Hạ Noãn cười ngượng, hỏi bé gái bên cạnh: “Em tên là gì?”

Cô bé tầm 7-8 tuổi, đội một chiếc mũ len: “Em tên là Giang Ý Nhu. Chị ơi chị xinh thật đấy.”

Con bé còn biết nói chuyện hơn Giang Dẫn Xuyên vạn lần.

Hạ Noãn cũng cảm thấy cởi mở hơn, nói chuyện một lúc, con bé lại nhìn chằm chằm cô: “Chị ơi, tóc chị đẹp quá, Ý Nhu cũng muốn tóc đẹp như chị.”

Cô vẫn chưa kịp trả lời.

Giang Dẫn Xuyên đứng dậy thu dọn lego, thờ ơ nói: “Em cũng sẽ có thôi.”

Cô bé ấm ức bĩu môi: “Nhưng mà em thích.”

Anh cố hết sức nói chuyện một cách nhẹ nhàng: “Ý Nhu, không phải chuyện gì cưỡng cầu cũng được.”

Giọng nói nhẹ nhàng, sâu lắng khiến Hạ Noãn sững sờ trong giây lát.

Từ nhỏ đến giờ, mỗi lần cô thích thứ gì thì phải có bằng được, chưa từng thử qua cảm giác muốn mà không được, cũng chẳng ai dạy cô rằng phải học cách từ bỏ.

Sau đó họ nói những gì, cô cũng không chú ý nghe nữa.

Giang Dẫn Xuyên định đưa cô đi ăn, đi đến cửa thì gặp một người phụ nữ trung niên.

Cô lên tiếng chào: “Cháu chào cô.”

Mẹ Giang cười dịu dàng: “Lần sau để Dẫn Xuyên mời cháu đến nhà ăn cơm nhé. Hôm qua cô bận quá.”

Trong đầu Hạ Noãn không ngừng lặp lại câu nói “về nhà ăn cơm”, khoé miệng cong lên: “Cảm ơn cô, nhất định lần sau cháu sẽ tới ạ.”

Anh cầm tay cô, mặt không biểu cảm nói: “Đi thôi.”

Trên đường đi, Hạ Noãn âu sầu: “Mấy ngày tới không được gặp anh nữa rồi.”

Giang Dẫn Xuyên giọng buồn rầu: “Sao thế?”

“Ngày mai là thứ 2, anh không được ra ngoài, em lại trở thành thiếu nữ đơn côi.”

Anh trầm mặc vài giây: “Tối nay bọn họ hẹn ăn tối, em muốn đi không?”

!!!

Đi chứ! Ăn cơm xong, Hạ Noãn vừa về nhà liền bắt đầu chọn quần áo.

Mặc xong 1 bộ lại chạy đến trước mặt Giang Dẫn Xuyên hỏi: “Có đẹp không anh?”

Anh kiên nhẫn nhìn một cái rồi nói: “Đẹp.”

“…”

Rồi lại thay bộ khác rồi chạy ra: “Bộ này thì sao? So với bộ vừa nãy thì cái nào đẹp hơn?”

“Đều đẹp cả.”

Hạ Noãn dùng ánh mắt gian xảo nhìn anh, chầm chậm đi về phía anh, ngồi lên đùi, vòng tay qua cổ anh nói: “Giang Dẫn Xuyên, có phải là anh thích đồ ren không?”

Đồ nhỏ tối qua anh mua đều là ren hồng cả…

Yết hầu của Giang Dẫn Xuyên chuyển động, nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu bình tĩnh: “Tiện tay mua thôi.”

Đồ trai thẳng đáng gh.ét!

Thừa nhận một lần thì ch.ết hả? Hạ Noãn cắn nhẹ môi anh một cái, rồi lại đi thay quần áo.

Còn người đàn ông ở trên sofa cả nửa ngày chẳng có phản ứng gì.

Bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng, mím mím môi, xoa xoa cổ, đứng dậy đi rót một cốc nước.

Hạ Noãn lần nữa thay một bộ quần áo khác, đi đến trước mặt anh: “Bộ này thì sao?”

Giang Dẫn Xuyên không nhìn, chỉ nói đẹp.

“Anh trả lời lấy lệ!”

Anh hơi nhíu mày: “Bạn gái tôi mặc gì cũng đẹp.”

“…”

Hình như cũng đúng, Hạ Noãn trong lòng như nở hoa. Nghe anh chính miệng thừa nhận cô là bạn gái anh, cảm giác này cảm động quá đi mất.

Chọn xong quần áo, đến bước trang điểm.

Lần đầu tiên Giang Dẫn Xuyên cảm thấy con gái đúng là phiền phức, dựa vào tường nhìn cô trang điểm nói: “Chỉ là đi ăn cơm thôi mà.”

Hạ Noãn lắc đầu: “Đây không chỉ là ăn cơm. Lần đầu em gặp bạn anh, phải long trọng chút.”

Trong lòng đang nghĩ đến, nhỡ đâu có cô gái nào thích thầm anh ở đấy thì sao, cô không thể đuối thế hơn được.

“Đây là gì?”

Giang Dẫn Xuyên cười nói: “Má hồng à?”

Động tác cô dừng lại, nhướng mày: “Đây là tạo khối.”

Chẳng biết cái gì hết!

Không ngoài dự đoán, có con gái, lại còn chủ động ngồi cạnh Giang Dẫn Xuyên?!

Cô khó chịu nắm lấy tay anh ở dưới bàn. Anh đang ngồi nghe bạn bè ở đối diện nói chuyện, cũng tự nhiên nắm chặt lấy tay cô.

Cả quá trình yên tĩnh, Hạ Noãn đối mắt với cô gái ở bên kia, nhướng mày tuyên bố chủ quyền.

Cô gái kia không định từ bỏ, chạm vào cánh tay anh: “Anh Dẫn Xuyên, có thể đưa cho em đồ uống không?”

Anh Dẫn Xuyên?

Hạ Noãn cau mày.

Giang Dẫn Xuyên buông tay, vẻ mặt khó hiểu: “Tay cô đâu?”

Quá đẹp mắt! Học viện cảnh sát vạn tuế!

Trai thẳng cũng có lúc có lợi!