được.

Hic... chỉ cần nhớ lại hương vị hắn vừa nuốt vào, hắn đã cảm thấy hắn không cần cứu chữa gì hết chỉ cần uống thứ đó là hắn đã bất tỉnh rồi...

Cho đến khi Lục Phồn rời đi, thần trí của Giản Ngộ Châu vẫn còn cảm giác hoảng hốt, cứ như hắn đang ở tận cùng của thế giới... Hắn ngồi im trên ghế một thời gian rất lâu mới vỗ vỗ vào đầu cho tỉnh táo sau đó đẩy lon nước còn lại một nữa sang một bên không quan tâm.

Ngay lúc này đột nhiên linh quang xuất hiện hắn cầm hai lon nước mở cửa phòng ra nhìn thấy hai hộ vệ đang canh gác ở trước cửa bèn hỏi.

Giản Ngộ Châu lơ đễnh hỏi: "Mệt không? Đã ăn cơm tối chưa?"

"Rồi a."

"Uống chút nước giải khát nhé, đứng canh như vậy có chút mệt mỏi đó." (anh ít có ác quá)

Hai hộ vệ vội vàng nhận lấy hai lon nước trong lòng đầy cảm thán, Giản Ngộ Châu như vậy mà quan tâm tới nhân viên.

Giản Ngộ Châu chờ xem bọn họ mở lon nước ra rồi mới đóng cửa phòng lại một tiếng "cụp", cánh cửa vừa đóng lại thì hắn đã nghe bên ngoài vang lên hai tiếng âm thanh trầm bổng "Ta chửi con mẹ nó chứ!!!!"

Giản Ngộ Châu thở dài.

Vất vả cho anh em rồi, từ trong lòng Giản Trực tôi rất cảm kích.

***

Vài ngày sau đó, Lục Phồn cứ như cũ mỗi ngày đều đúng giờ mang cơm đến studio, mỗi lần đều vào phòng nghỉ của Giản Ngộ Châu kiểm tra xem nước tăng lực thảo dược Xà Thảo thì thấy cứ vơi dần,, cô nghĩ thầm không lẽ hắn uống thật? Chẳng lẽ uống riết thành nghiền? Thần tiên nha.

Nhưng mà cô không biết là.....

Giản Ngộ Châu đem dụng cụ bó tóc tháo xuống nhét trên kệ đựng đồ trang điểm chuyên dụng, tay tháo nút áo y phục cổ trang, vội vàng vừa đi vừa hỏi hỏi tiểu Trương: "Mấy giờ rồi?"

Tiểu Trương chạy theo sau trả: "Ơ, tầm 11h50, còn 7 phút nữa là Lục Phồn đến đây."

"Nhanh lên."

Trong lòng tiểu Trương không ngừng kêu khổ, anh trai ah chân em không có dài, anh đi nhanh cứ như muốn bay vậy!

Trở về phòng nghỉ Giản Ngộ Châu chưa kịp thay trang phục đã đến bên bàn đếm số lon thảo dược vẫn không hao hụt đi một lon vì vậy hỏ:, "- - tiểu Trần đâu? Không phải là nói là hắn uống một lon sao?"

"Tiểu Trần nói hôm nay thân thể không thoải mái, chưa có tới studio."

"Tiểu Vương đâu?"

"Hơ... tiểu Vương bảo nhà có việc nên hôm nay cũng không có tới."

"Kia..."

"anh Giản, hôm nay cả hai anh hộ vệ đều xin nghỉ."

Giản Ngộ Châu: "..."

tiểu Trương nước mắt trong lòng chảy ròng ròng nhìn đồ uống trên tay hắn mà nói: "Nếu đã tất cả mọi người không muốn uống, vậy hôm nay đem đổ đi?"

"Không thể lãng phí."

Ngay lúc này cửa phòng bật ra, Trần Tiêu cùng Lục Phồn bước vào.

Vừa nhìn thấy Lục Phồn sắc mặt Giản Ngộ Châu lập tức cứng ngắt, trong tay còn đang cầm lon nước thảo dược mà nói "... Sao hôm nay tới sớm."

"Hả, hôm nay trên đường không đông lắm nên đi đến nhanh một chút."

Trần Tiêu nói: "Vừa gặp Lục Phồn bên ngoài nên cùng vào luôn, tiểu Trương cặp lồng đựng cơm đâu?"

Tiểu Trương vội vàng nói: "Để ta ra ngoài lấy."

Tiểu Trương chạy đi ra ngoài, trong phòng giờ chỉ còn ba người Giản Ngộ Châu, Lục Phồn, Trần Tiêu.

Trần Tiêu thoải mái đi đến sofa ngồi xuống nói "Hai người đứng đấy làm gì, ngồi đi, Lục Phồn nè hôm nay có làm món khoai lang chiên xù giống hôm trước không? Hôm trước tôi chỉ được ăn một ít, rất thèm món đó nha." Nói xong, hắn liếc về mắt Giản Ngộ Châu nói tiếp: "Nếu không phải là người nào đó khư khư ôm hộp giữ nhiệt ăn một mình, thì đã không khiến cho tôi nhớ mãi đến bây giờ."

Lục Phồn cười cười, "Hôm nay không có khaoi lang chiên xù nhưng có món súp giấm táo hầm bí đỏ, có muốn thử không?"

"Có thể có thể."

Trần Tiêu mới vừa đưa tay đón hộp giữ nhiệt thì Giản Ngộ Châu liền tay mắt lanh lẹ giành lấy, tay còn lại giữ lấy tay Trần Tiêu vươn ra nhíu mày nói: "Có thể cái gì? Đây là phần 1 ngưới ăn, nấu cậu đói thì đợi một chút tiểu Trương đem cơm về rồi ăn đi, đừng lãng phí."

Trần Tiêu: "..."

Lục Phồn nhịn không được cười lên, nhìn hai người này ở chung với nhau không giống như người đại diện và đại minh tinh, vừa giống như trong thời khắc nào đó là đối chọi nhau nhưng không tổn hại nhau mà bảo vệ nhau.

Trong lúc này cô chú ý tới lon thảo dược trên tay Giản Ngộ Châu bèn hỏi: "Mấy ngày nay anh đều uống nó chứ?"

Giản Ngộ Châu bản thân là diễn viên chuyên nghiệp nên không chột dạ mà trả lời "Uhm, tập thành thói quen, uống cũng khá tốt."

Trần Tiêu nhẹ xuy một tiếng, bắt chéo chân, thầm nghĩ, hơ hơ hơ cậu tiếp tục giả vờ đi.

Chỉ vì có một lần Lục Phồn ngầm vụng trộm nói với hắn là Giản Ngộ Châu rất tốt, cư xử khéo léo, và có khuyên Giản Ngộ Châu nên uống thứ nước thảo dược đó, hắn cũng nghe theo lời khuyên mà uống. Giản Ngộ Châu sau khi nghe được điều này vì bảo vệ ấn tượng tốt đẹp trong lòng của cô gái nhỏ này mà không biết xấu hổ dùng biện pháp bắt người bên cạnh uống thứ nước này, giống như giết người vậy. Trần Tiêu cũng thật sự là muốn quỳ lạy với hắn.

Lục Phồn có chút ít ngạc nhiên, "Thật?"

Giản Ngộ Châu gật đầu, "Uhm." Hắn dừng một chút đưa lon nước trước mắt Lục Phồn nói "Nếu không cô thử chút đi?"

Lục Phồn vội vàng khoát tay, "Tôi đâu có sao đâu mà uống, nếu anh thích thì uống đi.Tôi nìn thấy anh uống cũng rất nhanh, tối hôm qua tôi nhìn thấy trên toà nàh X có bán nó, chỉ có hai tăm một hộp, nên đã mua."

Giản Ngộ Châu: "..."

Trần Tiêu: "..."

Ba giây sau Trần Tiêu nhịn không được nằm sãi trên bàn cười to, cười đến nước mắt muốn chảy ràn rụa.

Giản Vũ Trực, ha ha ha ha cậu cũng có ngày hôm nay!!!

Giản Ngộ Châu sắc mặt cứng ngắc cũng phải mất nửa ngày mới thốt được câu "... Cám ơn, tôi rất thích."

"Cơm tôi cũng mang đến rồi, không quấy rầy các anh nữa."

Lục Phồn nói câu tạm biệt quay người đi ra cửa, Giản Ngộ Châu đột nhiên nhớ tới điều gì đó nên gọi cô quay lại.

Lục Phồn xoay người hỏi: "Có chuyện gì không?"

Giản Ngộ Châu ôm hộp giữ nhiệt đi đến góc, cầm lấy túi giấy đưa cho Lục Phồn, sắc mặt có chút mất tự nhiên nói, "Đền cho cô nè."

"Đền?"

Lục Phồn mở túi ra nhìn, bên trong là hộp đựng giày, nhìn sơ có thể nhận ra đây là hàng hiệu.

Giản Ngộ Châu giải thích "Lần trước không cẩn thận đem giày của cô bẻ gãy."

Lục Phồn hiểu rõ nên không có ngượng ngùng nhận lấy nói: "Cám ơn, tôi nhận."

Lúc này tiểu Trương từ bên ngoài đi vào miệng lẩm bẩm: "Lại là cải trắng, lại là cà rốt, đoàn làm phim cứ coi đây nuôi heo à..."

"Tiểu Trương, " Giản Ngộ Châu gọi hắnlai5 bảo: "Cậu đưa Lục Phồn về nhà."

Tiểu Trương bước ra khỏi cơn bực tức: "Hả? Nhưng tôi còn chưa ăn cơm?"

"Thức ăn cho heo mà, không ăn đâu có sao, trên đường về thì ở bên ngoài mua thức ăn, ăn đi" Nói xong Giản Ngộ Châu cầm lấy ví tiền của Trần Tiêu lấy ra tờ hai trăm tệ đưa tiểu Trương nói: "Tôi mời khách."

Tiểu Trương: "..."

Trần Tiêu: excuse me?

Đúng lúc đó Lục Phồn nói: "tiểu Trương tôi cũng chưa có ăn, chúng ta cùng đi Clay Pot ở bên ngoài studio ăn món gì ngon nhé?"

Tay Tiểu Trương siết chặt 200 tệ mặt mày rực rỡ nói: "Tốt, đi thôi."

Giản Ngộ Châu: "..."

Ánh mắt của Trần Tiêu nhìn từ Giản Ngộ Châu chuyển qua Lục Phồn trong lúc liếc qua đó thì chậc lưỡi một cái.

Hắn cảm giác không khí đang bốc lên một mùi thối nhưng đây đâu phải là lỗi của hắn.

Qua mấy giây, hắn mới nhận ra: Ôi... Không phải ta ở laị đây là ăn thức ăn cho heo sao? Không thể chấp nhận được.

Tiểu Trương và Lục Phồn đã rời đi, Giản Ngộ Châu đi đến ghế sofa trên mặt hắn có chút ít trầm lặng,Trần Tiêu nhẹ nhàng liếc hắn một cái, "Như thế nào, muốn đi Clay Pot ăn sao? Được a, tôi ở lại đây một mình sẽ rất tốt, dù sao thì không thể giữ tâm người đàn ông nào ở đây được rồi - - "

Giản Ngộ Châu mở nắp hộp giữ nhiệt ra, lười biếng liếc qua hắn một cái rồi nói: "Đừng có mà ăn nói lung tung."

"Con mẹ nó lão Giản, cậu còn không thừa nhận hả?"

Trần Tiêu mở ra cặp lồng đựng cơm xới qua xới lại phần cơm trong hộp hàm hàm hồ hồ nói: "Thật ra cậu đối Lục Phồn có cảm tình tôi hiểu được, từ trước tới giờ cậu chưa từng yêu thương ai cũng như sờ hay nắm tay của con gái, cậu là một xử nam chân chính, cho nên việc phát sinh tình cảm trong quá trình va chạm hàng ngày đều có thể chấp nhận, tôi cũng đâu có nói hay khuyên gì cậu vì chính mình mà kiềm nén, muốn theo đuổi người ta thì cứ theo đuổi đi, cho dù không được thì chúng tôi sẽ giúp cậu, trên đời này phụ nữ tốt cũng không hiếm gặp, Lục Phồn không được thì có thể theo đuổi một người con gái khác, tình yêu nha, là độc dược đó, đừng có như vậy mà loạn thôi"

Giản Ngộ Châu tay đang nắm đũa có chút dừng lại.

Rất nhanh, thần sắc hắn trở lại như cũ gắp miếng gà rang muối bỏ vào trong miệng, nuốt xuống sau mới thong thả nói: "Không nắm chắc được sự việc thì tôi không làm, hơn nữa..."

"Hơn nữa cái gì?"

Hơn nữa tôi chỉ có một cuộc đời, không thể giao phó bậy bạ được, phải tìm người yêu thương mình thật lòng.