Sau bữa tối ở nhà anh, mối quan hệ của hai người dường như có bước chuyển biến lớn. Không còn kiểu xa gần khó nắm bắt, thái độ của anh thời gian gần đây đều phát ra tín hiệu kèm nội dung: Anh thật sự quan tâm đến cô. Miên lần lượt được gặp những thành viên còn lại trong gia đình anh từ bố cho tới em trai. Không thể phủ nhận gia đình anh chính là gia đình kiểu mẫu mà nhiều người mơ ước, sống trong môi trường như vậy bảo sao phong thái của anh lại dễ dàng ghi điểm với người đối diện.
Hoặc giả hai tháng đi công tác đã khiến anh suy nghĩ thấu đáo về mối quan hệ của hai người, hoặc giả anh chỉ đang rảnh rỗi mà thôi. Dù vậy lý trí Miên cũng tự động tảng lờ giả thiết thứ hai. Cho đến khi điều này thật sự xảy ra, cô mới biết mình mong chờ nó từ rất lâu rồi.
Miên bỏ tài liệu và máy ghi âm vào túi xách, cẩn thận điểm lại một lượt các câu hỏi chuẩn bị từ trước, bên phía người chụp ảnh cũng đã thu xếp xong, chỉ đợi giờ là xuất phát. Hôm nay cô sẽ phỏng vấn anh cho bài viết đầu tiên của mình trong chuyên mục “Mỗi tuần một nhân vật”.
Bước ra khỏi tòa soạn, cái nắng đầu tháng 6 như muốn thiêu đốt tất thảy mọi vật xung quanh, Miên nheo mắt, nhanh chóng vào xe đến trụ sở chính của Miaow. Đây là lần đầu tiên Miên tới trụ sở chính của Miaow, lúc trước chỉ vì tên đáng yêu nên nạp hồ sơ làm nhân viên bán thời gian, từ đó giờ cũng không tìm hiểu thêm cho tới khi sếp giao nhiệm vụ phụ trách chuyên mục này cho cô.
Điều khiến Miên nhận được sự ghi nhận của mọi người không ngờ lại là hẹn được lịch phỏng vấn với anh. Miaow rất thường xuyên được lên báo vì được đông đảo giới trẻ yêu thích nhưng tuyệt nhiên mọi thông tin cá nhân của giám đốc Miaow lại bị bít kín không thể rò ra ngoài dù chỉ một chút. Do đó việc Miên có cuộc phỏng vấn riêng độc quyền với anh có ý nghĩa rất lớn. Dù có quen biết nhưng quả thật lịch làm việc của anh quá dày, Miên phải hẹn trước cả tuần anh mới có thể thu xếp thời gian cho cô. Thật xấu hổ khi phải thú nhận rằng, quen nhau hơn nửa năm nhưng cô lại phải biết thêm về công việc của anh qua google, cũng chưa từng nghĩ đến Miaow lại có nhiều chi nhánh và sức ảnh hưởng lớn như vậy.
Chừng 25 phút sau khi xuất phát, Miên đã đến nơi. Lúc cùng đồng nghiệp bước xuống, cô không khỏi có chút ngạc nhiên, trụ sở chính của Miaow không nằm trong tòa nhà cao chọc trời như cô vẫn tưởng tưởng. Miaow Building trước mặt cô là tòa nhà trung tâm bốn tầng, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh, ở giữa còn có đài phun nước, hiển nhiên không khí ở đây dịu mát hơn hẳn trong trung tâm thành phố.
Miên tiến vào trong, phía sau chiếc bàn gỗ, cô gái mặc áo dài xanh mỉm cười:
“Em có thể giúp được gì cho chị?”
“Tôi đến để gặp giám đốc Quân, tôi là Mộc Miên đến từ tạp chí W – Magazine”.
“Chị có hẹn trước không ạ?”
Nụ cười của cô gái thật sự khiến người đối diện cảm thấy rất dễ chịu, Miên khẽ gật đầu đáp có.
“Phiền chị đợi một lát."
Sau khi làm xong các thủ tục cần thiết, Miên và đồng nghiệp được hướng dẫn lên tầng 4, thông qua thư kí ở phía bên ngoài, cuối cùng mới được đứng trước phòng giám đốc.
Miên đưa tay gõ cửa, bên trong truyền ra tiếng nói: “Mời vào”.
Hít nhẹ một hơi, cô đẩy cửa bước vào.
Anh vẫn đang ở trên bàn làm việc, kí văn kiện gì đó, ánh mắt hết sức tập trung. Quả thật một trong những thời khắc khiến đàn ông trở nên hấp dẫn nhất chính là khi anh ta tập trung làm việc. Miên ý thức được nhiệm vụ của mình, lên tiếng chào nhắc anh về sự hiện diện của mình và đồng nghiệp.
Quân đứng dậy, trong tích tắc ánh nhìn hai người chạm nhau Miên có thể thấy ánh cười thoáng vụt qua rất nhanh từ người đối diện. Bắt tay giới thiệu, cô và đồng nghiệp được mời ngồi xuống sofa cạnh đó, anh ngồi phía còn lại.
“Chúng ta phỏng vấn trước rồi lát kết thúc phỏng vấn mới chụp hình được không ạ?”
“Được.”
Thư kí bước vào, đặt trước mặt mỗi người một tách trà đen. Đồng nghiệp đi cùng bắt tay ngay vào việc của anh, chuẩn bị trước phông nền và ánh sáng.
Miên nhấp một ngụm trà, cũng bắt đầu làm việc của cô:
“Em có được thu âm cuộc phỏng vấn không?”
Anh gật đầu thay cho lời đáp. Miên nhấn nút ghi âm.
“Anh bắt đầu sự nghiệp năm bao nhiêu tuổi?”
“Năm tôi 22 tuổi."
“Mới khởi nghiệp 6 năm mà đạt được thành công như ngày hôm nay bí quyết của anh là gì? Anh có thể chia sẻ kinh nghiệm của mình cho các bạn trẻ cũng đang khao khát mong muốn lập nghiệp không?”
“Bí quyết chính là phải trải nghiệm. Mọi lý thuyết được dạy trong trường học nếu so với thực tế đều có sự khác biệt lớn. Vì vậy chỉ khi trải nghiệm đủ mới có thể tích lũy được kinh nghiệm cho bản thân."
“Anh trang bị kinh nghiệm cho mình như thế nào?”
“Tôi đi làm bán thời gian khi còn là sinh viên và du học sinh, làm thuê sau khi ra trường, mở các thí điểm nhỏ và quan sát hiệu suất kinh doanh."
“Đã có lần nào thua lỗ chưa?”
“Tất nhiên là có, thất bại là điều bất kì người trẻ nào cũng nên trải qua."
“Điều gì khiến anh nảy ra ý tưởng mở ra chuỗi nhà hàng cafe Miaow như hiện nay? Cái tên Miaow bắt nguồn từ đâu?”
“Tôi thích cafe, sau khi thử các loại cafe ở Starbucks, McCafe, Costa Coffee, cảm thấy cafe ở Việt Nam không hề thua kém với các dòng cafe nổi tiếng trên thế giới, tuy nhiên vì công nghệ chế biến cafe ở Việt Nam còn nhiều hạn chế, dịch vụ cung ứng cũng chưa thật sự đáp ứng nhu cầu. Mặc dù có rất nhiều thách thức nhưng nếu nắm bắt được thì cơ hội phát triển là rất lớn, rất đáng trông đợi. Còn về Miaow, Miaow là tên con mèo tôi nuôi lúc còn du học ở Anh, sau này nó bị bệnh mà chết.”
Nụ cười trên môi Miên cứng lại, vậy Mũm Mĩm nuôi hiện thời là Miaow thứ bao nhiêu của anh rồi? Miên đưa ra một câu hỏi không có trong dự kiến: “Giờ anh còn nuôi mèo không?”
“Còn."
“Nó tên là gì?”
“Nó cũng tên là Miaow."
“Anh đặc biệt thích tên Miaow?”
“Đúng vậy. Trước tiên bởi vì nó đáng yêu, sau là bởi cái tên đó do mẹ tôi đặt cho nên tôi cũng không muốn thay đổi."
Miên gật đầu, chuyển chủ đề: “Anh không chỉ có tham vọng đối với thị trường trong nước mà còn có ý định mở rộng chuỗi cafe Miaow ra nước ngoài?”
“Ai rồi cũng sẽ có tham vọng mở rộng thị trường ra khỏi phạm vi trong nước một khi công việc kinh doanh mang lại nhiều lợi nhuận và có tiềm năng. Trước hết tôi muốn làm tốt trong nước đã."
“Miaow được đánh giá cao không chỉ vì thức uống chất lượng mà đồ ăn và cả phục vụ cũng đều rất tốt. Nếu là một vị khách tình cờ ghé qua Miaow, anh sẽ đề xuất thức uống nào đáng thử nhất?”
“Theo em thì thức uống nào đáng thử nhất?” – Anh mỉm cười nhìn cô.
Miên có chút bị động nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô biết mình vẫn đang ghi âm: “Nếu có dịp thử em sẽ cho anh câu trả lời”.
“Khẩu vị của từng người khác nhau, bất kì loại đồ uống nào của Miaow cũng làm từ nguyên liệu chất lượng nhất do vậy tôi nghĩ vị khách đó tùy chọn loại nào cũng được."
“Cảm ơn anh đã dành thời gian phỏng vấn cho W – Magazine. Hi vọng thương hiệu Miaow cafe sẽ còn phát triển hơn nữa trong tương lai."
Miên tắt máy ghi âm, lấy khăn lau mồ hôi. Trong phòng anh chạy điều hòa, vô cùng mát mẻ, không lí nào cô lại phát nhiệt đến mức đổ mồ hôi như này được. Đúng là hư cấu hết sức.
“Có thời gian tôi sẽ mời em thử Miaow cafe. Không thể tin được em làm ở chi nhánh 1 của Miaow một thời gian rồi mà cafe của Miaow em lại chưa thử.”
Miên cắn môi, giọng nhỏ như muỗi kêu trần tình: “Em không thích uống cafe, nhưng em có thử ca cao nóng rồi. Rất ngon”.
“Phì…”
Giật mình ngoảnh ra sau, Miên thấy anh bạn đồng nghiệp đi cùng đang không kiềm chế được mà phì cười. Lúc quay lại với người trước mặt đã thấy anh không rảnh rỗi dành thời gian cho cô nữa mà đang nói chuyện điện thoại:
“Bổ sung lịch sử của Miaow vào phần tập huấn cho nhân viên bán thời gian, yêu cầu bắt buộc: viết bản báo cáo về hương vị các loại cafe ở Miaow."
Miên ngẩn ra, cô hiểu lí do của cuộc điện thoại vừa rồi xuất phát từ người không hiểu việc trước kia là cô, may mắn giờ Miên đã không còn là nhân viên ở Miaow, anh cũng không phải là sếp của cô nữa nhưng chẳng hiểu sao vẫn không kìm được rùng mình. Miên hít vào một hơi sâu, hỏi đồng nghiệp đã chuẩn bị xong chưa. Thấy đồng nghiệp lúc nãy cười trộm mình gật đầu, Miên chưa kịp lên tiếng anh đã ngồi vào vị trí đồng nghiệp chuẩn bị.
Chỉ chừng 15 phút sau buổi phỏng vấn chụp hình doanh nhân trẻ Đình Quân đã kết thúc trong êm đẹp.
“Không đi làm người mẫu ảnh cũng thật phí, không hề có góc chết” – Đồng nghiệp của cô nhận xét. Miên cẩn thận xem hình, đúng là không có khiếm khuyết, chọn ngẫu nhiên ảnh nào trong số này cũng có thể trực tiếp đăng lên bài.
Sau buổi phóng vấn, Miên để cho đồng nghiệp về trước, còn mình thì lấy lí do ở lại lấy voucher cho độc giả nên sẽ về sau, thực chất là bởi tối nay cô có hẹn ăn cơm với gia đình anh mà giờ đã sắp tan tầm rồi nên ở lại cùng anh về luôn.
Anh gọi thư kí mang vào cho cô thêm một tách trà đen rồi quay trở lại công việc. Miên cũng không để bản thân nhàn rỗi, viết những dòng đầu tiên cho chuyên mục mới. Cả hai làm việc trong im lặng, mãi tới khi có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Miên ngước nhìn lên, có chút ngạc nhiên vì người bên ngoài không cần đợi anh đồng ý cứ thế bước vào, cô gái có vẻ ngoài đặc biệt nổi bật, mái tóc uốn lọn dài ngang lưng, từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt khiến người đối diện chỉ gặp một lần cũng khó mà quên được. Cô gái chỉ nhìn qua cô một chút như chào rồi nói chuyện công việc với anh. Từ nhân viên quầy lễ tân cho tới thư kí, trợ lý, ai cũng xuất sắc đến vậy chỉ có thể nhận xét anh rất biết nhìn người và dùng người.
Mãi sau này nghĩ lại Miên cũng khó mà tin nổi lần đầu chạm mặt My lại kết thúc với nhiều thiện cảm xuất phát từ phía cô đến như vậy.
*
My đưa bản báo cáo mình vừa tổng hợp xong cho Quân, cố gắng kiềm chế bản thân không nghĩ tới ánh mắt dịu dàng của anh khi nhìn người đang ngồi trên ghế sofa vừa nãy, tập trung nói hết những điểm đáng lưu ý trong bản báo cáo.
Anh khẽ gật đầu chỉ thêm vài việc rồi bảo cô có thể ra ngoài.
Rời khỏi phòng làm việc của giám đốc, My lấy điện thoại gọi cho người nhà: “Anh ạ, lát nữa anh không cần phải qua đón em nhé! Cứ về thẳng nhà đi”.
Cô thực không chịu nổi cảm giác này. Cô gái đó là ai? Là gì với anh?
My chọn chỗ dễ nhìn nhất để xe của anh vừa ra khỏi tầng hầm là lập tức trông thấy cô. Không ngoài dự đoán, lúc xe tiến gần đến vị trí cô đứng, anh hạ cửa kính:
“Anh trai em lại có việc bận à?”
Cô gật đầu, giọng mềm mại: “Anh ấy bảo hôm nay không qua được, em đang định ra kia để bắt taxi”.
“Cũng tiện đường. Em lên xe đi."
“Thôi để em tự bắt taxi về ạ, anh đang phải chở khách mà."
Trong đầu My gõ nhịp, nói đi, nói với em cô ấy là khách của anh đi. Chỉ một câu trả lời của Quân khúc mắc trong lòng cô sẽ được hóa giải. Nhưng anh chưa lên tiếng cô gái ở ghế sau đã mở lời:
“Cô cứ lên xe đi, không phải ngại tôi đâu.”
“Nếu vậy thì làm phiền hai người một đoạn” – My tự nhiên ngồi vào ghế trước, thắt dây an toàn, trong đầu là mông lung cảm xúc khó diễn tả.
Cô gái phía sau xe hình như không khỏe lắm. My để ý từ lúc mình lên xe tới giờ cô gái chưa hề mở mắt.
“Em có muốn về nhà nghỉ ngơi không? Tôi sẽ nói với bố mẹ sau."
“Không sao đâu ạ, chắc lúc chiều bị sốc nhiệt đôi chút” – Cô gái mở mắt, khóe môi vẽ lên nụ cười dịu dàng.
“Vậy em cứ nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi sẽ bảo dì Hinh pha cho em một cốc chanh nóng."
“Vâng."
Suốt từ lúc đó cho tới khi xe đến nhà cô hai người trong xe không có thêm đoạn hội thoại nào, nhưng còn gì rõ ràng hơn thế. My cảm ơn giám đốc đã cho đi nhờ rồi xuống xe, vô thức không nhìn đến năm ngón tay đang bấu chặt lên túi xách. Cô gái đó là người yêu của anh.
My không cam tâm, rõ ràng anh có quan tâm đến cô. Nếu không anh chẳng việc gì phải cất nhắc đưa cô từ vị trí thư kí lên trợ lí chỉ trong một thời gian ngắn như vậy. Cũng không việc gì phải lắng nghe cô tâm sự, hỏi han lúc cô nhớ nhà khi hai người cùng đi công tác xa. Nếu không quan tâm đã không mang cô đi tham gia tất cả các sự kiện của công ty. Nếu không…
Là người yêu thì sao? Không chứng minh được điều gì cả, chỉ cần cô dành được tình cảm của anh thì cô người yêu đó không là gì hết. Phải rồi. My hạ quyết tâm.