Sau sự kiện đó của Lộ Thanh Vũ, sức ảnh hưởng vẫn đang không ngừng mở rộng, có Diệp Trường An thêm vào cho nên nó đã vượt quá dự đoàn ban đầu của Thích Niên, trở nên không thể khống chế.

Trận chiến không có khói súng do cô khơi mào đã không chỉ đơn giản của riêng cô, việc này còn liên quan đến bảo vệ bản quyền, nhấn mạnh ý thức bản quyền, vì vậy nó vang vọng khắp ngóc ngách thành phố.

Sau khi từ thành phố B về nhà, Thích Niên ngoan ngoãn ngồi nghe ba Thích và mẹ Thích nghiêm túc phê bình hành vi “bỏ nhà ra đi” của cô. Nếu không phải Kỷ Ngôn Tín yểm trợ từ trước, Thích Niên nghĩ… Với tính cách dễ dàng nổi cáu của ba Thích gần đây, không lấy dây quất cô mới lạ.

Bài đăng trên diễn đàn của đại học Z do khiếu nại sớm, xóa đúng lúc nên cũng không gây ra sóng gió gì to lớn trong trường học. Nhưng chuyện này có liên quan đến Kỷ Ngôn Tín, lại là đề tài thầy trò yêu nhau nhạy cảm, cho nên việc bàn tán vẫn chưa ngừng.

Một tuần tự học ở nhà đã kết thúc, hôm nay là ngày đầu tiên Thích Niên đi học lại. Hôm qua, sau khi bị báo cho biết là sắp hết thời gian nghỉ, Thích Niên rơi vào khủng hoảng. Cơm tối cũng ăn không vô, co đầu rụt cổ vào chăn mà ngủ.

Lúc nhận được điện thoại của ba Thích, Kỷ Ngôn Tín đang trên đường đến nhà Thích Niên. Anh cũng đoán rằng “con đà điểu” này chắc chắn sẽ trốn tránh hiện thực.

Thích Niên buồn bực nằm trong chăn xem truyện tranh, cả buổi chiều đều đang phỉ nhổ không biết cái hãng truyện tranh này có bao nhiêu lượng nước… Trời dần tối, gian phòng yên tĩnh càng làm nổi bật tiếng mở cửa. Thích Niên vểnh tai nghe rồi đè chặt góc chăn, rầu rĩ lên tiếng: “Mẹ, con thật sự không đói, không cần để ý đến con…”

“Không cần để ý đến em?” Kỷ Ngôn Tín trở tay đóng cửa, nhìn Thích Niên luống cuống quấn chăn lăn về mép giường, anh hơi nhíu mày, từ từ bước qua: “Tự đến hay để anh bắt em?”

Giọng nói trầm thấp phảng phất uy hiếp ấy làm lưng Thích Niên tê rần, xoắn xuýt không quá ba giây rồi cô giơ tay đầu hàng: “Anh tắt đèn đi.”

“Anh không bật.” Kỷ Ngôn Tín ngồi xuống bên giường, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ, nhìn Thích Niên vừa thò đầu ra, anh dang hai tay: “Qua đây ôm một cái.” Không chút do dự, Thích Niên chui ra ngoài rồi nhào vào ngực anh. Mái tóc dài rối tung cọ vào cổ anh, hơi ngứa. Kỷ Ngôn Tín nhắm mắt lại, ôm cô chặt hơn: “Anh nghĩ em không sợ trời không sợ đất, ai ngờ lại sợ đi học à?”

“Không có.” Thích Niên buồn buồn trả lời, ngửa đầu lên nhìn anh.

“Giỏi lắm.” Kỷ Ngôn Tín nhẹ nhàng trách cứ, rồi xoa xoa mái tóc lộn xộn của cô: “Anh còn chưa ăn cơm, về ăn với anh đi?”

Thích Niên vùi đầu trong lòng Kỷ Ngôn Tín, im lặng hồi lâu. Ngay lúc anh còn đang suy nghĩ nên dỗ cô về nhà bằng cách nào, Thích Niên cười rộ lên, hỏi: “Ba em sẽ không cảm thấy một lời nói của anh còn có ích hơn nửa ngày ông ấy dỗ dành, rồi thẹn quá hóa giận khóa cửa không cho em về nhà chứ?”

“Vậy thì ngủ chỗ anh.” Kỷ Ngôn Tín nhéo nhéo cái gáy mềm mại của cô, rồi cúi đầu nói nhỏ: “Cái khác nhà anh không có, chứ giường thì nhiều.” Một câu nói của anh đã trêu cô choáng váng đầu óc, nửa buổi chưa dám ngẩng đầu lên.

Đợi khi Thích Niên thay đồ xong và đỏ mặt theo Kỷ Ngôn Tín ra ngoài, ba Thích gấp tờ báo lại rồi than vãn: “Con gái lớn rồi không giữ nổi”. Vừa dỗ vừa khuyên cũng không bằng một câu của bạn trai, lát nữa phải khóa cửa lại, không cho nó vào nhà!

Mua nguyên liệu nấu ăn trong siêu thị xong, Kỷ Ngôn Tín tự mình xuống bếp nấu cho cô một bữa cơm, giám sát cô ăn hết một chén mới phất tay bảo cô và Thất Bảo ra phòng khách đợi. Chờ anh thu dọn phòng bếp xong, cả hai mới cùng ra ngoài dẫn Thất Bảo đi dạo.

Thời tiết mấy ngày nay của thành phố Z rất đẹp, nhiệt độ luôn duy trì ở mức trên hai mươi, hiếm khi vừa phải như thế. Nhưng với cả người “da lông” như Thất Bảo mà nói, đây cũng không phải là chuyện đáng để vui mừng. Mới vừa đi đến sân vận động ngoài trời, Thất Bảo đã thè lưỡi thở hồng hộc.

Ngoại trừ bọn họ, sân vận động chẳng còn ai. Kỷ Ngôn Tín thả lỏng dây dẫn cho Thất Bảo, để nó tự đi chơi. Lúc quay đầu lại, thấy Thích Niên đang ngó lung tung, anh hỏi: “Đi một vòng với anh không?” Thích Niên đương nhiên không có ý kiến gì, ngoan ngoãn để anh dắt tay đi chầm chậm dọc đường băng.

Hôm nay có giờ dạy nên anh hơi mệt, im lặng đi nửa vòng, Kỷ Ngôn Tín mới nói: “Ngày mốt ba mẹ anh về.”

Thích Niên đang cắm đầu bước đi, nghe vậy thì hơi ngẩn ra, vài giây sau mới “À” một tiếng.

Tối hôm từ thành phố B trở về, hình như Kỷ Ngôn Tín từng đề cập với cô, nhanh chóng sắp xếp cho người lớn hai nhà gặp mặt rồi định ngày kết hôn.

Sợ cô cảm thấy quá nhanh, anh bổ sung: “Đính hôn trước rồi lĩnh giấy sau, hôn lễ cứ từ từ chuẩn bị. Con cái cũng không vội, em ở bên anh là được.”

Một câu “Em ở bên anh là được” làm Thích Niên chẳng còn sức chống cự, mơ màng đồng ý. Bây giờ nghe anh nói ba mẹ anh ngày mốt sẽ về, cô bắt đầu thấy căng thẳng: “Nhanh thế á?”

“Họ rất sốt ruột.” Kỷ Ngôn Tín cười nhẹ, trêu: “Nhất là mẹ anh, rất sợ thời gian dài quá thì loại người hời hợt ít nói như anh sẽ bị em đá.”

Dưới sự phổ cập của Kỷ Thu, Thích Niên đã hiểu cặn kẽ về mẹ Kỷ Ngôn Tín. Nghe nói là một người phụ nữ có tính cách vừa mạnh mẽ vừa đặc biệt, so với ba Kỷ nghiêm túc thì mẹ Kỷ Ngôn Tín gần như không có sự xa cách với thế hệ con cháu. Có thể nói Kỷ Ngôn Tín như thế, ngoại trừ mẹ Kỷ thì chắc cũng chẳng còn ai khác… Là giấc mộng thiếu nữ của tất cả nữ sinh đại học Z, Kỷ Ngôn Tín sẽ bị đá cơ đấy… Đúng là mới nghe lần đầu.

“Không tin hả?” Kỷ Ngôn Tín cúi đầu nhìn cô một cái, thả chậm bước chân và trầm ngâm: “Vậy có lẽ là vì, em không biết mình tốt nhường nào.”

Thích Niên ngừng lại, ngước đôi mắt đen láy lên nhìn anh. Kỷ Ngôn Tín cũng dừng bước, cúi đầu đối diện với cô. Trên đường chạy tối mờ, mắt anh âm u thâm thúy, trong vắt mê người. Anh nói với cô “Em không biết mình tốt nhường nào”, cô tin trong mắt anh, mình thật sự tốt như thế. Tốt đến mức anh cũng yêu thích, rồi say mê.

Thích Niên cúi đầu, níu lấy vạt áo vân vê, mãi đến khi nó xoăn lên, cô mới ngẩng đầu muốn nói gì đó.

Lòng bàn tay ấm áp của Kỷ Ngôn Tín chạm vào gáy cô, anh cúi đầu, lẳng lặng hôn lên đôi môi ấy. Một cái hôn dịu dàng, kiên nhẫn chờ cô thích ứng. Đôi môi mềm nhẹ nhàng mút lấy môi cô, mỗi cái đụng chạm lơ đãng đều làm tâm hồn người ta nhộn nhạo. Dưới ánh đèn đường, gương mặt anh trở nên vô cùng ôn hòa. Thích Niên nhìn nhìn, cảm thấy cả trái tim đều bị lấp đầy, êm ái diệu kì.

Ban đầu nếu như không phải yêu từ cái nhìn đầu tiên, mê trai háo sắc thì cô sẽ không biết, bây giờ mình có thể sở hữu những gì.

Nhận thấy Thích Niên vòng tay ôm mình, Kỷ Ngôn Tín cọ cọ mũi vào mũi cô. Đáy mắt trong suốt của anh hoàn toàn mở ra trước mắt cô, không sót một chút gì. Nó là nóng rực, thiêu đốt, mọi tâm tình không cách nào lắng xuống, đều bởi vì cô.

“Thấy không?” Anh hỏi.

Tiếng nói trầm khàn lẫn trong gió đêm, đầu độc người khác: “Muốn em.”

Rõ ràng lời nói không phải cái gì đứng đắn, nhưng vẻ mặt của anh lại rất nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi khiến bạn cảm thấy…nghĩ bậy bạ là lỗi của bạn…

Cũng hết lần này tới lần khác, trêu chọc vô cùng trực tiếp.

Trong đầu Thích Niên là một khối 3D xoay vòng đầy tiếng vang: “Muốn em muốn em muốn em.” Sau đó “Ầm” một phát, Thích Niên nháy mắt…luộc chín bản thân.

——

Hai ngày sau, tại khách sạn Thịnh Viễn.

Có kinh nghiệm gặp người lớn lần trước, bây giờ Thích Niên đã quen, cô ngoan ngoãn chào hỏi từng trưởng bối.

So với ảnh chụp Kỷ Thu cho cô xem, ba Kỷ nhìn càng trẻ hơn. Không biết có phải do nhiều năm chém giết trên thương trường hay không, ngoại trừ thần thái nhanh nhẹn lão luyện, ông còn một loại khí tức quyết đoán sát phạt, không dễ đến gần. Cái cảm giác xa cách này thật sự giống Kỷ Ngôn Tín y đúc… Nào có vô cùng thân thiện như Kỷ Thu nói?

Về phần mẹ Kỷ, là một nét đẹp phương Đông tiêu chuẩn. Khuôn mặt nhỏ nhắn, mang vẻ cổ điển thanh tao, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều quý phái không nói nên lời. So với Kỷ Vinh, mẹ Kỷ rõ ràng dễ nói chuyện hơn nhiều. Từ tài nấu nướng của chồng đến giá cả hàng hóa của thành phố Z, rồi đến quỹ đạo trưởng thành của hai đứa trẻ… Không giống như người sẽ lập tức kết thành thông gia, mà giống như một người bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Vẫn là Kỷ Vinh bình tĩnh cắt ngang câu chuyện của hai người phụ nữ, sai Kỷ Ngôn Tín mang Thích Niên đến vườn hoa của khách sạn, sau đó mới bàn vào việc chính.

Đoán chừng cần không ít thời gian, cho nên Kỷ Ngôn Tín dứt khoát đưa Thích Niên sang trung tâm thương mại sát bên khách sạn. Vốn muốn tìm một nơi để giết thời gian, không ngờ phát hiện một khu trò chơi.

Mặc dù đã hơi muộn, nhưng khu trò chơi lại rất sôi động.

Thấy vẻ mặt cô gái nhỏ nóng lòng muốn thử, Kỷ Ngôn Tín đi thẳng đến quầy tiếp tân đổi đồng xu trò chơi, rồi đem giỏ trúc nặng trịch đến trước mặt cô: “Muốn chơi cái gì?”

Thật luôn…

Năng lực bạn trai muốn bắn ra khỏi trái đất…

Vì vậy, Thích Niên liếc nhìn xung quanh rồi chọn máy gắp thú ở tít trong góc.

Trong lòng mỗi thiếu nữ, có lẽ đều muốn chàng trai mình thích có thể gắp được thú bông ra tặng cho mình nhỉ? Thích Niên từng thấy rồi. Khi đó cô hâm mộ nhất chính là lúc Lưu Hạ tựa vào máy gắp thú, rồi chỉ chỉ gấu bông bên trong và nói với Lưu Việt “Mình muốn cái này cái này”, Lưu Việt đều có thể gắp hết những con mà Lưu Hạ muốn.

Nhưng mà…

Thích Niên liếc nhìn Kỷ Ngôn Tín dửng dưng kế bên, vặn vặn tay: “Thôi, mình tự làm!”

Sau khi xài hết hai mươi đồng xu…

Thích Niên tức giận trừng mắt nhìn cái kẹp trống không lần nữa, đầu đập vào mặt kính trong suốt, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt. Vừa ngẩng lên, một bàn tay dán lên trán cô, kéo về sau để cô dựa vào lồng ngực của mình. Kỷ Ngôn Tín bao bọc cô, hai tay chống lên hộp bỏ tiền, trầm giọng nói: “Nhét tiền.”

Tai Thích Niên đỏ lên, ngoan ngoãn lấy hai đồng xu trong giỏ trúc nhét vào: “Máy này khó gắp lắm…”

Kỷ Ngôn Tín làm như không nghe thấy, nhìn đám gấu bông một vòng rồi hỏi: “Em thích cái kia?” Thích Niên đang định trả lời thì mới nhận ra, giọng điệu của anh không phải là hỏi, mà là trần thuật. Hiển nhiên nãy giờ ở bên cạnh, anh đã thấy cô thích con thú bông kia.

“Trò này phải chú ý xác suất.” Hòa chung với âm thanh của máy gắp thú, giọng Kỷ Ngôn Tín chập chờn không rõ.

Kỷ Ngôn Tín cúi người làm Thích Niên càng dán sát vào người anh hơn, hơi thở ấm nóng ngay bên tai, rõ ràng đến nỗi không cách nào ngó lơ.

“Cái đó…” Thích Niên liếm môi, vừa định quay đầu thì Kỷ Ngôn Tín nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn cạnh tay áo mình, đặt lên nút bấm. Câu nói dở dang lập tức bị cô ném ra sau đầu, tập trung nhìn đồ kẹp từ từ hạ xuống, chuẩn xác nắm giữa eo con thú bông, rồi…kẹp chặt!

Cô khẽ hô lên, cả gương mặt đỏ ửng vì phấn khích: “Bắt được rồi! Bắt được rồi!”

Đúng là…rất dễ dụ.

Kỷ Ngôn Tín nhướng mày, thả Thích Niên ra rồi cúi xuống lấy con Doraemon màu xanh đưa cho cô. Nhưng lúc Thích Niên cầm một tay của con thú bông, anh cũng nắm chặt một tay khác.

Thích Niên ngạc nhiên ngước nhìn: “Không phải cho em à?”

Kỷ Ngôn Tín cũng nhìn cô, trong ánh mắt bình lặng tràn đầy ý cười, ung dung hỏi: “Em nhớ anh, em đồng ý, rồi ba chữ phía sau nữa là gì?”

Thích Niên thật sự nghệch ra…

Một con gấu bông mà đổi lấy câu “Em yêu anh” á!

“Không nói?” Kỷ Ngôn Tín cũng không vội, cúi người nhìn thẳng vào cô: “Vậy sẽ cho em một lựa chọn khác, hôn anh một cái.”

Giở trò, giở trò lưu manh!!!

Nhiều người thế này, hôn một cái càng khó hơn!

Nhận ra sự bối rối của Thích Niên, Kỷ Ngôn Tín bước lại gần, giọng nói nhẹ nhàng mê hoặc: “Nó đang ở trước mặt em, chỉ cần em nói ba chữ là có thể lấy được nó, có phải rất công bằng không?”

… Công bằng ư?

Nhưng mặc kệ có công bằng hay không, Thích Niên đã thấy có không ít người đang nhìn về đây. Mà càng rõ rệt hơn là, Kỷ Ngôn Tín không hề định dừng tay.

Cô đỏ mặt, tim đập phập phồng gần như muốn nhảy ra khỏi họng, dường như còn có thể cảm nhận được tốc độ di chuyển của máu tăng lên trong nháy mắt. Liếm liếm môi, Thích Niên ngước mắt lên, giọng nói tuy nhỏ nhưng lại vô cùng kiên định: “Em yêu anh.”

“Rất yêu anh.”

Bất ngờ là, còn êm tai hơn so với anh dự đoán.