Edit: Sa

Hát ca khúc mới xong, Thẩm Gia Thụy thực sự đi vào trong, còn fans như trẻ con bị chiều hư, vẫn bướng bỉnh không chịu về, liên tục hô vang “Encore!”, tiếng sau to hơn tiếng trước. Nhưng đến lúc nên về thì cũng phải về, cho dù có kêu gọi chân thành hơn nữa cũng chỉ phí công mà thôi.

Cuối cùng cũng có người nhận ra chàng trai mà họ mong đợi sẽ không quay trở lại sân khấu nữa, khán đài im lặng vài giây rồi lại vang lên tiếng bàn tán xôn xao. Càng lúc càng có nhiều khán giả mất kiên nhẫn, họ đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, sau đó xung quanh Ngôn Sơ Âm cũng bắt đầu di chuyển. Ngôn Sơ Âm hòa vào đám đông lục tục đứng dậy, suốt buổi diễn, không có ai nhận ra cô.

Mọi người không hề tiếc nuối hay bất mãn, thực tế thì buổi diễn không bắt buộc phải có encore mà nó hoàn toàn phụ thuộc vào nghệ sĩ và không khí buổi diễn. Bình thường có thể hát một bản encore đã là tốt lắm rồi, nhất là đối với ca sĩ không chiều fans như Thẩm Gia Thụy, hôm nay là lần đầu tiên anh hát tới hai bài encore. Hơn nữa ở bài cuối, có thể thấy Thẩm Gia Thụy không hề chuẩn bị trước, ngay cả ban nhạc cũng rời khỏi sân khấu, không có ai đệm nhạc buộc Thẩm Gia Thụy phải mượn piano rồi tự đàn tự hát cho mọi người nghe ca khúc mới chưa phát hành, như vậy đã là đãi ngộ bất ngờ rồi. Tất cả khán giả ngày hôm nay đều cảm nhận được sự vinh hạnh và niềm vui lớn lao, là do sự nhiệt tình của họ đã làm thần tượng cảm động nên mới không nỡ từ chối đó! Chỉ cần “chiếc thính” này thôi, họ đã có thể sống vui sống khỏe một tháng.

Ai cũng lưu luyến, buổi hòa nhạc đêm nay quá tuyệt vời, Thẩm Gia Thụy quá sức bùng nổ, vừa nhảy vừa hát, lại trò chuyện cùng fans, rồi còn hát ca khúc chưa phát hành khiến fans hoàn toàn đắm chìm trong bể hạnh phúc, sao mà nỡ về cho được? Chẳng qua không thể không về, nhân viên đã bắt đầu thúc giục, nếu họ còn không chịu đi thì sẽ gây phiền phức cho thần tượng. Vì vậy, mọi người chỉ có thể tạm nén tâm trạng mà xếp hàng đi ra ngoài.

Sau khi chấp nhận sự thật buổi hòa nhạc đã kết thúc, mọi người lại nghĩ về những gì diễn ra trong tối nay, fans vừa xếp hàng vừa bàn tán xôn xao, gương mặt vẫn còn hơi nuối tiếc.

Ngôn Sơ Âm ngụy trang trong đám đông nghe mọi người xung quanh thảo luận về ca khúc cuối cùng của Thẩm Gia Thụy.

“Trời ạ, bài mới của Thụy Bảo hay xỉu, nghe xong muốn có bồ ghê!”

“Bài mới ngọt chết người, sao có thể ngọt như vậy chứ! Ai nói Thụy Bảo của chúng ta chỉ biết viết nhạc thất tình chứ không viết nhạc lãng mạn, ngọt ngào được?”

“Thụy Bảo mà không lãng mạn á? “Ánh sao đẹp nhất” là tình ca kinh điển của kinh điển đó! Cơ mà nói mới phát hiện, hình như ngoài bài đó ra, Thụy Bảo toàn viết nhạc buồn không thì phải?”

“Nghe nói “Ánh sao” được sáng tác trước khi ra mắt, hồi đó chắc là anh ấy còn hẹn hò với mối tình đầu. Không biết bài hôm nay được viết cho ai nhỉ?”

“Đợt trước nghe đồn là viết cho Mộc Phỉ…”

“Không phải Mộc Phỉ đâu, anh ấy đã làm sáng tỏ rồi. Tớ nghĩ chắc cũng lại viết cho cô Y đây mà.”

“Hôm họp báo, phóng viên hỏi có phải bài mới được viết cho cô Y không, anh ấy đã phủ nhận đấy thôi.”

“Mộc Phỉ và cô Y giống nhau được à? Một người là người yêu tin đồn, một người là mối tình đầu khắc cốt ghi tâm, ai cũng biết mối tình đầu đá anh ấy, với tính cách kiêu ngạo của Thụy Bảo, cứ coi như là viết cho mối tình đầu thật thì anh ấy cũng không thừa nhận trước báo chí đâu!”

“Có lý. Tớ nhớ lần đầu tiên trả lời về vấn đề này, Thụy Bảo nói lúc đó anh ấy còn trẻ người non dạ. Chắc là anh ấy nghĩ nhớ nhung cô gái đã đá mình là chuyện rất mất mặt, càng mất mặt hơn là anh ấy không thể khống chế bản thân, hí hí!”

Nghe đến đó, Lâm Tâm Tâm bất giác nhìn cô bạn thân của mình, tự thấy đắc ý vì “ai cũng say, chỉ mình ta tỉnh”.

Ngôn Sơ Âm nhìn thẳng, bình tĩnh ngó dòng người phía trước, thoạt trông cô rất thờ ơ với đề tài đang được bàn tán xung quanh nhưng thực tế là lòng đang cầu nguyện dòng người nhanh nhanh lên, chủ đề nói đến cô rồi, cô chột dạ lắm.

Đáng tiếc Thượng Đế không nghe thấy lời khẩn cầu của Ngôn Sơ Âm, dòng người vẫn di chuyển chậm như rùa bò, Ngôn Sơ Âm đành phải tiếp tục nghe mọi người xung quanh tám chuyện.

Ừm, nữ chính là cô.

“Các cậu có thấy lời bài hát và giai điệu giữa nửa đầu và nửa sau rất khác biệt không? Nửa đầu giai điệu nặng nề, nửa sau bỗng nhẹ nhàng vui tươi, đây cũng là đoạn ngọt ngào nhất; kết hợp với lời bài hát, bối cảnh nửa đầu toàn là quá cà phê hay sân bay hay đại loại thế, còn nửa sau thì lại là xe đạp rồi xích đu các kiểu, toàn là vật tượng trưng cho thời học sinh. Tớ nghĩ đoạn sau là hồi tưởng, còn đoạn trước là gặp lại. Do đó, trừ cô Y ra thì còn ai vào đây nữa?”

“Trời má, cậu nghe kỹ vậy luôn hả? Tớ chỉ lo quay video.”

“Quay video cũng tốt mà, về nhà có thể xem lại.”

“Trọng điểm không phải là video mấy má ơi… Các cậu không tò mò cô Y là ai hả?”

“Tò mò chứ sao lại không. Thụy Bảo không phải là người chưa vào đời, vừa đụng phải cô nàng giả nai là hoảng hốt, từ đó biến thành chàng trai sợ ái tình, cô Y khiến anh ấy nhớ thương như vậy, chắc chắn không thể là cô gái bình thường được! Tớ đã mò tung tích của vị cao nhân này lâu lắm rồi, đáng tiếc Thụy Bảo giấu kỹ quá, ngay cả truyền thông cũng không đào bới được gì, chúng ta thì làm được gì chứ?”

“Đúng đó, trừ khi Thụy Bảo tự nói, nếu không chúng ta sao mà biết được. À đúng rồi, chắc là sẽ có người tung lên mạng đoạn anh ấy hát ca khúc mới nhỉ? Không biết có oanh tạc không?”

“Hồi nãy tớ thấy nhiều người ngồi chỗ tớ đăng Weibo lắm, bây giờ chắc đang rần rần trên mạng.”

“Chắc chắn là oanh tạc, Thụy Bảo và cô Y quanh đi quẩn lại bao nhiêu năm, bây giờ đoạn video này được tung lên, không bùng nổ mới lạ.”

Ngôn Sơ Âm vô tình nghe lén: …

Này này các vị cô nương, các cô nương phân tích mà cũng không tới nơi tới chốn là sao, cho dù gặp lại thì cũng đâu có nghĩa là cô và Thẩm Gia Thụy tái hợp!

Ngôn Sơ Âm thấy rất bất lực, còn Lâm Tâm Tâm càng nghe càng hăng say, hiện tại xung quanh đang bàn tán rôm rả thế này thì có thể tưởng tượng trên mạng náo nhiệt ra sao, Thẩm Gia Thụy và mối tình đầu cô Y, chậc chậc… Không bán tin tức cho báo chí được, uổng quá.

Trong lúc mỗi người một suy nghĩ, rốt cuộc các cô cũng thoát khỏi dòng người và đứng ở nơi an toàn chờ bạn. Trước khi buổi hòa nhạc kết thúc, Ngôn Sơ Âm nhận được tin nhắn của trợ lý Tề bảo cô đừng về vội mà hãy đi tới lối ra ở khu A, sẽ có cô gái trẻ ban nãy dẫn các cô đi vào hậu trường.

Nếu không phải Lâm Tâm Tâm ngồi bên cạnh ngó chằm chằm vào điện thoại của cô, Ngôn Sơ Âm đã từ chối “ý tốt” của trợ lý Tề rồi. Tuy cô là người nhờ trước, nếu bây giờ từ chối thì rất vô duyên nhưng sau khi nghe ca khúc mới của Thẩm Gia Thụy, cô chỉ muốn tránh mặt anh thôi.

Ngay cả fans với hiểu biết nửa vời cũng nghĩ tới cô sau khi nghe bài hát thì sao bản thân cô lại không đoán ra cho được.

Thật ra trước đó, Ngôn Sơ Âm luôn giả ngu trước thái độ của Thẩm Gia Thụy, chỉ cần anh không nói rõ, cô sẽ vờ như không biết, càng không đón nhận những ám chỉ của anh. Hơn nữa, với bản tính kiêu ngạo của mình, cho dù Thẩm Gia Thụy còn có ý với cô thì anh cũng không nói thẳng ra.

Lúc trước Ngôn Sơ Âm đoán Thẩm Gia Thụy vẫn còn vương vấn cô có lẽ là vì cô không điên rồ bám lấy anh như trong truyện, do đó anh vẫn còn chút cảm tình đối với cô, thậm chí loại cảm tình này còn vượt qua sự tán thưởng và rung động của anh dành cho Mộc Phỉ.

Có điều Ngôn Sơ Âm không cho rằng có hai người khả năng tái hợp.

Nói văn vẻ thì là họ đã xa nhau quá lâu, ai dám đảm bảo tình cảm của họ dành cho những người yêu sau này chỉ là thoáng qua? Bây giờ tình cảm đang dâng trào thì có thể bỏ mặc tất cả, nhưng đợi đến khi mất đi sự cuồng nhiệt, ở giữa họ không chỉ là tính cách và thực tế mà còn là những mối tình đã qua trong quãng thời gian họ xa nhau.

Bất kể Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ có yêu nhau như trong truyện hay không, Mộc Phỉ luôn là cái gai trong lòng Ngôn Sơ Âm. Công giáo có một tín điều là “nguyên tội(1)”, đối với Ngôn Sơ Âm, sự tồn tại của Mộc Phỉ sẽ khiến cô bất an, cảm thấy bị uy hiếp hay thậm chí là sợ hãi, ngoài tránh xa cô ấy và Thẩm Gia Thụy, cô hoàn toàn không có cách nào khác.

(1) Nguyên tội: hay còn gọi là Tội tổ tông, là một tín điều trong Hội thánh Công giáo, ám chỉ bản năng phạm tội ngay từ khi sinh ra của con người.

Song, hôm nay Thẩm Gia Thụy hát ca khúc ấy, ngay trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô, biểu hiện rõ ràng đến thế, Ngôn Sơ Âm đã không còn cách nào thuyết phục bản thân rằng Thẩm Gia Thụy sẽ tiếp tục im lặng được nữa. Tuy anh không tuyên bố trước toàn thể thế giới nhưng đã thể hiện với cô một cách rõ ràng tình cảm của anh dành cho cô.

Có lẽ không chỉ có cô. Lời bài hát của anh quá rõ ràng, người bên cạnh anh, bạn bè và đồng nghiệp của anh ắt hẳn đều biết?

Vì sao trợ lý Tề lại nôn nóng như vậy? Cô là người nhờ vả anh ta xin chữ ký của Thẩm Gia Thụy cho bạn bè cô nhưng trợ lý Tề không chờ cô hỏi lại mà đã bảo người tới đón các cô vì sợ các cô sẽ đi theo khán giả rời khỏi sân vận động, như vậy còn chưa đủ rõ ràng hay sao?

Ngôn Sơ Âm đoán không nói đến người khác, ít nhất là Burning và Thiệu Uyên Minh đều đang ở trong hậu trường đợi cô, không biết có trêu ghẹo hay không nhưng chắc chắn sẽ nhìn cô bằng ánh mắt mập mờ, hệt như trên người cô đã bị dán nhãn thuộc về Thẩm Gia Thụy.

Có đôi khi, vẻ mặt “Tôi biết mà, tôi sẽ không nói lung tung đâu” của bạn bè mới là thứ khiến người ta không biết phải làm gì nhất, họ không mở miệng thì ngay cả cơ hội giải thích cũng không có. Hơn nữa phải giải thích thế nào về quan hệ giữa cô và Thẩm Gia Thụy? Trước mặt người khác, chẳng lẽ cô nói cô đã quên sạch sẽ Thẩm Gia Thụy, tất cả chỉ là do anh tự biên tự diễn?

Ngôn Sơ Âm không muốn tự nộp mạng để bị bàn tán nhưng lại không biết phải từ chối trợ lý Tề thế nào, bây giờ đang là thời điểm nhạy cảm, cô không có lý do chính đáng sẽ khiến họ cho rằng cô có tật giật mình, rồi lại nghĩ cô còn vương vấn thì sao?

Hơn nữa, Ngôn Sơ Âm thấy mình cũng không thiệt thòi lắm. Nếu Thẩm Gia Thụy không định nói rõ, bây giờ cô và bạn bè đi vào đó cùng lắm là bị họ nhìn mấy lần thôi chứ không mất miếng thịt nào; ngược lại, nếu Thẩm Gia Thụy muốn xác định rõ ràng thì cho dù cô tránh được hôm nay cũng vẫn còn ngày mai, ngày mốt, trốn được hòa thượng chứ chẳng thể chạy khỏi miếu.

Cô hoàn toàn thanh thản, yêu nhau rồi chia tay là chuyện quá đỗi bình thường, cô không làm gì có lỗi với Thẩm Gia Thụy, tại sao phải trốn?

Nghĩ thế, Ngôn Sơ Âm thoải mái trả lời tin nhắn cho trợ lý Tề, chỉ chốc lát sau, cô bé mũm mĩm tới chỗ cô, vẫn chưa thấy Viên Lộ và Tống Thi Văn đâu cả, hai cô ấy ở khu khán đài khác, phải đi ra ngoài trước rồi mới quành lại lối vào khu A, tương đối lâu.

Cô gái trẻ không thúc giục, tươi cười chào hỏi Ngôn Sơ Âm mấy câu rồi đứng đợi.

Lúc này, khán giả đã về hết, Lâm Tâm Tâm đang hừng hực lửa nhiệt tình đối với Thẩm Gia Thụy nên lôi kéo cô bé mũm mĩm hỏi đông hỏi tây, hỏi xong chức vụ của cô bé lại hỏi sang Thẩm Gia Thụy đang làm gì.

Cô bé thật thà, hỏi câu nào trả lời câu đó.

“Các anh ấy đang tẩy trang ạ.”

“Các anh ấy?” Lâm Tâm Tâm nắm được trọng điểm.

Cô bé gật đầu, giải thích rõ ràng: “Tuy phần sau chỉ cần mình Thụy ca lên sân khấu nhưng mấy anh kia đều ở lại xem, đến khi buổi diễn kết thúc mới đi tẩy trang.”

Lâm Tâm Tâm cười tít mắt cảm thán hôm nay quá may mắn, các cô có thể xin hết chữ ký của Burning.

Ngôn Sơ Âm không phản đối, nói với Viên Lộ và Tống Thi Văn vừa vội vã chạy tới: “Đi thôi.”