Mười Kiếp Chờ Hoa Nở

Chương 15: Nếu không sao chàng đồng ý rời đi được?”

Ta thi triển pháp lực, những tia sáng giống như ánh sáng cầu vồng trực tiếp xuyên qua, kiếm xuất ra trong chớp mắt.

Vừa mới dọn được một phía, hơi thở phía sau đột nhiên thay đổi, ta phản xạ có điều kiện chặn lại, nào ngờ chưởng này lớn đến mức đủ để bóp chết được ba Vô Thường luôn, ta lập tức bị đánh bay, cả đầu như trời đất quay cuồng đen tối. Hoảng loạn rơi vào trong nước, cả khoang mũi, khoang miệng ngập tràn thứ chất lỏng tanh mùi máu, cơ thể ta vốn dĩ đã uể oải nay lại càng trở nên nặng nề hơn.

Thì ra là ta bị đập vào trong Huyết Trì rồi.

Có trời mới biết vì sao lần nào ta cũng bị đập, cầm cả đèn lồng Mẫu Đơn trấn kết giới cho bản thân mình cũng vô dụng rồi sao.

Trong Huyết Trì có rất nhiều linh hồn quỷ nhỏ, linh hồn nào cũng gầy trơ xương, nửa người từ thắt lưng trở xuống chỉ còn là màu trắng giống như là đuôi khói vậy, chúng tụ lại dày đặc đi tới chỗ ta bị rơi xuống. Những linh hồn bị đánh bay máu đầm đìa vẫn mạnh mẽ dốc hết sức bò lên, âm khí oán hận ngưng tụ đen sì nhằm thẳng đầu ta xoẹt xoẹt lao xuống. Ban đầu chỉ có khoảng hơn trăm, ta lộn người né qua lại nhanh chóng dùng kiếm đỡ lấy, hít sâu một hơi cả cơ thể vút lên, dùng sức thẳng tắp bổ xuống, đem bộ xương quỷ nhồi thịt kia cắt thành hai nửa từ đỉnh đầu xuống.

Tàn hồn tản ra xung quanh như tro bụi trần gian.

Càng thêm nhiều oan hồn xông tới hơn, thậm chí cả những oan hồn ở cửa ra kia cũng quay đầu lại mà chen vào, vừa nhìn thấy ta là âm sai, liền hung hăng bay tới.

…Bọn ma quỷ đều hận âm sai như vậy ư? Ta day day trán, vặn tay phát lực, hơi thở như đao, tiếng gào thét vang bốn phía, tách ra thành một vòng khoảng trống lớn, quỷ hồn gần như không còn kêu gào chói tai nữa, tầm nhìn mơ hồ bởi khói âm hồn mờ mịt.

Quần áo trên người điên cuồng tung bay, ống tay áo lay động.

Tốt lắm, chỉ còn lại một quỷ hồn chần chờ cử động.

Khóe miệng ta cong lên ý cười, nào bé ngoan.

Những linh hồn mới bị đánh ra lúc nãy, giờ sẽ theo hơi thở của ta mà truy đuổi trong này càng nhiều hơn, coi như không ra ngoài được thì việc ăn được một âm sai cũng là một lựa chọn không tồi.

Ta ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái, dồn ép những đám mây đen âm u lại, thỉnh thoảng sấm rền chớp giật, ban đầu chuyển động rộng khắp nhưng rồi dần lắng lại. Xem ra là các bậc tiền bối Thập điện Diêm vương phải nhanh tới đây thôi. Lại nhìn cổng chính ở phía xa, hình như lỗ hổng ở cửa lớn hơn trước đó.

Ngay lúc ta đang suy tính xem nên dùng trí hay là dùng sức mà mạnh mẽ phá bỏ thì nhận thấy có một luồng hơi thở tràn đầy mạnh mẽ đang nhanh chóng lại gần, nghiêng người điểm mũi chân lên đất rồi vượt lên cao hơn năm trượng, vừa nhô đầu lên, lập tức nhìn thấy luồng ánh sáng giống như hãn hải từ một phía bay tới.

Phép thuật thật kinh người, cũng không biết có chế ngự được ác quỷ trong địa ngục không nữa.

“Ở đây!”

Nghe thấy tiếng ta nhìn lên, một cô gái áo trắng tóc đen từ trên không chậm rãi bay xuống trước mặt ta, một tay cầm kiếm, sợi tóc mếm rủ xuống, ống tay áo phiêu diêu, hương thơm vấn vít, sạch sẽ thuần khiết.

Trên khuôn mặt thanh tú đều là vẻ lo lắng, nắm lấy ta, nhất thời ta cảm thấy lạnh thấu xương.

Âm khí thật nặng, nên nhanh chóng bỏ ra không đây!

“Xin hãy đi theo ta!”

Tay áo nàng ta vung nước lên, luồng nước giống như những con sóng bạch quang dao động trong nháy mắt vây quanh bọn ta.

Thủy triều bạch quang rút đi gần như mất hẳn, cảnh tượng trước mắt không hỏi khiến ta ngẩn người, không ngờ đã chuyển đến trước cửa chính Thanh Đồng, khe hở kia lại ở phía sau ta, rộng bằng hai bàn tay xòe. Mặt khác, đối diện với cả tòa thành Uổng Tử hỗn loạn bởi con sông máu sâu rộng, rất nhiều quỷ hồn ở trước con sông máu chần chừ không dám bước lên, mà ta trước đó từ xa nhìn thấy bọn quỷ nhỏ chen về phía khe cửa, chỉ có điều là tất cả bọn chúng líu ríu mà chen chúc ở bình phong kết giới, không ngừng phát lực xô vào với ý đồ phá hoại kết giới.

Đúng vậy, kết giới.

Nhận ra rồi, dùng huyết trì là để mở rộng phạm vi ánh sáng phía trên bình phong kết giới, ngăn cản việc mở cửa chính tòa thành.

Tuy thành Uổng Tử được gọi là “thành” nhưng thực ra địa vực lại vô tận. Có biết bao quỷ hồn đầy oán hận ở đó, dù có thể mở rộng hay kéo dài bao nhiêu lãnh địa cũng vĩnh viễn không đủ, phạm vi pháp lực lớn như vậy, đồng thời có thể chịu đựng được toàn bộ muôn vạn sự công kích thành Uổng Tử, ta nhìn lại phía màn chắn kết giới kín mít, không có pháp bảo trấn áp cũng không có vật dẫn bùa chú, chỉ là vội vàng bố trí kết giới bên trong.

Ai bố trí? Cô gái này ư?

Trong lòng ta không khỏi phát lạnh, năng lực này, gọi là Bồ Tát Địa Tạng Vương cũng không quá đáng.

“Tiểu nữ Hoài Nguyệt, là quỷ ở chốn này, vừa nãy đã thất lễ rồi, kính xin Hoa Nhi gia thông cảm cho.”

Cô gái áo trắng khoảng chừng hai mươi ngẩng mặt, đôi lông mày được chau chuốt tỉ mỉ, đôi môi mỏng trơn bóng, dung nhan xinh đẹp đoan trang, hành lễ với ta.

Ta quay đầu lại, híp mắt nhìn nàng ta, nàng ta quen ta à?

“Cô là quỷ? Còn là quỷ ở chỗ này?” Cô gái có diện mạo giống người như vậy mà.

“Dạ.”

“Ta lại cảm thấy cô là tiên.” Không tìm được Tiểu Hắc, ta cũng không xác định được đối phương là địch hay là bạn.

Cơ thể nhỏ nhắn của cô gái tên Hoài Nguyệt hơi ngừng lại, rồi hành lễ nói: “Không hổ là Hoa Nhi gia của Phong Đô, tiểu nữ khi còn sống quả thực đã tu luyện thành tiểu tiên.”

“Vậy tại sao cô lại ở đây?”

“Nói ra rất dài dòng, việc nhỏ như vậy không đáng để nhắc tới.” Nàng ta vội chuyển đề tài, âm thanh mềm mại đè thấp xuống: “Kính xin Hoa Nhi gia giúp ta phong ấn cửa chính.”

“Gì cơ?”

“Hoài Nguyệt chưa từng nói lời ngông cuồng, phong ấn thì nhất định phải mở kết giới ra, kính xin Hoa Nhi gia mang Cố đại nhân ra ngoài.”

Tiểu Hắc? Trong lòng ta giật thót một cái, lập tức bắt lấy tay nàng ta: “Tiểu Hắc, à không, Cố Thương ở đâu?”

Cổ tay Hoài Nguyệt nhỏ nhắn mà trắng ngần, nàng ta hơi mở to đôi mắt, chớp chớp, là ta lo lắng được chưa: “Huynh ấy thế nào rồi?”

“Mời Hoa Nhi gia theo ta.”

Tiểu Hắc tựa vào một góc cửa chính Thanh Đồng, trên mặt, trên người toàn bộ đều là máu.

Ta kiểm tra hắn từ trên xuống dưới một lượt, bị thương nặng nhưng có thể điều trị được, huống hồ còn có dấu vết của linh lực có lợi đã từng điều trị qua, hẳn là Hoài Nguyệt đã làm, nhưng hô hấp hỗn loạn thế này là do đã sử dùng sức mạnh quá độ.

Ta nâng mắt nhìn, bỗng nhiên phát hiện ra một chuyện.

Lớp mặt đen kia trên mặt Tiểu Hắc gần như hòa quyện với máu, màu đỏ đen trên khuôn mặt dính với nhau rất không đều. Ta đưa tay lau đi một mảng bùn, nhìn thấy dưới lớp bùn ấy là làn da trắng bệch, không khỏi sững sờ.

Chẳng lẽ hắn không phải là Tiểu Hắc mà là Tiểu Bạch?

Tại sao hắn, mặc đồ đen tới đây, những thứ này nước thường rửa không sạch, chẳng lẽ máu lại có thể tẩy được sạch ư?

Chẳng hiểu sao tim ta lại đập nhanh hơn, quan sát kỹ đôi mắt nhắm nghiền trên mặt hắn, lại cảm thấy hình như đã thấy ở đâu rồi. Ta đang định lau sạch sẽ khuôn mặt hắn đi thì đúng lúc này âm thanh véo von của Hoài Nguyệt vang lên.

“Hoa Nhi gia, thời gian không còn nhiều nữa, kính nhờ trợ giúp cho Hoài Nguyệt chút sức lực.”

Nàng ta đứng cạnh bờ Huyết Trì quay lưng về phía ta, không ngừng dùng niệm lực và oán khí công kích bức màn chắn đám quỷ hồn. Đây vốn dĩ là đã ở trong địa ngục Tu La, nàng ta hơi quay mặt sang nói: “Tiến hành phong ấn vẫn còn cần một khoảng thời gian nữa, kết giới của Cố đại nhân trước đó đã chống đỡ được rất lâu rồi, e rằng…”

Ta ngẩn ra: “Kết giới bên dưới là của Tiểu Hắc ư?”

“Đúng vậy.” Nói tới đây nàng ta nở ra một nụ cười đẹp đẽ: “Ta vốn tưởng rằng Cố đại nhân sẽ dứt khoát tiêu diệt toàn bộ thành Uổng Tử…Ngài ấy có thể mà.” Nói rồi ánh mắt nhìn ta đầy vẻ sâu xa, nhẹ nhàng thở dài: “Bắt đầu từ lúc đó, ngài ấy thực sự đã thay đổi…”

Biểu cảm quen thuộc ấy lại xuất hiện trên khuôn mặt của Hoài Nguyệt, là thương hại.

Ta nhíu mày lại không thoải mái, trên tay không ngừng dùng pháp thuật trị liệu cho cơ thể Tiểu Hắc, phổi của hắn bị chính chiếc xương sườn bị gãy của mình chọc thủng, ta nhìn mà trái tim đau lên từng cơn từng cơn.

“Ngài ấy đã nói, nếu như ngài ấy giết chết hết quỷ hồn, bất kể tốt hay xấu thì người cũng đều sẽ tức giận.”

Kết giới ở bên ngoài mà các âm hồn thì bay loạn gào thét, kêu khóc ở bên trong địa ngục, nàng ta cười nhẹ nói: “Cho nên ngài ấy vẫn phòng ngự ở đây, đưa Bạch Vô Thường ra ngoài xong còn cứu ta. Trước khi hôn mê ngài ấy còn nói với ta rằng người nhất định sẽ liều lĩnh mà bất chấp xông tới, vì thế ngài ấy đã nhờ ta nhất định phải giúp người.”

Ta cắn chặt răng, Tiểu Hắc, nếu lần này huynh thực sự xảy ra chuyện thì ta sẽ chết theo huynh. Ngoài miệng lại nói sang chuyện khác: “Cô nói cô có thể phong ấn hả?”

“Không sai, kính xin đến lúc ấy hãy bảo vệ Cố đại nhân thật cẩn thận.”

Ở đây vẫn còn đúng dịp, gặp được cao nhân rồi.

“Thực ra cô có thể chờ người ở trên đó tới đây, cô có biết với sức lực của cô, cưỡng chế phong ấn sẽ chỉ khiến cô…”

“Không còn thời gian nữa.” Nàng ta lắc đầu một cái, nhìn về phía chân trời: “Bầu trời không có sấm sét, là Hoa Nhi gia đã trấn giữ lại, nếu không đã sớm nứt ra rồi.”

Ta không lên tiếng, chăm chú nhìn nàng ta, tỉ mỉ đánh giá, cô gái này, hoặc là tiên nữ này, rốt cuộc là ai?

“Ta biết rõ mình thế nào mà. Nhưng mà, ta rất đã rất mãn nguyện rồi, suy cho cùng…” Dường như nàng ta nhìn ta cười, tiếng cười giòn tan trong vắt: “Phong ấn thành Uổng Tử mở ra, là bởi vì ta.”

“Phu quân của ta đã đến thăm ta rồi, ta phải mở phong ấn ra để chàng rời khỏi đây.”

Ta truyền cho Tiểu Hắc một chút chân khí, đôi mắt khóa trên khuôn mặt bình tĩnh của Hoài Nguyệt, nhưng nàng ta chỉ nhàn nhạt mỉm cười, ôn nhu mờ mịt tựa như từng cánh hoa sen trắng rụng vậy, đôi mắt vừa giống như đang nhìn ta lại vừa giống như hồi tưởng về quá khứ.

“Ta tu luyện thành tiên rồi mới gặp được người đàn ông mà mình yêu thương, còn chưa kịp liệt vào hàng Thượng tiên đã lập tức gả cho chàng. Chàng chỉ là một người đàn ông bình thường, lên núi săn bắt thú, sẽ không nói những lời yêu thương nhưng rất săn sóc ta, chàng đối xử tốt với ta như vậy đấy. Nhưng cậu của chàng lại bị yêu ma làm mê muội tâm tính, muốn giết phu quân của ta để chiếm đoạt lấy ta. Vì thế, ta giết chết hắn ta.” Nàng ta ngừng lại một chút, rồi cúi đầu: “Ta đã giết chết cả nhà hắn.”

Ta nhìn cô gái áo trắng như tuyết, chiếu theo Thiên quy, thần tiên có thể thao túng mệnh đồ của phàm nhân nhưng không thể tùy tiện giết người.Nghe Diêm Vương phụ thân nói Thương Âm đã đại khai sát giới trên trời giết chết cả ngàn tiên nhân, gia nhập ma chướng nên bị thiên khiển, đến bây giờ ta cũng vẫn không biết tại sao chàng lại làm vậy.

(Thiên khiển: nhận những trách phạt, khiển trách của trời.)

Cũng không biết bây giờ hắn và công chúa Chiêu Cẩm ở nhân gian đã có mấy hoàng tử, công chúa rồi nữa, ta nhắm mắt lại.

“Không phải là ta cố ý, nhưng vẫn là giết chết họ rồi, kết quả là ta phải ở đây. Từ đầu đến cuối ta cũng không hề nói cho phu quân biết thân phận của ta…Thế nhưng người biết không, chàng lại đến thăm ta.” Một vệt ánh sáng xinh đẹp từ từ lóe lên trong đôi mắt của nàng ta, khóe môi cong lên thỏa mãn, lại có chút đau lòng mà lẩm bẩm: “Sau khi ta rời đi chưa được mấy năm, chàng liền về âm ti, nói là chàng bị ngã từ trên núi xuống mà chết, nhưng chàng là thợ săn giỏi như vậy, sao có thể bị ngã xuống núi được chứ…Chàng là vì muốn nhìn thấy ta, thậm chí việc chàng vào thành Uổng Tử này cũng chính là vì muốn gặp ta mà thôi.”

Hai tay Hoài Nguyệt ôm ngực: “Nhưng thành Uổng Tử là chỗ như thế này, không thể đầu thai chuyển kiếp, sao ta có thể để đành lòng để chàng phải chịu khổ, sao ta đành lòng được… Nơi này chỉ có vào mà không ra được, ta chỉ có thể dứt khoát phá tan phong ấn để chàng rời đi thôi.”

Thân thể nàng ta có phần trong suốt, thoáng yếu ớt lảo đảo, ta nhìn rõ hồn phách của nàng ta vì mở ra phong ấn mà không còn lại bao nhiêu.

Nàng ta lắc đầu: “Hồn phách này của ta có đầu thai cũng không thể chuyển kiếp làm người được nữa, thà rằng để nó trở thành tảng đá trấn giữ tòa thành này. Nguyên nhân là do ta gây nên, quả để ta tự thu hồi, thế thì ta mới không hổ thẹn.”

Ta trầm tư hồi lâu nói: “Cô hẳn là đã nói dối hắn.”

Nàng ta hoảng hốt nhìn ta một cái, nở nụ cười nhợt nhạt: “Đúng thế, ta nói ta sẽ cùng chàng đầu thai, sẽ đến ngay sau đó, nếu không sao chàng đồng ý rời đi được?”