***

Mình Hạ Hàm đi dạo trong siêu thị một vòng, mua ít món ăn gia đình, trên đường về nhà cô đã nghĩ: Thì ra, bình thường chỗ làm việc của anh chính là như vậy.

Chung Tuyển ít khi mặc đồng phục, cho nên Hạ Hàm say mê bộ dạng khi anh mặc đồng phục, vốn anh là người đàn ông cao lớn rắn rỏi, mặc đồ đồng phục vào càng anh tuấn đẹp trai hơn.

Trong nhà yên tĩnh, chỉ có bóng dáng một mình cô bận rộn, Hạ Hàm đeo tạp dề màu hồng cô mới vừa mua ở siêu thị, rửa xong đồ ăn, xắt rất thuần thục, cầm túi bắp (ngô) ướp lạnh của siêu thị rửa sạch, khoai từ cắt thành miếng, dầu nóng lên bắt đầu xào. Vừa chờ Chung Tuyển vừa xuống bếp, nhưng Chung Tuyển còn chưa trở về, cô đã chuẩn bị xong một bàn đồ ăn toàn món ăn gia đình, món ớt xanh xào thịt, súp ngô khoai từ, cá trắm cỏ kho tàu, lúc đi về con mua mấy cân (1 cân TQ = 0,5 cân mình) móng giò heo thái lát nhỏ ở tiệm thức ăn chín.

Anh phải bồi bổ ăn nhiều thịt một chút, Hạ Hàm nhìn thành quả là một bàn ăn đủ hương đủ vị cũng không tránh khỏi tự khen mình một lúc.

Đi một vòng rồi lấy hai chai bia từ trong tủ lạnh ra, mở nút rót vào ly thủy tinh trong suốt tinh xảo.

Đúng lúc chuông cửa vang lên, Hạ Hàm lập tức chạy tới mở cửa cho anh, trên eo cô còn đeo tạp dề chưa cởi xuống, nhìn Chung Tuyển cười cười.

“Đi rửa tay sau đó có thể ăn cơm được rồi.”

Nhưng Chung Tuyển đột nhiên kéo cô qua, lần tìm sờ soạng sợi dây trên eo cô, Hạ Hàm lập tức cảm thấy cả người bị siết chặt, không dám thở mạnh.

“Anh…. Đang làm gì?” Cô nói.

Chung Tuyển cởi tạp dề của cô xuống, vứt qua một bên rồi vỗ nhẹ mông cô, dán vào lỗ tai đã đỏ ửng của cô cúi đầu nói: “Đi qua chờ anh.”

Cô tức giận cầm tạp dề về ngồi vào bàn ăn chờ anh. Chung Tuyển vừa đi tới bàn ăn thì nhìn thấy cách trang trí món ăn rất ngon miệng, hai ly bia cũng đã chuẩn bị, cảm giác này bao lâu rồi anh không có.

Cảm giác được người ta để ý, được người ta chờ đợi, không phải anh chưa từng có, nhưng cô gái nhỏ nhắn này không giống như vậy, cứ im lặng chờ anh, hận không thể móc trái tim ra đưa cho anh xem, cô có nét đẹp tâm hồn, tính tính muốn đạt đến trình độ này thì đúng là không dễ dàng chút nào, Chung Tuyển ngẫm nghĩ có phần đau lòng.

Anh…. Cũng nên ổn định rồi.

“Ăn ngon không?” Hạ Hàm thăm dò hỏi anh, sợ mình làm không hợp khẩu vị của anh.

Chung Tuyển nâng mi nhìn cô, cố ý im lặng một lúc, điều này khiến Hạ Hàm khẩn trương, sau đó anh mới cười nói: “Cưới em về nhà làm vợ, cả đời nấu cơm cho anh ăn.”

Hạ Hàm cúi đầu xấu hổ nở nụ cười, sau đó chỉ vào thịt giò heo cắt nhỏ nói thật, “Đây không phải em làm, là mua ở cửa hàng đồ ăn chín mang về.”

Chung Tuyển gắp một miếng, “Nhưng thật ra món này không ra gì.” Ngược lại anh ăn cá.

“Không phải chứ.” Hạ Hàm nếm một miếng thịt giò heo, vào miệng là tan, “Ngon lắm mà.”

Thật đúng là cô gái thành thật!

Chung Tuyển gắp một miếng cá non mềm tươi ngon cho cô, “Ăn nhiều thịt vào.”

Hạ Hàm thu đũa rầu rĩ, thoáng nhìn có vẻ ủ rủ không vui, “Ăn nhiều cũng chỉ thêm thịt, sẽ không cao người.” Anh trai cao như vậy, ba mẹ cũng không thấp. Cô buồn bực, lúc mười hai mười ba tuổi Cố Du bồi bổ rất nhiều cho cô, vì sao vẫn cứ thấp như vậy, được cái ngực cũng không nhỏ.

Cô không quen uống bia, đẩy qua Chung Tuyển để anh giải quyết, ăn cơm tối xong Chung Tuyển chủ động muốn dọn dẹp phòng bếp và rửa chén, điều này khiến trong lòng Hạ Hàm ngây ngất hơn. Chung Tuyển làm xong việc liền ôm Hạ Hàm làm tổ trong sofa, mở TV lên, nhưng hai người đều không có tâm tư xem, vừa kết thúc vụ án trở về, ôm cô thơm mát mềm mại non nớt như vậy thì khỏi phải hỏi có bao nhiêu sung sướng.

Hạ Hàm cầm bàn tay to của anh đau lòng nhìn trên cánh tay rắn chắc có thêm một vết sẹo mới, đã đóng vảy nhưng nhìn thấy vẫn rất ghê người…..

Hỏi anh sao không cẩn thận như vậy.

Chung Tuyển chỉ nâng trán cô hôn nhẹ, môi dán lên mái tóc thơm ngát của cô, “Có những đứa bé bị bán chưa tới một tuổi, đã bị nhét vào sau cốp xe, ban đêm đông lại khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên tím ngắt, ôm ra ngoài cứ khóc mãi, nhìn thế trong lòng anh rất chua xót.”

Hạ Hàm ngửa đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy bây giờ người đàn ông này rất mê người.

“Có nhiều đứa bị ba mẹ ruột bán.”

Hạ Hàm nghe xong giật nảy mình, cô hoàn toàn không thể hiểu nôi, đứa bé là bảo bối của mình, làm sao có thể bán cho bọn buôn người!

“Có thể là mắc bệnh bẩm sinh, lúc bọn anh tìm được đã không chống đỡ được nữa.” Nhiều ông lớn ôm đứa nhỏ mà mũi cảm thấy chua xót, âm thầm rơi lệ.

“Đứa nhỏ kia có thể tìm thấy không ba mẹ?” Hạ Hàm hỏi.

“Có hơi khó khăn, là ba mẹ đẻ bán cho bọn buôn người, đoán chắc sẽ không đến nhận, chỉ có thể tìm đến bệnh viện sinh ra, tiến hành điều tra thêm một bước ở đó.” Nhưng mà, bây giờ làm những điều này đã không có ý nghĩa gì nữa. Đứa bé đang nhỏ như vậy, cuộc đời tươi đẹp đang chờ đón cậu, cứ như vậy cả đêm, đã không còn…..

Hạ Hàm nghe xong đưa tay ôm anh càng chặt, công việc của anh không giống với người bình thường, nhìn có vẻ anh dũng không sợ hãi, còn có áp lực rất lớn mà người bình thường khó có thể chịu đựng được. Anh mới ra trường cảnh sát toàn thân cơ trí bình tĩnh đã bị một khối thi thể lạnh băng phá vỡ, vốn cho rằng bản thân mình có thể đạt đến trình độ gặp nguy không loạn, lý trí phân tích, nhưng mà khi thật sự đối mặt, chỉ có thể cắn răng nản lòng ôm trán. Có đôi khi chỉ thiếu một chút, thiếu một chút nữa thôi là sẽ không phải đối mặt với cảm giác bất lực khi phải chứng kiến một sinh mệnh biến mất.

Những thứ này Hạ Hàm đều hiểu, thậm chí còn hiểu hơn cả ba mẹ Chung Tuyển.

“Rất vất vả đúng không?” Hạ Hàm hỏi anh.

Con ngươi đen nhánh của Chung Tuyển nhìn cô, từ trong tròng mắt đen của anh, cô nhìn thấy bóng dáng mình, cô cũng thấy mình khẩn trương dùng bàn tay nhỏ bé che ánh mắt anh, sau đó run rẩy hôn lên.

Anh là anh hùng có một không hai của em, nhưng những lời này Hạ Hàm vẫn không thể nào nói ra miệng.

***

Ngôi nhà con gái ở vẫn còn thiếu nhiều đồ lắm, nên Chung Tuyển và Hạ Hàm đi mua mấy thứ cần thiết. Hạ Hàm kéo tay anh cửa hàng vật dụng trong nhà, rổ đựng quần áo, gạt tàn… Rõ là trong nhà cái gì cũng thiếu, ngay cả chăn cũng chỉ có một bộ… Cô suy nghĩ một chút, việc này nên để cô đi mua thì hơn.

Hai tay Chung Tuyển xách đồ đi theo sau lưng Hạ Hàm, nhìn rất buồn cười, gần tiểu khu Thụy Dương là chợ đêm, thấy một cây lô hội nhỏ, Hạ Hàm chỉ nhìn thoáng qua mà thôi, Chung Tuyển phát hiện cũng không hỏi cô liền mua về.

Vừa về tới cửa nhà Chung Tuyển đã thấy Du Lộ từ xa, anh dừng lại gọi Hạ Hàm đang đi phía trước, đưa lô hội trong tay cho cô: “Cầm cái này lên đi, anh sợ lát cầm không nổi lại rơi mất.”

“Vậy em lên trước, rồi xuống giúp anh.” Hạ Hàm nói xong liềnvội lên lầu, đồ nhiều như vậy nếu một chuyến mà cầm hết quả thật hơi khó.

Hạ Hàm không biết Du Lộ, đương nhiên không để ý nhiều, lướt qua cô ta rồi vào thang máy. Du Lộ nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Hàm một lát, ánh mắt này giống như chạy tới tìm Chung Tuyển là không nên. Từ khi hai người bọn họ dừng xe lại đi đến cô ta đã chú ý tới Hạ Hàm, nhìn cô kéo cánh tay Chung Tuyển cười xinh xắn có chút không thoải mái, nhưng vì sao không thoái mái, Du Lộ lại không nói ra được.

“Đội trưởng Chung.” Du Lộ đứng thẳng tắp, tóc dài không buộc lên giống như ngày thường trong đơn vị, thoạt nhìn phóng khoáng tự nhiên.

Chung Tuyển chỉ nhìn cô ta không nói gì, chờ cô ta mở miệng trước.

Quả nhiên Du Lộ không im lặng được, lấy cặp hồ sơ từ trong túi ra, “Tôi đến đưa cái này, anh đã nói trước sáng mai phải mang báo cáo khu vực vụ án buôn bán trẻ em giao cho anh.”

Chung Tuyển cười dịu dàng, cười rất bình thường đón lấy, “Gửi qua mail cho tôi là được rồi.”

Du Lộ có thể tìm tới chỗ này, tất nhiên phải đi qua nhà ở trong đơn vị của anh, mà nơi này không hỏi thăm thì làm sao có thể biết!

Du Lộ hơi quẫn, không trả lời được, “….Máy tính em bị hỏng.”

“Được rồi.” Chung Tuyển lật đi lật lại tài liệu cầm trong tay, nói tiếp: “Ngày mai mang đến bảo Triệu Hâm nhìn xem mới có thể xử lý.”

“Không cần, chắc là pin hỏng không mở được máy, dưới lầu nhà em là trung tâm mua bán sửa chữa, không phiền tới anh ta.”

“Vậy em không quấy rầy nữa, đội trưởng Chung, hẹn gặp lại.” ánh mắt Du Lộ có chút mong đợi.

“Làm sao tới được đây?” Chung Tuyển hỏi.

Du Lộ trả lời: “Em gọi xe tới.”

“Nhà cách đây xa không? Nếu không thì tôi đưa chìa khóa cho cô, sáng mai cô lái xe tới Cục công an thành phố là được.”

Du Lội vội vã từ chối, nói không cần.

Chung Tuyển lấy chìa khóa từ trong túi ra ném cho cô ta, Du Lộ chỉ có thể bắt lấy theo bản năng, anh nhìn đồng hồ: “Muộn quá rồi, cô lái xe về đi, đêm nay tôi không về đơn vị mà ngủ ở đây.”

Du Lộ nghe xong sửng sốt, cũng may là vì cảnh sát hình sự lại là có năng lực ứng đối cực nhanh nên nói tiếng cảm ơn rồi rời đi.

Chung Tuyển ngồi chồm hổm xuống, khiêng trên vai cầm trong tay mấy túi lớn lớn nhỏ nhỏ vật dụng trong nhà vừa mua ở cửa hàng, vừa mới tiến vào thang máy liền gặp Hạ Hàm đi xuống.

Cho nên chuyện của Du Lộ vừa rồi, từ đầu tới cuối Hạ Hàm không biết gì.

“Em xuống giúp anh.”

“Cầm cái này được rồi.” Ý của Chung Tuyển là bảo cô cầm lấy cặp hồ sơ.

Hạ Hàm còn muốn giúp anh cầm thêm chút đồ, Chung Tuyển lại nói: “Nếu cặp hồ sơ này xảy ra vấn đề, anh không chịu trách nhiệm nổi đâu, cho nên cầm cẩn thận cho anh.”

Hạ Hàm lẩm bẩm một câu, rồi cầm lấy cặp hồ sơ kia, mở cửa cho anh để anh tiện đi vào.

Sắp xếp đồ đạc xong, Hạ Hàm bắt đầu chuyển lô hội ra ngoài, Chung Tuyển đi qua: “Anh bắt cho em mấy con giun bỏ vào.”

“Hả?.... Không cần đâu.” Những con này khiến cô sợ nhất.

“Nhất định phải có, thả giun vào lô hội sẽ phát triển cực nhanh.” Anh còn giả vờ rất nghiêm túc.

Hạ Hàm lui về sau hai bước, chậm chạp không tình nguyện. “Thật vậy ư?.... Nếu không cần thiết thì thôi đi, nhất định em sẽ tưới nước xới đất đúng hạn.”

Chung Tuyển cười to, vò tóc cô xù lên, chê cười sao cô lại dễ bị lừa như vậy.

Cặp tài liệu trong phòng khách, Hạ Hàm hỏi anh có nội dung gì, Chung Tuyển lười biếng chiếm cả khúc ghế sofa, khiến Hạ Hàm chỉ có thể chen vào khe hở nhỏ, không tránh khỏi đụng chạm thân thể, chỉ có thể kề sát vào người anh.

“Vừa rồi đồng nghiệp đưa tới, lấy xe của anh chạy về rồi.” Anh biết Hạ Hàm có thể nghe được điểm quan trọng.

Quả nhiên, Hạ Hàm liền sốt ruột hỏi: “Vậy lát nữa sao anh trở về?” Cô còn chạy tới ban công thò đầu ra nhìn, “Ở đây cũng không thể gọi xe được.”

Chung Tuyển nhìn dáng người nho nhỏ của cô âm thầm bật cười, cũng im lặng chờ Hạ Hàm mở miệng nói.

“Nếu không…. Đêm nay anh cứ ở đây đi….”