Mùi thảo dược nhàn nhạt quẩn quanh người nàng, mỗi một giác quan đều linh mẫn dị thường, môi của chàng bao phủ môi của nàng, mang theo ý dụ dỗ như có như không, hơi nóng trượt vào hàm răng, chuyển thành mút hôn không chút kiêng kị, cơn run rẩy lan dần từ sống lưng lên trên, ngọn lửa xa lạ thiêu đốt cơ thể khiến trái tim nàng ngứa ngáy, mê muội chìm đắm trong dây dưa kịch liệt.

Chàng giữ cằm nàng, xâm nhập sâu hơn, hơi thở của nàng càng lúc càng mê loạn. Vạt áo không biết mở ra từ bao giờ, đầu lưỡi ẩm ướt lướt qua cổ nàng, mang theo mị hoặc di chuyển xuống dưới.

Tô Vân Lạc bừng tỉnh giữa cơn mê, đêm tối yên tĩnh, cơn ác mộng dường như còn quanh quẩn đâu đây, trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm, vành tai và cổ còn cảm giác được những cái mút hôn dày đặc, thân thể nàng rung động mãnh liệt, da thịt xuất hiện cảm giác kỳ lạ.

Dường như có một đôi mắt phượng giống như ma quỷ mang theo vẻ mập mờ, phóng túng nhìn thấy nàng đang hoảng loạn.

Nàng than nhẹ một tiếng, cuộn chặt chăn nằm trên giường nhỏ.

Để tránh xảy ra tình huống hỗn loạn không thể kiểm soát, Đại Hội Đấu Kiếm được tổ chức trên một ngọn núi hiểm trở không xa ngoài thành. Những tảng đá sừng sững, đỉnh núi một màu xanh biếc, thác nước vạn năm lao nhanh, mượn bàn tay của tạo hóa tạo thành khí thế ngút trời. Dưới gió núi cuồn cuộn là vực sâu vạn trượng, những ai gan nhỏ sẽ không dám nhìn xuống dưới.

Đài đấu kiếm là một bệ đá màu đỏ thẫm không biết đã bao nhiêu năm tuổi, bệ đá dựa lưng vào vách núi, hai bên đều là vực sâu hun hút, thân đài dày dặn kiên cố, có thể đón nhận sương tuyết sấm sét tự nhiên, cũng có thể chịu được vết kiếm chém búa bổ của con người.

Trên khoảng đất trống trước đài đấu kiếm là một khán đài rất lớn, ở giữa thông thoáng, bên cạnh là sườn dốc thoai thoải uốn lượn, tầm nhìn ngang với Kiếm Đài. Mộc phủ có suy nghĩ rất độc đáo, sắp xếp hơn mười cái lều vải ở nơi có tầm nhìn tốt nhất trên sườn núi, dùng màn gấm ngăn cách, bên trong có ghế ngồi dễ chịu, trà và điểm tâm, đây là chỗ dành cho khách quý có thân phận hiển hách và nữ quyến sử dụng. Đồng thời Mộc phủ cũng phái đệ tử đi tuần tra quanh đó, phòng ngừa du hiệp lỗ mãng đi nhầm vào.

Có thể nói Mộc phủ đã dốc hết sức bố trí sao cho thoả đáng, nhưng có đến mấy vạn người tụ tập trên đỉnh núi, nên khó tránh khỏi cảnh chen lấn.

Uy Ninh Hầu và Lang Gia quận chúa ngồi xem trong chiếc lều vải xa hoa lộng lẫy nhất, tiếp theo là hai vị công tử của phủ Tĩnh An Hầu. Gần đây đôi huynh đệ trên danh nghĩa này cùng tiến cùng lùi, dự tiệc liên miên. Tả Khuynh Hoài tôn trọng và chăm sóc vị huynh trưởng này mọi lúc mọi nơi, nhưng rốt cuộc hai người cũng không thân thiết, ở riêng với nhau thì càng thêm câu nệ, không bao lâu hắn đã đứng ngồi không yên, tìm lý do chen đến trước đài với mấy người bạn tốt. Ra khỏi lều, Tả Khuynh Hoài cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, dáng vẻ hoạt bát ung dung, thỉnh thoảng lại giơ tay đùa giỡn với bạn bè.

Tả Khanh Từ đứng nhìn từ xa, ánh mắt vi diệu, khó mà hiểu được suy nghĩ trong mắt chàng, chàng bỗng nghiêng đầu nhìn lướt qua nàng, chế nhạo: “Vân Lạc sốt ruột?”

Bạch Mạch và Tần Trần đứng hầu bên ngoài, trong lều chỉ còn lại Tả Khanh Từ và Tô Vân Lạc, nàng đột nhiên bị hỏi vậy thì khẽ giật mình, Tả Khanh Từ mỉm cười, “Đồ vật xuất hiện trên đài, không phải là món đồ mà Vân Lạc thiết tha mơ ước sao?”

Lúc này Tô Vân Lạc mới nhận ra mình thất thần, chủ nhân của Mộc phủ ở trên đài đã kết thúc phần mở màn, một đệ tử bưng hộp ngọc trong suốt bước lên đài.

Nắp hộp được mở ra, một vật to bằng nắm đấm trẻ con xuất hiện trước mắt mọi người. Hình dáng như đuôi hạc, có màu tím đậm và lông dày, trên đỉnh có ngấn màu trắng xám. Món đồ nho nhỏ này đã thu hút vô số ánh mắt, hàng ngàn hàng vạn người võ lâm đều háo hức xoa tay, chụm đầu bàn tán, bầu không khí sục sôi náo nhiệt.

Những cái đầu đen kịt dưới đài nhốn nháo, gương mặt ai nấy đều ngập tràn hăng hái, chủ nhân của Mộc phủ đứng trên đài vui vẻ đắc ý. Ông không tiếc khoe khoang bảo vật quý giá, tất nhiên là để dương danh gia tộc, giữ vững danh hiệu hào cường một phương. Vở kịch anh hào tranh hùng chính thức mở màn, mấy ngày sắp tới có người nở mày nở mặt, có người thì rơi rụng, đao kiếm vô tình sinh tử khó lường, nhưng bất kể người thắng thuộc môn phái nào thì uy danh của Mộc phủ đều được nâng lên một bậc.

Tả Khanh Từ đánh giá người bên cạnh, lúc Hạc vĩ bạch xuất hiện, thân hình mảnh khảnh đột nhiên ngồi thẳng lên, toàn bộ tâm trí đều tập trung vào vật đựng trong chiếc hộp ở trên Kiếm Đài được vạn người chú ý kia.

Tả Khanh Từ mở miệng, nhắc nhở ba phần, khuyên nhủ bảy phần: “Lần này tất cả cao thủ ở Phù Châu sẽ ra tay, tuyệt đối không được phép phạm sai lầm.”

Hàng mi dài chẳng buồn chớp lấy một cái, nàng giống như không nghe thấy gì cả.

Ngón tay thon dài gõ vào tay vịn, một tia trào phúng thoáng vụt qua mắt Tả Khanh Từ, “Nhìn cánh bắc của khán đài, Ân Trường Ca và Thẩm Mạn Thanh cũng đến, nếu nàng gây ra cục diện không thể cứu vãn thì Chính Dương Cung không thể không ra mặt.”

Cuối cùng nàng cũng phản ứng với câu nói này, nhanh chóng liếc nhìn góc bắc, quơ lấy nón che mặt đội lên.

Hai người Ân Thẩm có tướng mạo xuất chúng, rất dễ tìm ra họ trong đám đông, cùng lúc Ân Trường Ca cũng nhìn sang đây, ánh mắt sắc bén vô tình lướt qua sườn dốc thoải, trông thấy Bạch Mạch ngoài trướng, lập tức toát ra vẻ ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, giơ cánh tay ra hiệu từ phía xa.

Thấy chủ nhân gật đầu, Bạch Mạch lập tức tiến lên tiếp đón bọn họ.

Nhìn lướt qua tấm sa mỏng rủ xuống, Tả Khanh Từ nở nụ cười, “Nghe nói mười lăm năm trước Tô Tuyền và năm năm trước hai vị Ân Thẩm đều để hiển lộ tài năng ở Đại Hội Đấu Kiếm, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, đến nay đã thành lưu truyền thành giai thoại. Vân Lạc có muốn thử một lần không? Đường đường chính chính đoạt lấy Hạc vĩ bạch.”

Nghe ra ý đùa cợt trong lời chàng, nàng hơi cúi đầu xuống.

Thấy nàng không nói gì, Tả Khanh Từ ngâm nga nói tiếp, “Suy cho cùng Vân Lạc cũng là đồ đệ của Kiếm Ma, nàng không có can đảm thử một lần sao?”

Tô Vân Lạc vẫn trầm lặng như cũ.

Trái ngược với vẻ dịu dàng lễ độ ngày thường, lúc này lời nói của Tả Khanh Từ mang đậm ý châm chọc, “Trong mấy ngày diễn ra Đại Hội Đấu Kiếm, người người đều muốn nổi danh, bảo vật ở trên, cạnh tranh công bằng, Thần Bộ là ai cũng chẳng quan tâm. Vân Lạc lại dám mưu đồ cướp bảo vật giữa quần hùng thiên hạ, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, sư phụ của nàng cũng chưa chắc đã có can đảm này.”

Tô Vân Lạc nghe nhiều lời khó chịu đã thành quen, nàng không dễ gì bị kích động, nhưng lúc này nàng buồn bực trong lòng, cuối cùng đáp, “Sư phụ là anh hùng cái thế, việc duy nhất người không nên làm chính là nhận đồ đệ như ta, khiến thanh danh bị vấy bẩn. Tất cả mọi người đều nhìn ta không vừa mắt, ngay từ đầu mọi chuyện đã là một sai lầm.”

Tả Khanh Từ im lặng một lát, đang định mở miệng thì một tiếng chiêng lớn vang lên, trên sân ồn ào vô cùng.

Trước bàn ghi danh đầy ắp người, hào kiệt viết tên lên giấy rồi bỏ vào ống thăm, chờ ngày mai rút thăm thứ tự thi đấu. Gương mặt ai nấy đều mong chờ thắng lợi, sục sôi ý chí chiến đấu, cảnh tượng vừa náo nhiệt lại vừa hỗn loạn.

Hai người Ân Thẩm đến gần, Tả Khanh Từ mỉm cười, đứng dậy nghênh đón: “Không ngờ Ân huynh và Thẩm cô nương cũng đến, hai vị đến đây tranh tài?”

Ân Trường Ca bật cười: “Đại Hội Đấu Kiếm lần trước chúng ta đã lên đài, năm nay chỉ thay mặt môn phái đến thăm Mộc phủ, chu toàn cấp bậc lễ nghĩa mà thôi.”

Chính Dương Cung có uy danh bất phàm, Ân Trường Ca và Thẩm Mạn Thanh cũng là người tiếng tăm lừng lẫy, dưới thềm có không ít người nhận ra bọn họ, thì thầm bàn tán về danh tiếng của Ngọc Toan Nghê và Tố Thủ Thanh Nhan đồng thời ném ra vô số ánh mắt ao ước.

Thẩm Mạn Thanh đã quen với cảnh này, đương nhiên sẽ không vì dị nghị mà biến sắc, dung nhan thanh lệ nở nụ cười trêu chọc, “Xưa nay Trường Ca yêu võ, đệ ấy thích nhất là đại hội như thế này. Nếu không phải sư phụ không cho phép đệ ấy tham dự thì chỉ sợ đệ ấy đã chen vào ghi danh rồi.”

Tả Khanh Từ nghe vậy thì mỉm cười, “Phần thưởng lần này là Hạc vĩ bạch, rất nhiều hào kiệt bốn phương đã động lòng, nhất định sẽ xuất hiện những trận đấu đặc sắc, chẳng trách Ân huynh ngứa tay.”

“Hôm qua chúng ta đến thăm Mộc phủ, mới biết Uy Ninh Hầu cũng ở trong đó. Khi ấy Hầu gia không ở trong phủ nên chưa kịp chào hỏi, công tử đồng hành với ngài ấy đến đây?” Lúc Thẩm Mạn Thanh nói đùa đã âm thầm nhìn vào trong lều, ánh mắt đảo qua nữ tử ngồi bên trong, nhưng đối phương đội mũ sa mỏng nên không nhìn rõ chân dung, chỉ trông thấy thân hình nhỏ nhắn mềm mại.

Tả Khanh Từ nhìn theo nàng, chàng mỉm cười, không e dè nói, “Ta cũng tình cờ gặp Bạc Hầu ở Mộc phủ, lúc đầu chúng ta vốn ở cùng một viện nhưng về sau quá ồn ào nên cùng Vân Lạc chuyển đến quán trọ.”

Một câu nói tựa như sấm đánh, Ân Trường Ca và Thẩm Mạn Thanh đều giật mình, vẻ mặt trở nên kỳ lạ.

Dường như Tả Khanh Từ chưa phát hiện ra, vẫn cười nói như thường, “Đường đến đây gặp chút gian nan trắc trở, đều nhờ có Vân Lạc bảo vệ, mặc nam trang không tiện nên ta bảo nàng ấy đổi sang trang phục nữ tử.”

Sắc mặt Ân Trường Ca thay đổi liên tục, không biết Tả Khanh Từ đã đoán được bao nhiêu, nhớ đến lúc ở Thiên Đô Phong chàng dò hỏi về Tô Tuyền, chợt cảm thấy hãi hùng khiếp vía, một lúc sau mới nói: “Thì ra là thế.”

Vẻ mặt Thẩm Mạn Thanh cũng rất khó coi, mỉm cười gượng gạo, “Công tử và… sao lại đến đây?”

Đối với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ của hai người, Tả Khanh Từ tránh nặng tìm nhẹ, “Cũng giống như hai vị, chỉ đến đây xem náo nhiệt thôi.”

Giữa sân xuất hiện một khoảng lặng im, bầu không khí quỷ dị vô cùng, Tô Vân Lạc bỗng nhiên đứng dậy, “Ta đi về trước.”

Tả Khanh Từ cũng không ngăn cản, đôi mắt phượng như cười như không, ý vị khó dò.

Ân Trường Ca chợt hiểu ra, giọng nói cực nhỏ, mang theo một tia lo lắng, “Ở trong thành, ta nghe nói có người từng nhìn thấy Thần Bộ, ngươi… cẩn thận chút.”

Màn sa thoáng lung lay, nàng không đáp lời, chỉ trong chớp mắt đã rời khỏi sườn dốc thoải.

Hết chương 46.