Có những giai đoạn khó khăn trắc trở, cũng có giai đoạn bình yên lạ thường.

Từ sau khi từ Đan Dương về hầu như cô không đi đâu, nếu có cũng chỉ là từ cửa tiệm rồi về nhà, mọi thứ cứ như được lập trình sẵn ban đầu Ngọc Thuần rất ưng với chuỗi ngày yên ắng, về sau lại sinh ra cảm giác buồn chán.

Ngọc Thuần nào hay những ngày bình yên ít ỏi còn sót lại, là báo hiệu cho mùa bão giông đang ùa về.

Dì hai Quyển Dư muốn cho con gái Quyển Như ra cửa tiệm học hỏi, chuyện này rất bình thường vì Ngọc Thuần đã từng như thế, chuyện bất bình thường ở chỗ năm câu hết bốn câu là ám chỉ cô.

"Ông rõ là thiên vị, nó cũng là con ông vì sao ông không lo cho nó?"

Quyển Dư hậm hực trách ông Trọng Bách.

"Chắc tại bản thân tôi là vợ nhỏ nên ông xem thường, chứ như tôi là vợ lớn đàng hoàng đi thì con tôi đâu bị đối xử như vậy?"

Ngọc Thuần trốn sau cửa nghe bà ta ỉ ê than vãn mà đau đầu giùm cha, vì sao đàn ông đều ham muốn tam thê tứ thiếp, trong khi một bà vợ đã đủ đau đầu?

Trong phòng truyền đến tiếng thở dài của cha, ông nói:

"Tôi không thiên vị đứa nào hết, chỉ là bà không thấy vô lý sao, con Như nó có biết cái gì đâu mà bà muốn tôi giao việc quản lý cho nó? Chi bằng cứ để nó theo anh chị học việc vài tháng, làm những việc nhỏ trước thành thạo rồi giao việc lớn cho nó cũng đâu muộn.

Chị của nó còn phải xa nhà tận hai tháng, bà thấy Huệ có nói gì không?"

"Sao lại không?" Quyển Dư đay nghiến: "Chị ta im lặng như thế là vì tài sản của cái nhà này trước sau gì cũng là của chị ta, ông chết rồi thì mẹ con tôi ra đường mà ở."

Ngọc Thuần chỉ nghĩ Quyển Dư là người bàn bà nóng tính, ác mồm ác miệng.

Hôm nay còn phát hiện một mặt tham sân si của bà ta.

"Hai mươi năm qua tôi hy sinh nhiều thế nào, ông biết không? Cả tuổi xuân của tôi đều chôn vùi trong ngôi nhà này, bây giờ ông không muốn chịu trách nhiệm với mẹ con tôi, ông ác lắm!"

"Sao bà không hiểu vậy?" Ông Trọng Bách đập bàn, giọng điệu giận dữ: "Tôi nói không được, con Như không kinh nghiệm, không hiểu biết, nó làm sao đủ sức gồng gánh trách nhiệm nặng nề? Hay là bà cho nó về quê học làm nông đi, đang lúc sắp kết thúc vụ lúa mùa tôi sẽ để nó..."

"Không được..." Quyển Dư ngắt lời ông Trọng Bách, bà ta mếu máo: "Từ nhỏ tới lớn tôi không nỡ để nó làm việc nặng, nâng niu như báu vật mà ông đành lòng cho con tôi về quê trồng lúa? Ông kêu con của ông đi đi."

Ngọc Thuần không nghe ông Trọng Bách nói năng gì, chỉ nghe tiếng khóc thút thít giả đáng thương của Quyển Dư kéo dài mãi không thôi.

Qua lâu rất khi cô định bỏ cuộc vì nghĩ cuộc đối thoại giữa hai người kết thúc, thì giọng đàn ông trầm vang lên.

"Bà muốn khóc bao lâu thì kệ bà."

Ngọc Thuần ghé sát tai vào cửa vì cô không hiểu lời cha nói cho lắm, đương lúc suy nghĩ thì cửa phòng đột nhiên mở ra khiến Ngọc Thuần cuống cuồng xách váy tìm chỗ nấp.

Ông Trọng Bách đi chưa được bao lâu Quyển Dư cũng đi ra, bà ta lau nước mắt trên mặt, đôi mắt sâu hiểm ác nhìn hướng ông rời đi.

Giả sử như Ngọc Thuần suy đoán Quyển Dư là người thâm độc, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích cá nhân.

Mà Ngọc Thuần là cái gai trong mắt của Quyển Dư, từ Đan Dương quay về cô chính thức trở thành viên đá cản đường, sớm muộn gì Quyển Dư cũng sẽ động đến Ngọc Thuần, trước khi Quyển Dư ra tay Ngọc Thuần cần tìm cách bảo vệ chính mình.

Thức trắng một đêm Lục Tuyết hạ quyết tâm hỏi rõ tâm ý của Lâm An, đến lúc trông thấy anh từ xa khí thế hừng hực vừa nãy tan biến hơn một nửa, cô hóa thành rùa rụt đầu chạy tìm chỗ trốn.

Ngày mười lăm hàng tháng bà Huệ đều đến chùa dâng hoa bái phật, theo lý chỉ mình bà và người hầu đi cùng hôm nay bà lại nằng nặc muốn Ngọc Thuần đi theo, lý do vì cô từ xa bình an trở về nên đến chùa tạ ơn.

Ngọc Thuần thật sự không muốn đi chút nào, đêm qua cùng Kim Bội trò chuyện đến canh ba, giờ vẫn còn khá buồn ngủ, nhưng mẹ là người đích thân gọi dậy, dù muốn hay không Ngọc Thuần vẫn phải xuống giường đi chùa với mẹ.

Xe ngựa đậu bên đường đang chờ xuất phát, Ngọc Thuần tựa cằm lên cửa sổ xe nhìn ngắm đường phố lúc sáng sớm, trong tầm mắt Ngọc Thuần bỗng xuất hiện khuôn mặt quen thuộc, cô hoài nghi hỏi:

“Ma rượt em hả? Sao sáng sớm chạy nhanh thế?”

Lục Tuyết thở hổn hển, cô cầu cứu: "Chị cứu em, em lên xe được không?"

Tuy không hiểu Lục Tuyết bị gì Ngọc Thuần vẫn đồng ý để cô lên xe.

Lục Tuyết thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát, khi đã chắc chắn Lâm An đi rồi cô mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.

"Em sao thế?" Ngọc Thuần ung dung liếc nhìn Lục Tuyết đang lo sợ.

“Em nghĩ cả đêm, muốn hỏi Lâm An nhưng vừa nhìn thấy em lại sợ muốn chạy trốn...”

Lục Tuyết giải đáp thắc mắc, Ngọc Thuần vỡ lẽ ồ lên: “Ra là vậy.”

Lục Tuyết cầu xin: “Chị cho em ngồi nhờ trong xe có được không?”

Ngọc Thuần gật đầu, lại nói: “Nhưng bây giờ chị đến chùa, không ngại thì em đi cùng đi.”

“Hả?”

Bên hông xe vang lên tiếng gõ, Ngọc Thuần mở cửa sổ ra nói với người nên ngoài:

“Xong rồi sao?”

Trọng Yến gật đầu mở miệng nói: “Chúng ta nên đi rồi, phu nhân đã đi trước dặn dò chị đến sau.”

"Chị biết rồi, em đó đến đó thì ngoan một chút, đừng nổi khùng lên rồi đánh người ta đó."

Trọng Yến ngoảnh mặt đi, không để vào tai những lời Ngọc Thuần nói.

“Thế em có đi cùng được không?” Ngọc Thuần hỏi lại.

Lục Tuyết lưỡng lự giây lát rồi gật đầu, việc trước mắt là tránh né Lâm An, cô vẫn chưa chuẩn bị kỹ tinh thần để gặp anh.

“Em đi được.”.