Edit: Bàn

Cánh đồng hoa dạ lan trải dài bất tận trên nền đất bằng phẳng, màu hoa vô cùng rực rỡ, như thể toàn bộ sinh mạng đều ngưng tụ lại trên cánh hoa tươi màu.

Chính giữa cánh đồng hoa là một nhà kính bán lộ thiên.

Ánh mặt trời từ từ buông xuống từ mái nhà lộ thiên.

Đồ thuỷ tinh để trang trí được nung để trông giống như một bó hoa nở rộ, trên đế có khắc tên thợ thủ công, cho dù không biết thông tin của thợ thủ công, nhưng cũng có thể nhìn ra loại mỹ lệ tinh xảo này chỉ có thể thuộc về bậc thầy.

Nhưng có người lại không biết thương tiếc chút nào, phủi hết tro thuốc lá lên bên trên.

Đôi mắt người hút thuốc có màu xanh đậm hiếm thấy, giống như ẩn chứa toàn bộ thiên hà.

"Anye," Cô gái giống như mèo làm bộ muốn giật lấy thuốc từ bên miệng y: "Mùi thối kinh như vậy, hoa sẽ tức giận đấy."

Người đối diện đầu không ngẩng lên, tránh được tay cô gái, trông có phần lạnh nhạt, nhưng lại nghe lời dập thuốc trên bàn thuỷ tinh.

Y vẫn nhìn về một hướng, ánh mắt như đứa trẻ đang đuổi theo bươm bướm, cô gái trông như mèo nhỏ theo ánh mắt người đàn ông nhìn về phía thanh niên trong bụi hoa dạ lan.

Màu tóc của hắn quá bắt mắt, vài lọn màu đen phủ trên cái cổ như được sữa dê ngưng tụ thành, thanh niên đang nhìn hoa, khuôn mặt tinh xảo giữa hoa dạ lan hồng tím xanh như thơ như hoạ.

"Tên khốn trọng sắc khinh bạn." Cô gái lầm bầm.

Người đàn ông ngồi đối diện cô thu tầm mắt lại: "Cứ làm như lần trước đã nói.

Tôi đi trước."

"Nhưng chuyển vũ khí đạn dược từ Cairo sang khó lắm, vậy chậm 3 ngày nha, tôi có thể giảm 10% cho anh."

"Tullins, cô không nhận thì tôi có thể tìm người khác.

Hơn nữa nếu cô xếp tôi lên trước vài người, việc lấy nhiều đồ như vậy trong thời gian ngắn không là vấn đề với cô."

"Được rồi được rồi," Cô gái nhún vai, xương quai xanh nhỏ nhỏ như vầng trăng: "Nghe anh hết, ai bảo anh đẹp chứ."

Thấy người đối diện không hề lưu luyến đứng dậy, cô gái đi theo.

Y đi về phía thanh niên đang phơi nắng giữa ruộng hoa, người nọ thấy bọn họ đi qua, nhè nhẹ nhếch khoé miệng.

Đúng là đáng hưởng thụ, ánh mắt Tullins hạ xuống trên mặt thanh niên.

Cô không biết Anye mất bao lâu mới tìm được báu vật như vậy, chỉ tiếc tay chân đều bị gãy, chỉ có thể nhờ người ôm đi, thanh niên hình như đã mất toàn bộ ký ức, thường thức cơ bản cũng dốt đặc cán mai.

Nhưng ai quan tâm cái này chứ, kể cả cô cũng không để bụng nuôi một người tàn phế mất trí nhớ, chỉ cần người nọ đẹp bằng một nửa thanh niên trước mặt.

"Anh."

Cô thấy thanh niên mỉm cười nói với Anye.

Chết tiệt, hắn cười thực sự gợi cảm vô cùng, trước khi mất trí nhớ hẳn là một người rất thích cười.

Tullins biết Nữ vu gần 10 năm, cô phụ trách cung cấp vũ khí cho Nữ vu, đối phương luôn ưu tiên buôn bán với cô, cô đương nhiên biết Anye là con một, thanh niên không có ký ức, rõ ràng cách gọi kia là Anye dạy.

Không cần nghĩ cũng biết vào những lúc quan trọng kia, nghe được tiếng anh từ đôi môi đỏ tươi kia nóng bỏng biết chừng nào.

Cô thấy Anye đẩy người trên ghế tựa và hôn.

"Thanh Thanh mệt rồi à?"

"Không, ánh nắng tốt lắm."

"Có muốn xem hoa thêm một lúc không?"

Hắn lắc đầu, Anye khom lưng bế hắn lên.

Tullins lại nhìn thấy tay chân bị gãy của thanh niên, hắn đã vậy rồi, mà dây xích bằng hợp kim vẫn khoá trên mắt cá chân trắng nõn, hạn chế chặt chẽ hai chân hắn không thể mở ra.

Tay hắn ngược lại vẫn có thể hoạt động bình thường, nhưng vậy thì làm được gì? Hắn ngay cả một mảnh lá cây cũng không nhấc lên được, cho dù ném chìa khoá xích chân cho hắn, hắn cũng chỉ có thể bất lực nhìn món đồ kia.

Trước khi rời đi, thanh niên như có như không liếc mắt nhìn cô gái trong bụi hoa, lông mày Tullins nhăn một cái, hận không thể đè hắn xuống giữa bụi hoa dạ lan phấp phới theo chiều gió.

"Trên người anh có mùi lạ."

"Chắc là thuốc lá." Hierro là thiên hà nhiệt đới, hình dáng của toàn bộ tinh vân trông như hình tam giác, vị trí tinh cầu bọn họ là một góc của hình tam giác, Verdun, nơi nổi tiếng với loại thuốc lá cao cấp.

Có người nói đất đai ở Verdun tràn đầy bảo vật, giá thuốc lá ở đây có thể so với giá vàng, người dùng vùng đất rộng lớn như vậy để trồng hoa giống Tullins không khác gì đồ ngu trong mắt người khác.

Anye bình thường không hay hút thuốc, thảo nào đối phương không biết đây là gì, bọn họ ngồi ghế sau phi hành khí, tinh đạo đằng trước vừa lái xe vừa nghe bọn họ nói.

"Muốn học không?" Không đợi hắn phân vân, Anye đã đốt lửa: "Anh dạy em."

Y hút một hơi khói trắng vào miệng, đồng thời nâng đầu Thanh Trường Dạ lên, lúc hai cặp môi chạm vào cùng một chỗ, Anye nhả khói vào miệng thanh niên, xung quanh đều là hương ngọt ngào nhàn nhạt sau khi đốt thuốc lá, người sau bị sặc đến rơi nước mắt: "Anh...!Khụ khụ...!Khó chịu..."

Anye lẳng lặng nhìn đôi mắt màu đen tràn ngập nước mắt của người trong lòng.

Trong mắt Thanh Trường Dạ không có địch ý, dáng vẻ luống cuống sau khi bị sặc khói tựa như một con nai ngoan ngoãn.

Tay Anye để lên mắt cá chân Thanh Trường Dạ, y kéo kéo xiềng xích chỗ ấy, âm thanh phát ra lúc lay động rơi trong tinh hạm khói mù lượn lờ: "Cởi cái này ra cho em nhé, được không?"

Đối với việc đi lại của hắn mà nói, cởi hay không cởi xiềng xích về cơ bản không ảnh hưởng gì, điểm khác biệt duy nhất là xiềng xích sẽ ảnh hưởng đến động tác Anye sẽ làm sau đó, chân hắn không mở ra được, Anye đương nhiên không thể thoả mãn.

Thấy Thanh Trường Dạ không nói lời nào, Anye thuận tay vứt dây xích xuống chỗ ngồi, y rút một dải ruy băng bằng lụa từ trong tủ đồ phi hành khí: "Thanh Thanh không được từ chối anh, nếu anh bảo em làm gì, nhất định phải ngoan ngoãn, hiểu không?"

Lụa thêu màu đen trói chặt hai cánh tay hắn, không cần để ý đến cổ tay, xương cốt và kinh mạch đã gãy ở nơi đó khiến bàn tay từng điều khiển dị năng của thanh niên vô hại như móng vuốt mèo con.

Hai cánh tay hắn bị trói thật chặt, lụa màu đen, làn da trắng như tuyết.

Anye vuốt ve khuôn mặt hắn: "Ruy băng này là đồ cổ ngôi sao xanh, dùng nó trói thực sự rất hợp.

Lát nữa nếu đau quá thì em kêu anh."

Thanh niên im lặng nhìn hắn, nhưng ánh mắt rõ ràng đang nói kêu rồi anh cũng không dừng lại.

Anye hạ tấm ngăn xuống, bảo đảm người cầm lái hàng trước không nghe được bất kỳ động tĩnh nào phía sau.

"Đúng là như thế thật," Y phát ra tiếng cười thật trầm: "Nhưng Thanh Thanh vẫn phải nói ra, anh muốn nghe."

Chiếc tinh hạm Anye Seydoux sở hữu có tên là Alfonso, người ta nói nó từng là chiếc tinh hạm đầu tiên thuộc về gia tộc Seydoux.

Theo lời đồn, người sáng lập gia tộc Seydoux là một thành viên của hoàng gia Liên bang, thừa hưởng huyết thống hoàng tộc đường đường chính chính.

Vị đại quý tộc kia là một người cuồng máy móc, hắn đã chiêu mộ những thợ thủ công hàng đầu thế giới vào thời điểm đó, tự mình chế tạo ra chiếc tinh hạm chiến đấu có giá trị vũ trang vượt qua quân đội chính quy Liên bang, đặt tên là Alfonso, nghĩa là cao quý.

Alfonso được những thợ chế tạo của Liên bang coi là di tích được thần để lại, bọn họ nói thẳng chiếc tinh hạm này không chỉ vượt qua trình độ của thế giới hiện tại, mà thậm chí trăm ngàn năm sau cũng khó có thể vượt qua.

Lúc đó, vua Liên bang cho rằng quý tộc có lòng phản loạn mà giận dữ, rồi lại nhớ tới tình xưa, chỉ tước đi danh hiệu quý tộc.

Người sau trở thành dân thường rồi liền lấy họ mẹ Seydoux, tham gia buôn bán thương mại.

Chiếc tinh hạm này quanh đi quẩn lại rồi lại về tay Nữ vu, rất nhiều người không biết họ của Anye tưởng rằng đó là y cướp lấy, nhưng thực tế, ngay cả trên luật pháp Liên bang, Anye cũng là người thừa kế đầu tiên trội hơn Aurora.

Nắng ấm từ cửa sổ đổ vào phòng ngủ, thanh niên nằm trên giường lúc ngồi dậy phát hiện tầm nhìn của mình đen kịt một mảnh, trên mặt hắn có vật gì đó.

Thanh Trường Dạ theo bản năng vươn cổ tay ra, xiềng xích nặng nề theo động tác của hắn rung động leng keng.

Hắn đã quen bó buộc tay chân, tựa như đã quen với Anye làm bạn bên cạnh hắn.

Lúc hắn mở mắt đã quên hết mọi chuyện, là người kia dạy tất cả cho hắn.

Y nói bọn họ là người yêu, nhưng lại bảo Thanh Trường Dạ gọi y là anh, đối phương xâm lấn toàn bộ sinh hoạt của hắn, như không khí, không chỗ nào là không có mặt.

Đối với hắn, không có Anye giống như cá rời nước, hắn vẫn không thể nhận ra đối phương đang dùng cách này để khiến hắn sinh ra sự ỷ lại bất bình thường, Anye muốn khoá cả tim hắn vào trong hộp.

Tay hắn còn chưa nâng lên đã bị người cầm lấy, lực tay người kia rất lớn, ngón tay gầy gầy, làn da lúc nào cũng lạnh như băng, Thanh Trường Dạ không giãy dụa, giọng nói quen thuộc ghé bên tai hắn dịu dàng nói: "Buổi sáng tốt lành."

"Chào buổi sáng, anh." Thanh niên đeo bịt mắt màu đen, có thể tưởng tượng ra đôi mắt đen dưới bịt mắt nhất định là đang mở to, khuôn mặt hắn giữa mái tóc đen và bịt mắt trông có vẻ rất nhỏ: "Em không nhìn thấy."

"Không nhìn thấy rất tốt mà? Như vậy thì sẽ càng ỷ lại anh."

"Nhưng mà..."

"Đi ăn sáng trước đã."

Y ôm Thanh Trường Dạ đến bên bàn ăn, đối phương chậm rãi đút thức ăn vào miệng hắn, tựa như đang trêu đùa một động vật nhỏ nhắn đáng yêu nào đó.

Sau khi cơm nước xong, Thanh Trường Dạ theo bản năng đụng vào bịt mắt trên mặt, không thể nhìn thấy chắc chắn là một việc vô cùng khổ sở.

Hắn còn phải để ý không được đụng vào bịt mắt trước mặt Anye, nếu không tay hắn sẽ bị trói lại, chỉ cần hắn cự tuyệt đồ Anye để lên người hắn, hắn cũng sẽ bị trói.

Thanh Trường Dạ nói: "Em muốn đi vệ sinh."

Bình thường hắn có thể nhìn.

Hắn có thể thấy cửa phòng vệ sinh, dòng nước và kính, nhưng bây giờ trước mắt hắn chỉ có một màu đen kịt.

Mặc dù biểu hiện của Thanh Trường Dạ vẫn rất hờ hững, nhưng khi Anye giúp hắn đi xong, hắn cắn cắn môi.

Hắn muốn nói với y đừng nhìn, nhưng trước mặt Anye, hắn đã không còn sự riêng tư từ lâu, hắn cũng không hiểu riêng tư là gì, hắn chỉ thấy như vậy có chút bẽ mặt.

Thanh Trường Dạ theo bản năng gọi Anye: "Anh."

"Ừ?"

"Anh..."

Thanh niên trước mặt thấp giọng gọi y, Anye kiên nhẫn trả lời, không có chuyện nào có thể làm y thoả mãn hơn việc bắt được người này nữa, báo nhỏ bị ma pháp biến thành chim hoàng yến, chỉ có thể ở trong lồng tre được tạo nên cho nó, ngày ngày dùng âm thanh tuyệt vời hát cho chủ nhân.

Y thích nghe Thanh Trường Dạ ung dung thong thả nói chuyện, ngắt nghỉ của đối phương đều tao nhã như thể đã qua tính toán, nhưng y cũng thích những lúc thanh niên bị y ép phải hét lên xin tha.

Lúc ấy khiến hắn sinh ra ảo giác bản thân đã chiếm giữ trọn vẹn người này.

"Anh, vì sao tay em không giống mọi người?"

"Bị bẻ gãy rồi."

Thanh niên mở to hai mắt: "Vì sao?"

"Vì em không nghe lời, cứ phải chạy ra ngoài ở với người lạ.

Em gặp phải một tên khốn nạn đáng xuống địa ngục, hắn bóp nát xương của em rồi."

"..."

"Thế nên Thanh Thanh không được nói chuyện với người khác nữa.

Lần này là tay và chân, lần sau là chỗ nào chúng ta cũng không biết, người ngoài xấu lắm, bọn họ muốn mang em vào phòng, cởi sạch quần áo em, chiếm lấy giọng nói và ánh mắt em."

"Nhưng anh cũng đang làm những thứ đó với em mà."

"Đúng," Anye nói: "Chỉ anh mới được, em từ đầu đến chân đều là của anh."

Hắn nhíu mày há há miệng, lúc đợi Thanh Trường Dạ ý thức được không nên biểu hiện như vậy thì đã muộn.

Anye lại gần vuốt ve bờ môi hắn: "Thanh Thanh thấy thế không đúng à?"

"Không phải! Anh nói gì cũng là đúng --"

Trong mắt hắn thoáng qua một chút kinh sợ, miệng lại bị nhét vào thứ gì mềm mềm, hắn đoán là tơ lụa hoặc là nút bần.

Hắn vẫn đeo bịt mắt, không nhìn thấy gì, Anye vào lúc này kề lại bên tai hắn nhẹ nhàng nói: "Thanh Thanh thấy không đúng chỗ nào?"

Hắn liều mạng lắc đầu, bây giờ hắn vốn đã không nói được ra lời, Anye lại cố tình cười nhéo nhéo tai hắn: "Thanh Thanh không nói thì anh coi như em đang tức vậy, sao phải tức giận? Cả người em đều thuộc về anh, về sau phải nhớ rõ."

"..."

"Vẫn không nói à," Anye cố tình lại gần thổi khí vào tai hắn: "Lờ anh nữa là anh cũng phải giận đó, anh mà giận, Thanh Thanh cuối cùng sẽ rất tội nghiệp."

"..."

"Ôi, tiếc thật," Anye đổi đề tài: "Buổi sáng lúc đi vệ sinh em muốn bảo anh đi đi nhỉ? Em quên mất toàn thân em đều là của anh rồi à? Nào, uống nước đi."

Anye gỡ nút bần xuống, đưa cốc thuỷ tinh từ trên bàn qua, ma chú khiến trong cốc đầy nước, mà cho dù thế nào cũng không thể uống sạch.

Thanh Trường Dạ có thể cảm nhận mép cốc thuỷ tinh đụng vào bờ môi hắn, hắn đã uống rất nhiều nước, uống đến sắp nôn ra rồi.

Anye vào đúng lúc này hôn hắn, đối phương đưa tay nhẹ nhàng đè đè bụng hắn, thấy Thanh Trường Dạ rụt lại, rõ ràng là không thoải mái, Anye cười, âm thanh như ma quỷ nỉ non.

"Cục cưng ngoan, uống thêm chút nữa, anh dạy em cách đi nhà vệ sinh."

Chờ Anye ôm hắn ra từ nhà vệ sinh đã quá giờ ăn trưa, Thanh Trường Dạ đã ngủ trong lòng đối phương.

Mặc dù Anye thỉnh thoảng sẽ bỗng nhiên trở mặt, nhưng trong tiềm thức, hắn lại thấy đối phương sẽ không thương tổn đến hắn.

Trên thực tế, Anye hình như cũng chưa từng làm chuyện gì đặc biệt quá đáng.

Cũng không đúng, hình như hắn yêu cầu cực kỳ thấp với cái từ "thương tổn" này, chỉ cần không mất mạng, hắn thường đều sẽ không coi hành động của người khác ra gì...!Kỳ lạ, suy nghĩ trước kia của hắn là như vậy? Có vô tình quá không?

Lúc mở mắt, người đàn ông tóc đen mắt xanh đang yên lặng ngắm nhìn mặt hắn, không biết y đã nhìn hắn bao lâu rồi.

Anye xoa xoa đầu hắn: "Đói bụng không?"

Nhìn ngoài cửa sổ, sắc trời đã trở nên tối tăm.

Thanh Trường Dạ không có khái niệm về thời gian mấy, hắn gật đầu, nhanh chóng có người đưa thức ăn vào.

Người đẩy bàn ăn là một cô gái trẻ vóc dáng bốc lửa, dưới đôi chân dài màu socola là một đôi bốt da màu trắng, cùng lắm là mới trưởng thành.

Thấy cô nhìn mình chằm chằm, Thanh Trường Dạ cười cười với cô.

Lúc đối đãi với các cô gái nên cười nhiều, đây là ai dạy hắn? Anye sao?

Hình như người trên chiếc tinh hạm này rất thích nhìn hắn.

Anye chú ý tới động tác của hắn, vươn tay véo véo mặt hắn, rõ ràng không vui lắm, cô gái nhạy bén nhận ra được tâm trạng thủ lĩnh, để bàn ăn lại rồi lập tức lui ra khỏi phòng.

Verdun là một tinh cầu cận nhiệt đới, vùng nông thôn bình dị chiếm diện tích rộng hơn so với thành thị.

Xúc xích đỏ làm từ phần ruột non mỏng của động vật là một món ăn ngon nổi tiếng của địa phương.

Nghe nói tổ tiên người Verdun đã chinh phục hành tinh cằn cỗi này chính bằng những bài ca dao và món xúc xích đỏ phơi khô.

Cái trước để thoả mãn tinh thần, cái sau để làm no bụng.

Thấy Thanh Trường Dạ ăn món xúc xích đỏ được cắt thành lát mỏng, Anye bỗng nhiên nói: "Thanh Thanh thích ăn cái này à?"

Thanh Trường Dạ ngẩn người: "Cũng được."

Đồ trên bàn không được động mấy, Anye buông dao ăn, vươn tay ôm hắn, Thanh Trường Dạ nghiêng đầu: "Em vẫn chưa no."

"Ăn ít thì tốt hơn, đỡ phải nôn ra, lát nữa sẽ cho em ăn no." Anye ôm hắn đá mở cửa phòng ngủ, căn phòng mờ tối, giường lớn trải tơ lụa đắt giá, gối lông vũ cùng xiềng xích cất giấu bên trong như ẩn như hiện.

Anye cười cười: "Ăn xúc xích, cục cưng ngoan.".