Đợt công tác tưởng ngắn mà dài không tưởng của Quân kéo dài hơn hai tháng. Hai tháng với vài cuộc điện thoại ngắt quãng lúc nửa đêm, không tin nhắn, không hình ảnh, không thông tin. Miên dù muốn bàng quang ra vẻ không quan tâm cũng làm không nổi. Đi ăn trưa với dì An về nghe được tin anh đáp chuyến bay xuống Nội Bài vào 6 giờ chiều mà cô ở chỗ làm nhấp nhổm không yên. Lời mời đến nhà anh ăn tối cứ treo lửng lơ trên đầu cô. Nếu Miên tới, có phải cô đã thể hiện quá rõ mình nóng lòng muốn gặp anh hay không? Lấy lí do là trùng hợp cô được dì mời tới ăn cơm vừa khéo lúc anh về à? Nghĩ bằng đầu gối cũng đã không tin được rồi đừng nói tới con Cáo nghìn năm trăm đuôi như anh. Miên ủ dột âm thầm hạ quyết tâm, người ta không sốt sắng thì thôi cô không việc gì phải vội, “cơm không ăn gạo vẫn còn đó” không thể nào trong thoáng chốc biến ngay thành cháo được. Huống hồ nhà cô còn đang giữ “con tin”. Nghĩ vậy Miên lấy điện thoại gọi điện cho dì An báo tòa soạn có việc nên không thể tới nhà dì dùng cơm.

Tan làm, Miên vào siêu thị gần nhà mua thức ăn cho Miaow, nhân tiện chọn thêm thực phẩm bỏ vào tủ lạnh. Dạo gần đây công việc nhiều cô không có thời gian đi siêu thị hằng ngày như lúc trước, đồ ăn vì chỉ nấu cho một người cũng bớt cầu kì hơn, thường tối giản hết mức có thể. Lúc sáng lên cân đã thấy sụt ba kí. Miên vô thức đưa tay sờ lên mặt, vậy mà hai má vẫn phúng kinh lên được.

“Đi siêu thị mua đồ cũng có thể thất thần như vậy, em không sợ lấy nhầm thức ăn cho Miaow à?”

Miên giật mình quay sang:

“Sao anh lại ở đây?”

Nét ngạc nhiên không che giấu trên khuôn mặt cô khiến Quân phì cười. Anh chỉ tay vào những thứ chất đống trên xe chở hàng như lí giải, giọng nhẹ bẫng: “Vì tôi cần ở đây”.

Mắt vẫn trân trân nhìn anh, Miên nghe thấy tim mình đập nhanh trong lồng ngực.

“Em còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó sẽ có người cho rằng em thù hận gì tôi đấy”. – Anh đưa tay ra che mắt cô, lòng bàn tay anh ấm nóng, phảng phất mùi tinh dầu dễ chịu.

Miên cụp mắt, hít một hơi sâu ghim chặt những nhớ nhung mong ngóng vào một góc, đến khi anh thả tay xuống, cô đã trở lại là Miên của vài phút trước.

Cô và anh lần lượt thanh toán ở quầy rồi cùng nhau ra về. Miên cố đi chậm để mình tụt lại phía sau, ngắm nhìn bóng hình anh cao lớn. Chợt anh dừng bước, ngoảnh lại nhìn Miên, ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt tuấn tú:

“Em đi như vậy đến khuya cũng không thể về nhà được đâu. Lên đây. ”

Nhìn tay anh đang hướng về phía mình, Miên ngần ngại rồi nắm lấy.

“Em tưởng anh đang ở nhà, lúc sáng thấy dì An bảo tối cả nhà cùng ăn cơm vì anh về”.

“Ừ, mẹ đang ở nhà tôi nấu cơm vì lo em đi làm về muộn không tiện. Hơn hai tháng rồi, những thứ không để được lâu chị giúp việc qua nhà dọn dẹp đều đã đổ đi hết nên tôi ghé siêu thị mua luôn”.

“Anh không qua em, nhà em có đủ.” – Lời vừa ra khỏi miệng cô lập tức hối hận, ngẩng mặt lên nhìn anh, lại phát hiện anh đang nhìn mình. Miên cắn môi:

“Anh nhìn gì em?”

“Mẹ bảo em có việc ở tòa soạn không về."

Mi mắt Miên khẽ chớp, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Tòa soạn điều người khác rồi, không cần em đi nữa”.

Anh im lặng, vẫn nắm tay cô bước từng bước thật chậm. Đường vào khu đã ở ngay trước mắt. Vào lúc Miên tưởng anh đã quên câu trả lời của mình khi nãy thì nghe thấy tiếng anh từ trên đỉnh đầu:

“Mẹ tôi rất quý em, trước giờ chưa thấy mẹ nhiệt tình với ai như vậy bao giờ.”

Miên nhìn chăm chăm vào mũi giày, giờ phút này, cô cảm giác như mình là tội nhân thiên cổ. Miên thật sự hi vọng anh không hiểu nhầm, tự đáy lòng Miên rất thích dì An, chỉ là, chỉ là cô ngại anh mà thôi.

“Đến nhà em rồi."

Miên nhìn cửa nhà tầm một giây, nói nhanh: “Anh đợi em một chút, em vào nhà lấy ít đồ.”

Dứt lời không đợi anh phản ứng đã rời đi. Bóng dáng bé nhỏ của Miên khuất sau cánh cửa chính. Quân đổi tay, mắt không di chuyển. Lần đi công tác này của anh, thật sự rất đúng lúc đúng thời điểm, tiện cho anh quan sát thêm một chút tính cách của Miên. Anh không gọi điện thường xuyên cho cô không phải vì anh quá bận, anh có công việc nhưng thời gian nghỉ ngơi không phải không có, điều anh muốn chính là xem phản ứng của cô ra sao. Mỗi năm anh đều có vài đợt đi công tác xa, thời gian lại dài, nếu bây giờ cô không thích nghi được thì việc dung hòa tính cách sau này sẽ rất khó khăn. Nhưng Miên dường như là một cô gái rất biết mình biết người, anh không gọi cô sẽ mặc định anh bận, không hề làm phiền, nhiều lúc Quân còn phải suy nghĩ ngược có khi người bận là cô ấy chứ không phải là mình, Miên không nhì nhằng, không nhõng nhẽo, thỉnh thoảng bộc lộ cô đang quan tâm anh thỉnh thoảng lại không, vài lần nói chuyện như một người bạn bình thường vài lần lại thế mình thành cô gái bé nhỏ mỏng manh khiến người khác muốn bảo vệ che chở. Anh không biết nữa, anh nghĩ mình đã thật sự tường tận và tin tưởng vào cô.

Miên rất nhanh lấy xong đồ đi ra, thấy anh cứ nhìn đăm cánh cửa nhà mình, cô cũng ngoảnh lại chăm chú nhìn, có cái gì ở đó sao. Rõ ràng là không có gì, Miên lại nhìn anh.

Thấy Miên trân trân nhìn mình, anh nắm lấy tay cô, cười nhẹ “Đi nhanh thôi, chắc mẹ tôi đang phát cáu vì mãi không thấy người mang nguyên liệu về”.