Khoảnh khắc đau lòng nhất là gì?
Là nghe người mình thích nói rằng đừng thích họ nữa, không có kết quả đâu.
Tôi là người ít may mắn hơn bao người, nghe câu nói trên cũng nhiều lần rồi.
Cái số kiểu thích ai là y rằng người đó không thích mình.
Dù biết là vậy nhưng vẫn cố đâm đầu vào như con thiêu thân?
Ngu dốt!
Thích một người sắp ra trường còn là một việc ngu dốt hơn. Biết là ngu nhưng năm lần bảy lượt vẫn cứ chạy theo nó xong đến lúc bỏ không được lại bó gối vào mà khóc.
Nhưng sự thật là tôi chưa khóc vì tình bao giờ, mạnh mẽ mà!
Cuộc sống thực tế lắm, sẽ chẳng xảy ra mấy tình yêu hoàn mỹ như trong ngôn tình gì sất. Tất cả chỉ có tôi tự tưởng tượng ra mà thôi.
Cái việc ngừng thích anh cũng chẳng đơn giản như lời nói ra đâu. Tôi nói tôi làm được là thật nhưng tôi không làm được cũng là thật.
Thích thì dễ, lúc bỏ mới khó!
...
Tôi thích anh, khi anh đang học Mười hai rồi.
Thời gian cuối cấp có vẻ nó lại trôi nhanh hơn bình thường.
Khi tôi muốn kéo dài thời gian được ở gần anh thì ông trời trêu ngươi lại cố tình kéo thời gian đi nhanh hơn.
Tôi với anh không quen nhau, chỉ đơn giản là hai đứa chung trường nhau. Một đứa vừa vào trường và một đứa sắp ra trường.
Trong ngôn tình, nam chính kiểu gì cũng nổi bật. Chả thế, không nổi bật thì ai cho ông làm nam chính? Vậy nên anh ngang nhiên trở thành nam chính trong câu chuyện ngôn tình tôi viết nên.
Nhưng nữ chính là ai chứ không phải tôi!
Tôi chỉ là một chiếc nữ phụ tội nghiệp đã không được yêu thương còn bị ngược hết lần này đến lần khác.
Nói ngược thế thôi chứ ai biết được nó là ngược gì, có khi là ngược đường thì sao? Vì tôi mù đường mà!
Mù đường nên đi đứng kiểu gì đó lại ngã vào tình yêu của anh.
Thôi thính thiếc thế thôi, ném ra rồi lại hốt vào, ai hơi đâu mà đi dọn thính cho hoài.
Tôi thích anh, lý do thích thì không xác định được đâu. Nếu mà bắt tôi nêu lý do chắc nó cũng đóng được thành một quyển sách dày với nhan đề là "101 lý do tôi thích anh!"
Tôi chỉ biết tôi thích anh vào một ngày trời đẹp dã man, khi đấy tôi nhìn anh và tôi phát hiện mọi thứ xung quanh chỉ làm nền cho anh.
Chỉ có thể ngồi oán trách tình yêu đến không bao giờ báo trước gì cả. Hại tôi phải đau đầu mệt lòng vì nó thôi!
Nhưng tôi cũng khuyên thật lòng, muốn yêu hay thích một người thì đợi khi nào bản thân thật sự có thể đủ khả năng vượt qua mọi thử thách của cuộc sống thì hẵng yêu.
Vết thương ngoài da, nó nặng cỡ nào cũng có thể lành. Nhưng vết thương lòng, nhẹ nhất cũng để lại một nỗi xót xa trong đấy.
Nghe sến súa vậy chứ nó là thật!
Tôi thích anh, tôi chỉ tự hỏi, "toang, thích người ta luôn rồi, giờ sao đây?"
Ngồi phân vân nên công khai hay chọn im lặng. Tôi còn bày trò ném đồng xu, mặt ngửa thì tôi công khai, mặt úp thì tôi im lặng. Quăng lên rồi chụp lấy, xu lật mặt ngửa.
Tôi không phục, lấy giấy bút cũng viết công khai với im lặng lên đấy. Lắc như lắc bầu cua tôm cá rồi lại vẫn nhặt trúng công khai.
Tôi làm đủ trò, quay bút, lật tẩy, vặt cánh hoa, bla bla... nhưng tất cả đều quay tôi vào ô công khai.
Chỉ thiếu mỗi trò cầu cơ gọi hồn lên hỏi thôi đấy!
Tôi nghĩ, thôi thì số trời đã định để tôi công khai tình cảm này rồi thì cứ thuận theo ý trời vậy.
Sau đó tôi chọn cách im lặng.
Im lặng có thể là tự tôi tìm những gì đau buồn nhất cho tôi. Vì kiểu người không biết ta thích người, vô tình người lại làm tổn thương ta!
Sến!