*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

Hồi phụ thân Khương Linh Lung còn sống, ông là đầu bếp nổi tiếng cả một vùng Dương Châu. Tuy rằng phụ thân mất sớm, nhưng dù sao Khương Linh Lung cũng là nữ nhi của đầu bếp, trên người ít nhiều vẫn có thiên phú nấu ăn.

Bởi vì còn phải tiến cung, nàng chỉ làm cho Mộ Dung Hằng mấy cái bánh bao chiên [1] đơn giản.

Thời điểm bánh bao được chiên trong nồi, mùi thịt kết hợp với hạt mè và hành thái, khiến cho cả phòng ngào ngạt mùi thơm.

Vương Phúc đứng ở bên cạnh nhìn, đôi mắt kinh ngạc trừng lớn. Ông trăm triệu lần không nghĩ tới, thế nhưng Vương phi nương nương còn có bản lĩnh này. Vào cửa ngày đầu tiên liền tự mình xuống bếp nấu bữa sáng cho Vương gia, hiền huệ như thế, Vương gia nhà ông quả là có phúc! Trong lòng tức khắc có hảo cảm với tiểu vương phi.

Khương Linh Lung mang theo bánh bao chiên đi ra ngoài sảnh.

Cửa ngoài sảnh vẫn đóng như cũ, có thể thấy được Mộ Dung Hằng vẫn ở bên trong.

Khương Linh Lung đi tới cửa, nghĩ đến tiếng quát phẫn nộ vừa rồi của hắn, tức khắc có chút khẩn trương.

Tôn ma ma lo lắng mà nhìn nàng, "Tiểu thư..."

Khương Linh Lung hít vào một hơi, giơ tay đẩy cửa. Cửa vừa mới mở một nửa, còn chưa kịp đi vào, nghênh đón là một chén trà đột nhiên được ném ra, tiếng quát phẫn nộ chợt vang lên, "Cút!"

Khương Linh Lung suýt nữa bị đập trúng, may kịp né sang phía bên cạnh. Cả khuôn mặt nàng bị dọa cho trắng bệch. Chuyện này...Mộ Dung Hằng sẽ không đánh nàng đúng không? Vừa rồi nàng còn có chút đồng tình quan tâm hắn, bây giờ đã muốn lùi lại.

"Phúc... Phúc bá, nếu không... Vẫn là ngươi đem vào đi." Trong lòng Khương Linh Lung run sợ, đưa đồ ăn trong tay cho Vương Phúc.

Sắc mặt Vương Phúc tức khắc trắng bệch, vội lùi lại hai bước, "Nương nương, lão nô không dám!"

Ông vừa mới bị đuổi ra ngoài một lần, lúc này lại đi vào, quả thực chính là đi chịu chết.

Khương Linh Lung quay đầu lại, đám hạ nhân đứng đầy trong viện, đầu cúi thấp, sợ bị điểm danh.

Khương Linh Lung bất đắc dĩ, thở sâu, căng da đầu bước vào phòng.

Lúc đi vào, lại thấy có một nam nhân đang ngồi dưới đất. Chén đĩa vỡ nát đầy đất, cả phòng hỗn độn. Lòng bàn tay Mộ Dung Hằng bị gốm sứ cắt qua, toàn bộ bàn tay đều là máu.

"Trời ơi, sao ngài lại ngồi dưới đất? Ngài bị thương rồi!" Khương Linh Lung nhìn bộ dáng chật vật của Mộ Dung Hằng, theo bản năng đóng cửa lại, không cho người bên ngoài nhìn thấy hắn.

Hẳn là hắn cũng không muốn bị người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

Khương Linh Lung vội đem khay đồ ăn để trên mặt bàn, chạy đến trước mặt Mộ Dung Hằng, ngồi xổm xuống, muốn nâng hắn dậy.

Nào biết, tay nàng vừa mới giữ chặt cánh tay hắn, đột nhiên bị hắn hất ra. Khuôn mặt âm trầm của hắn trừng nàng, cả người tản ra lệ khí mãnh liệt, "Ai cho phép ngươi tiến vào? Cút đi!"

Khương Linh Lung bị hắn rống đến mức ngực run rẩy, theo bản năng mà cắn chặt môi.

Thật lâu sau, nàng nhìn hắn, thanh âm rất nhẹ, nói: "Thiếp không chạm vào ngài, ngài đừng đuổi thiếp đi được không? Nếu ngài có yêu cầu gì, thiếp giúp ngài được không?"

Hắn thoạt nhìn thật sự đáng thương. Đại khái từ trên ghế ngã xuống dưới đất, bởi vì hai chân bị phế, cho nên không có cách nào có thể đứng lên. Nàng muốn giúp hắn, tuy rằng không nguyện ý gả cho hắn, nhưng nếu đã gả, cả đời này hắn là trượng phu của nàng, nàng phải chiếu cố hắn.

Khương Linh Lung nghĩ như vậy.

Mộ Dung Hằng ngây ngốc, lúc này mới nhìn kỹ nàng, đôi lông mày anh khí nhíu chặt lại, "Ngươi là ai?

Khương Linh Lung nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh sáng lấp lánh, nói: "Thiếp là nương tử của ngài."

Mộ Dung Hằng kinh ngạc trong giây lát. Ngay sau đó, lông mày càng nhíu lại, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!"

Khương Linh Lung cắn môi, giây tiếp theo liền ngồi xổm ngay trước mặt Mộ Dung Hằng, túm lấy hai cánh tay hắn, "Tướng công, thiếp đỡ ngài lên nhé? Thiếp biết ngài không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của ngài, nhưng thiếp là nương tử của ngài, thiếp sẽ không ghét bỏ ngài, để thiếp chiếu cố ngài, được không?"

Thanh âm nàng mềm mại, giống như có ma lực.

Mộ Dung Hằng nhận thấy nàng đang đỡ mình, nhưng lúc này đây, hắn không hề đẩy nàng ra.

Hắn nhìn nàng, thân thể gầy gò yếu ớt. Mặt rất nhỏ, tròn tròn, có chút trẻ con. Đôi mắt ngập nước vừa đen vừa to, sáng lên lấp lánh, cái mũi nhỏ khéo léo, đôi môi nhỏ nhắn, giống như quả anh đào kiều diễm ướt át.

Hóa ra đây là người Hoàng tổ mẫu chỉ hôn cho hắn?

Nàng lại còn nói không chê hắn?

Được đỡ ngồi trở lại trên xe lăn, Mộ Dung Hằng nhìn chằm chằm nàng. Sau một lúc lâu mới mở miệng, tiếng nói trầm thấp: "Bao nhiêu tuổi?"

Lệ khí cả người hắn thu liễm không ít, Khương Linh Lung thả lỏng chút, trả lời: "Năm nay thiếp mười lăm tuổi."

Mộ Dung Hằng lại nhíu mày. Thảo nào nhìn nhỏ như vậy, vậy mà mới chỉ có mười lăm tuổi, ước chừng nhỏ hơn hắn mười tuổi.

Khương Linh Lung đặt khay bánh bao chiên trước mặt Mộ Dung Hằng, cầm theo đôi đũa, "Tướng công, ngài ăn một chút gì đi, đây là tự tay thiếp làm. Trù nghệ của thiếp khá được, ngài nếm thử xem."

"Ngươi còn biết nấu ăn?" Mộ Dung Hằng càng cảm thấy vị Vương phi trước mắt này, so với trong tưởng tượng của hắn thực không giống nhau.

Tân nương tử vào cửa ngày đầu tiên, thế nhưng tự mình xuống bếp nấu ăn cho hắn.

Hắn vốn tưởng rằng nàng sẽ giống những nữ nhân khác, đối với hắn tránh còn không kịp, ghét bỏ hắn, chán ghét hắn. Nội tâm vốn phải chịu uất ức thống khổ suốt nhiều ngày, ngay giây phút này, bỗng nhiên như được chiếu tia nắng mặt trời.

Hắn theo bản năng mà tiếp nhận đôi đũa.

Khương Linh Lung thấy cảm xúc hắn ổn định hơn không ít, đôi mắt cong cong, lập tức nở nụ cười, "Tốt quá rồi, chỉ có ăn no mới có sức lực làm những chuyện khác."

Mộ Dung Hằng nhìn nàng thật kĩ. Hắn chưa bao giờ thấy nữ nhân nào khi cười lại đẹp như vậy. Giống như ánh mặt trời, chiếu ánh nắng ấm áp vào ngày đông giá rét.

Khương Linh Lung thấy hắn chịu ăn, cười tủm tỉm nói: "Ngài ăn trước, ta đi thỉnh đại phu tới đây." Nàng chỉ bàn tay bị thương của Mộ Dung Hằng.

Nói xong, liền chuẩn bị xoay người.

Mộ Dung Hằng chợt kéo cổ tay nàng, mắt nhìn nàng, thấp giọng nói: "Lấy thuốc là được rồi, đừng gọi đại phu."

Khương Linh Lung ngẩn ra hai giây, ngay sau đó liền phản ứng lại. Quả nhiên là hắn không muốn để người khác thấy bộ dáng chật vật của hắn.

Nàng cười nhìn hắn, đáp lại: "Thiếp biết rồi."

Khương Linh Lung chạy ra ngoài kêu người múc nước rồi lấy kim sang dược [2].

[2] Kim sang (vết thương do đao kiếm, đồ sắc nhọn gây nên); Dược (thuốc). Kim sang dược: thuốc bôi các vết thương do đao kiếm, đồ sắc nhọn gây nên

Bọn nha hoàn bận rộn, nhanh chóng đưa nước cùng kim sang dược đến.

Khương Linh Lung đứng ở cửa, đang chuẩn bị lấy đồ, Lục Ý dưới bậc thang lại nhanh hơn nàng một bước, tiếp nhận kim sang dược cùng chậu nước.

Nàng ta xoay người, đứng lên bậc thang, cười vui vẻ nói với Khương Linh Lung: "Vương phi nương nương, vẫn là để nô tỳ làm đi, ngài là thiên kim quý nữ, chuyện hầu hạ này sao có thể làm phiền ngài."

Nói xong, liền muốn đi vào phòng.

Khương Linh Lung duỗi tay ngăn nàng ta lại, nói: "Đưa cho ta, Vương gia không cho người ngoài vào."

Khi nói chuyện, nàng lấy chậu nước trong tay nàng ta, sau đó xoay người đi vào phòng.

Cửa phòng lại một lần nữa đóng lại.

Lục Ý đứng ở bên ngoài, thầm cắn chặt răng.

...

"Tướng công, kim sang dược đây..."

Khương Linh Lung đi tới bàn ăn, vừa mới chuẩn bị băng bó cho Mộ Dung Hằng, lại thấy hắn chưa ăn một cái bánh bao chiên nào.

Khương Linh Lung không khỏi cắn môi, đi ra phía trước, "Tướng công, sao ngài không ăn?"

Nói xong, nàng đặt chậu nước xuống đất.

Ngẫm nghĩ, nàng lại không nhịn được mà tự tiến cử, nói: "Bánh bao chiên thiếp làm rất ngon."

Mộ Dung Hằng nhìn nàng, mặt không biểu tình giơ cánh tay phải nhuốm máu ra, không nói một lời.

"..." Khương Linh Lung ngây ngốc hai giây, tức khắc phản ứng lại, cuống quít ngồi xổm trên mặt đất, "Ngài từ từ, thiếp lập tức giúp ngài băng bó miệng vết thương!"

Nàng ngồi xổm trên mặt đất, lấy khăn thấm nước, ngẩng đầu lên, một tay cầm bàn tay bị thương của Mộ Dung Hằng, một tay cầm khăn ướt, nhẹ nhàng chà lau miệng vết thương cho hắn.

Sợ hắn đau, nàng còn ghé lại gần, nhẹ nhàng thổi.

Hơi nhiệt thổi qua miệng vết thương của Mộ Dung Hằng, hơi ngưa ngứa.

Mộ Dung Hằng nhìn xuống nữ nhân đang nghiêm túc giúp hắn xử lý miệng vết thương. Nàng rũ mắt, lông mi vừa cong vừa dài, giống như bàn chải nhỏ tạo thành một cái bóng mờ trước mắt. Khuôn mặt nhỏ nhắn, có một tầng lông tơ trong suốt.

Mộ Dung Hằng bỗng nhiên nghĩ đến một loại động vật nhỏ lông xù vô cùng đáng yêu.

Không biết từ lúc nào, lòng vốn tràn ngập buồn bực nay lại trở nên bình yên.

Băng bó miệng vết thương xong, Khương Linh Lung đứng lên, ngồi cạnh Mộ Dung Hằng, cầm lấy đôi đũa, gắp một cái bánh bao chiên, đưa đến miệng Mộ Dung Hằng, "Tướng công, thiếp gắp cho ngài."

Mộ Dung Hằng ngước mắt nhìn nàng.

Khương Linh Lung mở to đôi mắt tròn xoe, đôi đũa lại lay lay, "Tướng công, ăn đi."

Từ khi chuyện đó xảy ra, Mộ Dung Hằng không còn tâm trạng ăn uống. Thời điểm tâm tình hắn không tốt, hắn có thể nhịn đói, mấy ngày trôi qua cũng không muốn ăn gì.

Nhưng hiện tại lại giống như trúng tà, lúc Khương Linh Lung đưa đồ ăn đến miệng hắn, ma xui quỷ khiến hắn lại mở miệng.

Trong chốc lát, cái đĩa liền trống không.

Khương Linh Lung cười tủm tỉm, đặc biệt cao hứng, "Thế nào? Trù nghệ của thiếp không tồi đúng không?"

Mộ Dung Hằng nhìn nàng một cái, kiệm lời như vàng, "ừ" một tiếng.

Khương Linh Lung nhìn thái độ lạnh nhạt của hắn, không khỏi bĩu môi. Nghĩ thầm, thái độ này cũng quá có lệ.

Nhưng mà, nàng lại không biết, từ khi xảy ra chuyện, Mộ Dung Hằng không cho ai sắc mặt tốt. Có thể có thái độ như vậy với nàng, đã là cho nàng mặt mũi lắm rồi.

"Nghe ma ma nói, có phải chúng ta nên vào cung thỉnh an?"

Mộ Dung Hằng gật đầu, nói: "Phải, đi thôi."

Nói xong, liền tự mình di chuyển xe lăn.

Hai chân hắn hoàn toàn không có lực, tay phải lại bị thương, vậy nên rất khó di chuyển bánh xe lăn.

Khương Linh Lung vội vàng tiến lên, "Tướng công, thiếp giúp ngài đẩy."

Mộ Dung Hằng hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía nàng. Ánh mắt thản nhiên, đôi mắt trong veo, trên mặt không có nửa phần ngụy trang, là thật sự quan tâm hắn.

Mộ Dung Hằng tò mò hỏi một câu: "Ngươi có đúng là nữ nhi của Tống Lăng Thiên?"

Vậy mà Tống Lăng Thiên kia cũng có thể dạy được một nữ nhi như vậy?

Đang nghĩ ngợi, lại thấy Khương Linh Lung lắc đầu, "Không phải, Tống Lăng Thiên là cữu cữu của thiếp."

Ấn đường Mộ Dung Hằng nhíu lại. Không phải Hoàng tổ mẫu nói tứ hôn nữ nhi Tống gia cho hắn sao? Sao lại biến thành ngoại sinh nữ (cháu gái ngoại) của Tống Lăng Thiên?

Hắn nhìn nàng, đột nhiên hỏi một câu: "Gả cho ta không uất ức sao?"

____________

[1] Bánh bao chiên: nguyên văn là sinh tiên bao (Shengjian mantou, shengjian bao, hay shengjian), là một loại bánh bao nhỏ áp chảo, đặc sản của Thượng Hải. Nhân thường là thịt lợn và chả da lợn.

Hình ảnh Shengjian mantou:

Video hướng dẫn cách làm Shengjian mantou:

https://youtu.be/bWpYEezoZyQ

Hình ảnh chả da heo:

Video hướng dẫn làm chả da heo:

https://youtu.be/NvFYrOIj_bQ