Chương 16

Trans:Cam đá

Mục Thái phi chồng chất tức giận, cũng không thể bước vào để đánh cho đôi uyên ương kia, bà đỡ tay Lam ma ma đi ra ngoài.

  

Lam ma ma nói: "Điện hạ của chúng ta rốt cuộc cũng đã biết chuyện yêu đương, lúc trước ấy mà, nô tỳ còn lo lắng, tầm mắt điện hạ cao như vậy chắc gì tìm được cô nương nào thích hợp."

  

Mục thái phi cũng thích Minh Hoàn, bà có thể nhìn ra, lòng dạ cô nương này lương thiện, làm việc cũng tỉ mỉ, ngoại hình lại kiều diễm như vậy, là một mỹ nhân hiếm thấy.  

  

Bà thở dài: “Ta thì không ngờ được, Lưu Đàn thế mà lại chịu hạ thấp thân phận đi hòa hợp với cô nương Minh gia."

  

Mục thái phi hiểu tính cách nhi tử nhà mình, tính cách Lưu Đàn giống lão Mục Vương, hắn học võ từ bé, tâm tính hung ác, không chỉ tàn nhẫn với người khác mà còn tàn nhẫn với bản thân, làm mọi việc mạnh mẽ hùng hổ. Nhưng lại rất biết ngụy trang, đối đãi với thuộc hạ vừa có uy lực vừa có ân tình, rất biết cách mua chuộc lòng người.   

  

Nhưng ở phương diện khác lại có phần vội vã, ví dụ như tình cảm. Thời trẻ Mục thái phi là quận chúa cao cao tại thượng, tính tình cao ngạo. Lão Mục Vương đến Hiến Vương phủ làm khách, bà nhất kiến chung tình với vị vương gia trẻ tuổi uy vũ, nhưng miệng lại không nói ra, chỉ chạy đến trước mặt lão Mục Vương hết lần này đến lần khác để tạo cảm giác tồn tại, cuối cùng cũng khiến lão Mục Vương rung động.    

  

Thái phi cứ tưởng bà cũng giống như những thiếu nữ bình thường, hưởng thụ một khoảng thời gian yêu đương thuần khiết, kết quả lão Mục Vương dẫn bà đi cưỡi ngựa, trên lưng ngựa bắt bà đồng ý chuyện thành thân, nếu bà không đồng ý thì sẽ không dừng cho bà xuống.   

  

Ngựa của lão Mục Vương là một giống ngựa hãn huyết hiếm có, chạy nhanh như chớp, thái phi dù cho tính cách có can trường tới đâu cũng đành trở thành tiểu quận chúa nũng nịu, vừa tới cập kê, trước nay chưa từng được cưỡi ngựa, vốn dĩ bà muốn tỏ vẻ e dè không đồng ý, để lão Mục Vương theo đuổi thêm một quãng thời gian.     

  

Kết quả lão Mục Vương quất một roi vào con ngựa, con ngựa chạy như điên cuồng, thái phi suýt nữa bị dọa quên cả khóc.  

  

Lão Mục Vương và bà cùng ngồi trên lưng ngựa, giữa tiếng gió rít gào, thái phị vừa bị lão Mục Vương dọa dẫm ở bên cạnh, vừa hoảng sợ con ngựa chạy nhanh thế này có khi nào phát điên rồi hay không, lão Mục Vương bóp eo bà ép bà quay đầu lại, bắt bà nhất định phải cho câu trả lời, ở trên lưng ngựa, dưới sự hoảng sợ bất lực, thái phi đành phải đồng ý.  

  

Lão Mục Vương vượt qua sáu lễ (1) rườm rà  trực tiếp đưa thái phi về Mục Châu thành thân. Khi đó còn có khuê tú Hiến Châu cười chê thái phi không được coi trọng, sơ sài đại khái đã bị kéo đi thành thân. 

 

(1)六礼  sáu lễ gồm:nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp tệ, thỉnh kỳ, thân nghinh.

  

Kết quả một năm sau, Hiến Vương phụ thân của thái phi đắc tội với hoàng đế, Hiến Châu lâm vào tình cảnh nguy hiểm, lão Mục Vương trực tiếp phái quân tinh nhuệ đến bên cạnh bảo vệ cho Hiến Vương, biểu lộ rõ ràng, ai dám động đến lão trượng nhân (2), ông sẽ xuất binh đánh lui. Sau cùng, vốn là lỗi của Hiến Vương, nhưng hoàng đế lại chủ động lấy lòng.

 

(2)老丈人: Cha vợ

 

Thân phận lão Mục Vương cao quý, ban đầu chỉ có mỗi mình thái phi, khi ở nhà thái phi được phụ mẫu nuông chiều sinh hư, sau khi kết hôn thì dần bộc lộ bản tính đanh đá, kiêu ngạo, làm trời làm đất, không vui thì sẽ đập đồ cho hả giận, lão Mục Vương thì chỉ cười ha ha, gánh vác cơn thịnh nộ của thái phi lên vai, còn nói là ông thích tính tình nóng nảy này của bà.   

  

Chỉ tiếc rằng những chuyện tốt đẹp trên thế gian thường không lâu bền, áng mây dịch chuyển, thủy tinh dễ vỡ, lão Mục Vương rời đi quá sớm, thái phi còn chưa đến hai mươi lăm tuổi thì đã trở thành góa phụ. Khi Lưu Đàn còn nhỏ đã có vài nét giống lão Mục Vương, tính cách ác liệt khó dạy dỗ, không nghe lời dạy của tiên sinh, đụng một cái là muốn cưỡi con ngựa nhỏ của hắn bỏ đi, thái phi đối diện với đứa con trai ương bướng khó thuần chỉ có thể vén tay áo lên đi đánh hắn, để hắn nhớ lâu một chút, đừng có rập khuôn theo cha của hắn.   

  

Mục thái phi được Lam ma ma dìu đi về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn đã thấy ngay một tòa lầu cao cao nguy nga, lộ ra sau những tán cây xanh tươi, cả Mục Vương phủ ngày nay căng tràn sức sống.

  

Mục thái phi nói đi nói lại với Lam ma ma những lời khi nãy cả trăm lần: "Vậy mà tính tình Lưu Đàn cũng đã hiền hòa đi rất nhiều, mấy ngày trước ta vẫn còn sợ hắn sẽ đi uy hiếp cô nương nhà người ta theo mình."  

  

Lam ma ma nói: "Bây giờ thì người có thể yên tâm rồi. Có lẽ qua một thời gian nữa, chúng ta có thể nói chuyện cầu thân với Minh gia, thế là Mục Vương phủ có chuyện mừng để làm rồi." 

  

Khóe môi Mục thái phi cũng lộ ra chút ý cười.

 

Đảo mắt một cái, nhi tử của bà cũng sắp thành gia lập thất rồi, Mục thái phi ngồi trên chiếc xe chạm trổ hoa văn đám mây loan phượng, lẩm bẩm nói, không chừng qua hai năm nữa, bà đã có thể được bế tiểu tôn tử (3) ngoan ngoãn rồi.

 

(3)孙子 tôn tử: cháu nội trai.

  

Mục thái phi vừa đến Thiên Hương viện thì một người thị nữ đã bước đến nói: "Thái phi, Minh gia cho người đến mời Minh tiểu thư trở về, nói là ngoại tổ mẫu của Minh tiểu thư ngã bệnh, muốn gặp mặt nàng. Đại công tử Minh gia muốn đưa Minh tiểu thư đi Yên Châu.”  

 

Mục thái phi hơi kinh ngạc: "Đưa người của Minh gia đến đây." 

  

...

  

Minh Hoàn khẽ chau chau mày khi nhìn thấy vết sẹo trên cánh tay Lưu Đàn: "Bây giờ đã thành vết sẹo, chắc không còn đau đâu nhỉ?"  

 

Lưu Đàn gật đầu: “Đau thì không còn nữa, nhưng mà, Hoàn Hoàn có chê ghét vết thương nặng như thế này không?" 

  

Nàng ngoan ngoãn lắc đầu, “Tiểu nữ sẽ không chê ghét." 

  

Lưu Đàn cong môi nói: "Hoàn Hoàn không chê ghét là được."   

  

Lưu Đàn cũng không phải loại công tử phong lưu nho nhã yếu ớt, hắn là kẻ thô kệch, trên người từng bị thương để lại sẹo, lúc là do hắn té ngã từ trên lưng ngựa, lúc thì do hắn bị thương khi chém giết.  

  

Kiếp trước, Lưu Đàn cực kỳ thích bức ép Minh Hoàn hôn lên vết sẹo của hắn. 

  

Hắn vẫn còn nhớ, cơ thể Minh Hoàn rất mềm, cánh môi cũng rất êm, khi nàng bị hắn áp bức, trong ánh mắt nàng sẽ luôn chất chứa một vũng nước lạnh lẽo như băng. Nếu như nàng cúi đầu, cánh môi mềm mại ướt át dán bên trên vết sẹo của hắn, mái tóc ngát hương thơm nhẹ nhàng lướt qua da thịt hắn, là một cảnh tượng vô cùng rung động lòng người. 

  

Ham muốn trong ánh mắt Lưu Đàn bất chợt nặng trĩu.

  

Minh Hoàn vô thức sờ sờ khuôn mặt mình, nàng chú ý đến ánh mắt sâu thăm thẳm của Lưu Đàn, chân thụt lùi hai bước, Minh Hoàn cười tủm tỉm nói: "Điện hạ, tiểu nữ thu dọn đồ đạc mang đi, lát nữa sẽ đi nấu thuốc cho ngài, tối hôm qua ngài chưa nghỉ ngơi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút cho khỏe ạ."

  

Lưu Đàn nhìn khuôn mặt Minh Hoàn, mỉm cười với ý tứ khó nói thành lời: "Được."    

 

Tính cảnh giác của tiểu cô nương cũng thật nhạy cảm. Xem ra, vẫn còn chưa hoàn toàn đặt hắn vào trong lòng, vẫn còn chưa tin tưởng hắn triệt để.

  

Lưu Đàn giấu đi cái đuôi sói hung ác của mình, ngụy trang bản thân thành vẻ ôn nhu như ngọc: "Hoàn Hoàn còn biết nấu ăn sao? Cô muốn ăn vài món ngon muội nấu."  

  

Minh Hoàn gật đầu.

  

Sau khi nàng ra ngoài thì bảo Đào Nhụy dẫn mình đến nhà bếp. Lúc phụ thân và huynh trưởng của Minh Hoàn quá bận rộn, nàng sẽ tự mình nấu cơm rồi mang đến thúc giục bọn họ ăn, vì vậy, dù tài nghệ nấu ăn của Minh Hoàn không gọi là cao siêu, nhưng vài món mà nàng biết làm thì sẽ nấu cực kỳ ngon.  

  

Vừa mới ngâm tổ yến vào nước nóng, Đào Nhụy đã đẩy cửa từ bên ngoài đi vào: "Minh cô nương, thái phi mời người qua đó, nhanh rửa tay rồi lên xe, cứ để trù nương làm cơm là được ạ."    

  

Minh Hoàn vẫn còn chưa hiểu vì sao thái phi lại đột ngột gọi nàng sang, nàng đặt đồ đạc trong tay xuống, đi cùng với Đào Nhụy qua đó.

  

Vừa mới đến chỗ thái phi, Minh Hoàn nhìn thấy Minh Ly đang ngồi bên dưới, mắt nàng ngay lập tức lóe sáng: "Đại ca!"  

  

Minh Ly nói: “Hoàn Hoàn, gần đây sức khỏe ngoại tổ mẫu không tốt, muốn muội qua bên đó chăm sóc một thời gian." 

  

Mục thái phi nhìn cảnh đẹp ý vui của hai anh em, chỉ cảm thấy người của Minh gia nói năng tự nhiên, phong thái tao nhã, là dạng người trong sạch thuần khiết.

  

Mục thái phi nói: "Nếu bên đó đã xảy ra chuyện, ta cũng không cưỡng cầu lưu giữ ngươi ở lại, Hoàn Hoàn, chờ đến khi nào ngươi trở lại thì nhớ phải phái người thông báo cho vương phủ." 

  

Minh Hoàn gật đầu.

  

Sau khi Mục thái phi nói mấy lời, Minh Ly đưa Minh Hoàn về chỗ nàng ở để lấy đồ đạc, Minh Ly đứng ở bên ngoài chờ chứ không đi vào trong phòng của nàng.  

  

Đồ Minh Hoàn muốn lấy cũng không nhiều, lúc nàng đến cũng không mang theo nhiều nên thu dọn rất dễ.  

  

Chỉ là Mục Vương điện hạ vẫn còn ngủ ở trên giường, do dự cả một lúc lâu, Minh Hoàn cũng không biết có nên gọi Mục Vương tỉnh dậy nói cho hắn biết mình sắp đi rồi hay không.  

  

Ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, chắc là sẽ có thị nữ thay nàng báo tin, nàng vẫn không nên phá tan giấc mộng đẹp của Mục Vương điện hạ.  

  

Minh Hoàn nhẹ tiếng sắp đi ra ngoài, bên này Lưu Đàn vẫn còn đang giả vờ ngủ, cứ tưởng nàng đến lấy đồ đạc gì đó, không hề biết được người kia sắp sửa đi rồi.