Ngược lại, Đường Giai Kỳ phát ra tiếng động rất nhỏ khi đi vào nhà.

Cô đứng ngơ ngác trong phòng khách, nghe thấy mẹ cô lên án ba mình:

“Ông đúng là khiến người ta kinh tởm!”

“Tôi thực sự không biết khi Kỳ Kỳ biết ông già mà không nên nết, là người cha bất chính sẽ có tâm trạng gì!”

Ba cô cũng hét lên:

“Chẳng phải bà cũng giống vậy sao?!”

“Đừng tưởng tôi không biết mấy ngày nay bà đều đi ra ngoài với cái gã họ Hồ trong công ty các người!”

“Cái nhà này giải tán được rồi đó!”

Mẹ cô khóc ầm lên, nói: “Nếu không phải vì năm nay Kỳ Kỳ học lớp 12, ông nghĩ tôi không muốn rời đi sao!”

Hai người vẫn còn tiếp tục gào thét, trong tai Đường Giai Kỳ ngập đầy tiếng thét chói tai, khiến tâm trí cô rối loạn và muốn nổ tung.

Lúc này cô thoáng thấy một chiếc điện thoại đặt trên bàn trà. Đó là điện thoại của ba cô, màn hình đã bị nứt, nhưng vẫn còn sáng nhấp nháy.

Đường Giai Kỳ đi tới giống như được nhấn công tắc tự động, cầm điện thoại lên, nhập vào ngày sinh nhật của mình, sau đó thấy được lịch sử trò chuyện trong giao diện WeChat.

Cuộc đối thoại mập mờ đập vào mắt giống như một con dao, bỗng nhiên cắm vào trong đầu cô, vô cùng kinh hãi, xấu hổ và khinh bỉ. Tay cô run rẩy, trượt xuống màn hình một cách máy móc, nhìn một ả đàn bà xa lạ gọi ba cô là “Chồng”, ba cô gọi ả đàn bà đó là “Em yêu”.

Đột nhiên cô ném điện thoại đi, chạy vào nhà vệ sinh, liên tục nôn ói trong bồn cầu.

Bên ngoài, mẹ cô vẫn tiếp tục lên án, nhưng Đường Giai Kỳ đã không thể nghe được gì. Cô ngồi bệt xuống đất, không biết nước mắt chảy xuống từ lúc nào, chảy vào trong miệng cô.

Tiếng cãi vã trong phòng càng lúc càng lớn. Cô đứng lên như cái xác biết đi, nhẹ nhàng đóng cửa nhà vệ sinh lại, đi ra khỏi nhà rồi khóa trái cửa.

Giống như cô vẫn chưa đi về, vẫn chưa nhìn thấy những thứ kinh khủng đó.

Không biết ngoài trời đổ mưa từ lúc nào. Mưa rất lớn, mưa gió bão bùng, gió cuốn theo hạt mưa vỗ vào mặt.

Khuôn mặt của Đường Giai Kỳ rất nóng, nước mắt giống như vỡ đê, không sao ngăn được, lẫn vào trong nước mưa làm mặt cô lem luốc. Dạ dày trào ngược muốn ói, phổi cũng ngột ngạt đến mức không thở nổi. Cô hoàn toàn không kiểm soát được phản ứng sinh lý này.

Trận mưa xối xả của tháng 10 rất lạnh, Đường Giai Kỳ đau lòng ôm lấy cơ thể gầy gò của mình, mơ màng không biết đi về đâu. Nước mưa xối vào trong cổ áo cô, tóc cô gần như dính lên mặt, rùng mình vì lạnh.

Có một người lái xe máy chạy ngang qua, vũng bùn bắn lên chân, lên cánh tay, lên mặt cô. Đường Giai Kỳ đờ đẫn liếc nhìn xung quanh, không biết mình đã đi đến công viên Tân Hà từ lúc nào.

Cô ngồi dọc theo lề đường, co rúm người lại, vùi mặt vào đầu gối. Phản ứng sinh lý và tâm lý chồng chất lên nhau, cả người bắt đầu run rẩy.

Không biết ngồi được bao lâu, bỗng nhiên có một tiếng kèn sắc bén vang lên. Đường Giai Kỳ mơ màng ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn về phía chiếc xe taxi ngăn cách bởi vỉa hè.

Sau khi hạ cửa kính xe xuống, mái tóc đỏ của Tôn Trạch ló ra, gọi cô một tiếng. Đường Giai Kỳ không nghe rõ Tôn Trạch nói gì, tiếng gió và tiếng mưa nuốt mất giọng nói của cậu ta.

Gần đó có một ông chú bán khoai lang nướng đạp xe ba gác đi ngang qua. Đường Giai Kỳ lảo đảo đứng lên, muốn nhường đường cho ông chú đó, thoáng chốc bị trẹo chân, suýt nữa ngã xuống.

Lúc này cửa trước của xe taxi được mở ra, Chu Mục bước xuống xe từ ghế phụ, bung dù ra, đi vòng qua xe taxi rồi bước nhanh đến chỗ Đường Giai Kỳ, che mưa cho cô. Cậu thản nhiên ôm lấy vai của Đường Giai Kỳ, đẩy cô sang một bên.

Ông chú đạp xe ba gác đi qua suôn sẻ. Đường Giai Kỳ hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn Chu Mục, “Sao các cậu lại ở đây?”

Khi Chu Mục tiễn Tôn Trạch đi về thì phát hiện ngoài trời đổ mưa. Cậu cầm theo dù từ trong nhà, tiễn hai người xuống dưới lầu rồi gọi một chiếc xe. Tôn Trạch thuận miệng nói nhà mình không có người, bảo Chu Mục ở cùng mình một đêm, Chu Mục đã ngồi lên xe cùng hai người đó.

Chu Mục ôm lấy vai của Đường Giai Kỳ và đẩy cô vào trong xe. Triệu Nặc và Tôn Trạch nhích vào trong nhường chỗ, chen chúc trong không gian chật hẹp để đổi chỗ ngồi cho nhau. Triệu Nặc ngồi bên cạnh Đường Giai Kỳ.

Triệu Nặc lấy khăn giấy từ trong túi xách ra. Chu Mục đã cởi áo khoác ra rồi phủ lên người Đường Giai Kỳ.

Áo khoác của Chu Mục đã khô, trên đó còn lưu giữ nhiệt độ của cậu ta. Đường Giai Kỳ che kín quần áo, nói “Cám ơn” với Triệu Nặc, nhận lấy khăn giấy mà cô ấy đưa qua và xì mũi.

Bác tài xế xoay người lại, nhìn thấy Đường Giai Kỳ, sắc mặt vốn dĩ sốt ruột thoáng chốc đã thay đổi, thở dài và hỏi: “Vẫn là điểm đến ban đầu sao?”

Triệu Nặc nhìn Đường Giai Kỳ. Bây giờ cô ấy gần như được bọc trong áo khoác của Chu Mục, đầu tóc ướt đẫm dính vào tai, sắc mặt còn hơi tái nhợt.

Nhất thời không có ai trả lời, Triệu Nặc lại nhìn sang Chu Mục. Nửa người của Chu Mục vẫn còn ướt đẫm trong mưa, đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy. Cô không thấy rõ sắc mặt của Chu Mục.

Triệu Nặc nói với Tôn Trạch: “Hay là hai chúng ta đón xe đi về đi, để Chu Mục đi về khu chung cư Xuân Nguyên với Đường Giai Kỳ, đưa cậu ấy đến nhà bà ngoại.”

Triệu Nặc và Tôn Trạch xuống xe, Chu Mục ngồi bên cạnh Đường Giai Kỳ, hỏi cô: “Đưa cậu về nhà nhé?”

Đường Giai Kỳ lắc đầu, đúng lúc màn hình điện thoại đang cầm trong tay sáng lên, là mẹ cô gửi tin nhắn WeChat tới: “Con yêu, sao giờ vẫn chưa về nhà?”

Đường Giai Kỳ gõ chữ trên bàn phím, tay vẫn luôn run rẩy, gõ cả buổi mà vẫn chưa xong. Chu Mục cầm lấy điện thoại trong tay cô, nói: “Cậu nói đi, tôi gửi cho cậu.”

“Nói là,” Đường Giai Kỳ khóc thút thít một hồi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, “Nói là lúc mình và Nhan Hạ đi về thì trời mưa, ba Nhan Hạ tới đón cậu ấy, thuận đường về nhà bà ngoại, tối nay mình ngủ ở nhà bà ngoại.”

Đường Giai Kỳ run rẩy từng hồi, nước mưa trên tóc chảy xuống hai bên thái dương, rớt xuống cổ áo khoác của Chu Mục. Đôi mắt đen láy của cô hơi đờ đẫn, viền mắt đỏ hoe, lông mi lấp lánh, đôi môi run cầm cập hơi tái. Chu Mục nhíu mày, gửi tin nhắn theo lời nói của Đường Giai Kỳ.

Cửa kính xe được đóng chặt, ngăn cách với cơn mưa dông bên ngoài. Trong radio của bác tài xế đang phát sóng đài MC giải quyết những vấn đề vợ chồng cãi vã, ngoại tình. Đường Giai Kỳ nhíu mày, hỏi: “Chú có thể đổi đài khác không?”

Bác tài xế đổi đài khác, một ca khúc rất nhẹ nhàng, êm dịu, chảy chậm trong xe. Đường Giai Kỳ từ từ bình tĩnh lại.

Cô cũng không phải không nhìn ra cơn sóng ngầm dâng trào trong nhà mình. Nó bắt đầu từ khi nào? Đại khái là lúc sắp học xong lớp 11, ba mẹ bắt đầu thường xuyên gây gổ. Hoặc là bọn họ đã sớm có mâu thuẫn, vẫn luôn giữ hòa bình ngoài mặt, chẳng qua đột nhiên có cơ hội bùng nổ. Buổi sáng hôm khai giảng điểm danh, cô làm vệ sinh cá nhân xong, đi ra khỏi nhà vệ sinh thì loáng thoáng nghe thấy tiếng đập đồ tương tự trong phòng ba mẹ. Giáo viên chủ nhiệm giữ cô lại đợi các bạn học điểm danh, cô đã đồng ý mà không hề nghĩ ngợi.