Ra đến ngoài hành lang Qúy Phi mới nhớ mình chưa hề tiếp xúc với nhân vật tên Sang ấy. Đúng ra Trần Nghiêm phải đưa cô xuống nơi thu mua giới thiệu cô với anh ta. Hoặc gọi anh ta lên phòng gặp. Tự cô phải tìm kiếm thế này thật là hoang mang. 

Cô định quay vào hỏi Trần Nghiêm, nhưng sợ anh nghĩ mình không biết xoay sở, cô đành bỏ ý định đó. 

Khi Qúy Phi tìm được Sang thì anh ta đang làm việc với khách hàng. Phía bến tàu, những công nhân vác những thùng tôm đưa lên sân. Hàng xe dài nhỏ đậu dọc bên đường. Không khí ở đây có vẻ tấp nập hơn sự yên lặng ở phòng phía trên. 

Qúy Phi tìm được Sang trong dãy nhà lợp tôn. Anh ta đang đứng bên bàn phân loại. Qúy Phi nhìn xuống đống tôm dưới đất, cảm thấy mù mịt về công việc mình phải làm. Cô ngần ngừ một lát, rồi tiến đến đứng bên cạnh anh ta, nhỏ nhẹ lên tiếng: 

- Chào anh. 

Sang chỉ hơi liếc qua nhìn cô. Rồi lại tiếp tục thảy mấy con tôm lên bàn cân. Anh ta bóc từng con thoăn thoắt. Qúy Phi mở to mắt nhìn động tác của anh ta. Nhìn mãi cuối cùng cô cũng tự kết luận mình hoàn toàn không nhận dạng được các loại tôm, nói gì đến phân loại. 

Cô chuyển qua quan sát Sang. Đó là một thanh niên thấp người, tròn trịa quá khổ. Trông anh ta giống như bông vụ, cứ xoay tít, quay tròn theo công việc. không hiểu anh tập trung thật, hay cố tình lờ cô. 

Qúy Phi chờ mãi, không thấy anh ta nói đến mình, cô bèn lên tiếng: 

- Tôi tên Phi, phó giám đốc bảo tôi xuống nhận việc, có lẽ anh cũng đã được báo trước phải không? 

- Có nghe báo rồi. Cô đẹp lắm, họ đồn không sai đâu. 

Anh ta nói mà mắt vẫn không hề nhìn cô. Cái cách tiếp xúc kém lịch sự làm Qúy Phi thấy giận lên. Cô xẵng giọng: 

- Tôi xuống đây không phải để nghe anh nhận xét. Tôi chỉ cần anh hướng dẫn công việc thôi. 

- Thì cứ nhìn tôi làm đi, tôi có giấu đâu. 

Rồi anh ta tiếp tục bóc bóc thảy thảy nhanh thoăn thoắt. Qúy Phi đứng nhìn mà rối mắt. Dần dần, cô định hình từng bước công việc cho mình. Cô nhìn chăm chú mớ tôm trên bàn, rồi bóc một con lên hỏi: 

- Đây là loại tôm gì hả anh? 

Sang nhìn cô một cái, cười khảy, nói ngắn ngủn: 

- Tôm gân. Nhìn mà không nhận dạng được à? Tệ thế? 

Qúy Phi bặm môi làm thinh. Vừa quê, vừa tự ái, cô đứng im lặng nhìn anh ta làm việc. Và suốt cả buổi, anh ta không hề chủ động hỏi cô một câu nào. 

Qúy Phi lờ mờ thấy anh ta không ưa cô chứ không phải thật sự bận bịu như vẻ ngoài. Cô thấy xuống tinh thần vô cùng. Phó giám đốc không ưa cô, chưa biết lý do tại sao. Rồi giờ lại đến một người không quen biết dị ứng mình. Cô không hiểu mình đã làm gì nữa. Chẳng lẽ tại mình đẹp. 

Tại sao ai gặp cô cũng bảo đẹp. Rồi có người thì thích, có người thì không ưa. Cô biết làm gì với ngoại hình của mình bây giờ. Nếu mình nổi thì có phải tại mình đâu. 

Thấy mấy người khách hàng và công nhân bóc vát nhìn mình, cô quê muốn chui xuống đất. Cô quay qua nhìn Sang. Nét mặt anh ta rõ ràng là không vô tư, có một vẻ gì đó đắc thắng trước sự ngờ nghệch của cô. Cô chợt hiểu, anh ta cố ý hạ mình. 

Qúy Phi giận dữ bỏ đi lên. Cô vào căng tin ngồi một mình. Cô chống cằm suy nghĩ về tình thế dở khóc dở cười của mình với một sự chán nản hoang mang. 

Chợt Qúy Phi ngẩng đầu lên, đứng phắt dậy bỏ đi ra ngoài. Vài bước mới nhớ mình chưa trả tiền, cô quay lại dằn tiền lên bàn và hối hả bước đi như bị ai đuổi. 

Qúy Phi lên phòng gíam đốc, cô gõ cửa hai, ba tiếng vẫn không nghe trả lời. Nóng ruột cô đẩy đại cửa bước vào, khuôn mặt còn hừng hực vì cơn giận. 

Trần Nghiêm đang ngồi dựa ra ghế, đầu ngả qua một bên, tay tì trán như đắm chìm trong ý nghĩ riêng tư. Cử chỉ của anh làm Qúy Phi khựng lại. Cảm thấy mình đang chứng kiến phút giây yếu đuối riêng tư của lãnh đạo, cô vừa có cảm giác tò mò, vừa sợ sợ. Cô biết chắc mình sẽ bị bực mình, nhưng bây giờ không thể quay ra được nữa. 

Trần Nghiêm ngồi thẳng lên. Qua phút bất ngờ, anh nói với giọng trầm tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn cô lại như có sự gai góc: 

- Lần sau vào, cô nhớ gõ cửa, đừng tùy tiện như vậy nữa. 

Qúy Phi liếm môi: 

- Em xin lỗi, nhưng em đã gọi mấy lần mà anh không nghe. 

- Có chuyện gì vậy? 

Qúy Phi định ngồi xuống nhưng cử chỉ lạnh nhạt của Trần Nghiêm như ngăn cô lại. Ánh lửa của sự ghét bõ in rành trong mắt anh. Dù khuôn mặt anh vẫn không bộc lộ điều gì. 

Cứ mỗi lần gặp, thì Qúy Phi cảm nhận được sự ác cảm trong lòng anh. Nó làm cô lại hoang mang. 

Không nghe cô lên tiếng, Trần Nghiêm nhắc lại: 

- Cô muốn nói chuyện gì vậy? 

- Em … 

Qúy Phi chỉ thốt được một tiếng rồi im bặt. Cô nén cảm giác phập phồng làm mình nhụt chí. Cô đứng yên như trấn tĩnh rồi đi đến ngồi xuống trước bàn: 

- Em đã xuống gặp anh Sang. 

Trần Nghiêm im lặng chờ cô nói tiếp. Vẻ mặt anh lạnh băng. Nhìn mặt anh trong một phút, Qúy Phi chợt không muốn nói nữa. Và thay vì nói chuyện dưới sân, cô lại muốn van xin Trần Nghiêm nói cho cô biết, lý do gì làm cho anh có ác cảm với cô. Dù cho anh có im lặng hay phủ nhận thì cô vẫn cảm thấy mãnh liệt muốn biết điều đó. 

Nhưng rồi nhìn vẻ cảnh cáo ngầm trong cử chỉ lặng im của anh, cô lại bắt mình trở về thực tại. 

Giọng cô chùng xuống, không còn cả dư âm của cơn giận lúc nãy. Cô nói một cách thất vọng: 

- Anh ấy cứ lờ em, cố tình không chỉ dẫn cho em. Rõ ràng là anh ta ghét em. Tại sao vậy? Em có làm gì đâu. 

- Cô nên quan tâm đến công việc hơn là chú ý đến thái độ của người khác đối với mình. 

- Nhưng anh ta không ưa em, không hề nói đến em, làm sao em nắm được vấn đề. Anh có hình dung được không, khi em hỏi gì anh ta cũng bảo "Cứ nhìn đi", chỉ nhìn thôi thì làm sao mà biết được. 

- Nếu cô muốn khẳng định mình, thì cô hãy tìm cách nào đó nắm bắt công việc.Tôi chỉ phân công chứ không thể chỉ dẫn chuyên môn cho cô. 

- Nhưng anh ta cố tình không muốn em xen vào tìm hiểu, muốn làm được việc, thì tối thiểu là người ta phải tạo điều kiện ban đầu cho mình chứ. 

- Nếu anh ta cố tình làm khó cô, thì cô hãy tự mình giải quyết vấn đề. Cô đã vượt qua được khó khăn ban đầu, đã khẳng định được bản tính của mình, tôi rất lạ là cô đến tìm tôi khiếu nại. Tiếc là tôi không thể giúp cô. 

Qúy Phi bậm môi: 

- Anh có thể, nếu anh muốn. Bởi vì anh là lãnh đạo, anh ta sẽ không dám chống lệnh anh. 

Trần Nghiêm cười lạnh lùng: 

- Tôi chưa bao giờ ra lệnh cho ai cả. 

Qúy Phi không thể nói gì nữa, cô nhìn anh một cách thất vọng. Cuối cùng cô đứng lên buông thỏng: 

- Anh làm em thất vọng. 

- Đừng bao giờ kỳ vọng vào người nào, thì cô sẽ tránh được cảm giác đó. Tôi không muốn nhân viên trong công ty hy vọng điều gì ở tôi. Hãy nhớ lấy điều đó, Qúy Phi ạ. 

Qúy Phi định mở miệng thì anh đã khoát tay chân lại: 

- Tôi muốn đây là lần cuối cùng cô tìm tôi để than thở. Nếu tất cả nhân viên trong công ty đều như cô, thì công ty phải lập một ban hòa giải thôi. Cô hãy hiểu đây là nơi kinh doanh. Hãy đem trí óc ra làm việc sẽ hay cho cô hơn. 

Qúy Phi cụp mắt xuống, cô im lặng nghiền ngẫm hết những gì anh nói. Tất cả điều đó đã khơi dậy lòng tự ái kiêu hãnh của cô. Và cô ngẩng lên cử chỉ vừa đường hoàng vừa mệt mỏi: 

- Em sẽ vượt qua được. Xin lỗi vì em đã lên đây làm phiền anh. 

Và cô chậm rãi bước ra. Dáng điệu như người thất chí dù mới vừa tuyên bố mình sẽ làm được tất cả. 

Mà quả thật, ngay cả lúc nản chí nhất, cô vẫn bắt buộc mình vượt lên. Nếu không, Trần Nghiêm sẽ coi thường cô.