Trước đó từng đoán, chuyện
Sùng Minh kháng Oa không nhất định sẽ được phong thưởng, dù sao quan
trường Đại Minh hiện giờ không khí đục ngầu không ra gì, không khí không tốt thì tất nhiên không làm được thưởng phạt phân minh, Tần Kham đối
với việc này cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Chỉ có điều hắn lại không ngờ là Đông Hán lại ngáng chân chuyện này.
"Hoạn quan Đông Hán? Thái giám?"
Đinh Thuận gật đầu: "Đúng vậy."
"Đám người không có chim ấy hả?"
Đinh Thuận ngẩn ngơ, vội vàng phụ họa: "Đại nhân nói đúng, chính là cái đám không có chim."
" Kết cục của Đọc truyện không bỏ phiếu." Tần Kham thở dài, có chút đăm chiêu.
Đinh Thuận: "..."
Lời này thực sự không biết nên phụ họa như thế nào, tri thức văn hóa của Đinh tổng kỳ trình độ hữu hạn, không biết hàm nghĩa của đọc truyện
không bỏ phiếu, có điều Tần đại nhân nói với vẻ chua xót như vậy, khẳng
định là một chuyện ác báo rất nghiêm trọng.
Cái Đinh Thuận kỳ quái là, trên mặt Tần đại nhân không ngờ không có một
tia phẫn nộ phẫn nộ nào, giống như dã đoán trước được rồi vậy.
Đinh Thuận đoán không sai, Tần Kham quả thật không có cảm xúc phẫn nộ,
mâu thuẫn giữa cao tầng Hán Vệ không phải một bách hộ nho nhỏ như hắn tư cách tư cách chen vào, vì việc này mà phẫn nộ, không khỏi có chút ngu
xuẩn nực cười.
Tần Kham đối với Đông Hán vẫn có chút kiêng kị. Loại kiêng kị này tới từ ký ức kiếp trước, trong tác phẩm điện ảnh kiếp trước, nha dịch, quân
đội, Cẩm Y vệ triều đình giống như đều chỉ là một đám khi dễ lương dân,
thu loạn phí bảo hộ, nhưng thái giám từ trong hoàng cung đi ra thì tất
cả đều là siêu cấp cao thủ, không có ngoại lệ.
Ký ức Kiếp trước đã sinh ra áp lực tâm lý nhất định đối với Tần Kham,
cho dù loại áp lực này rất nực cười, nhưng tồn tại thực sự.
Biểu hiện của Đinh Thuận thì không bình thản như vậy, hắn lúc này lộ ra vẻ phi thường căm phẫn: "Đại nhân, đám hoạn quan này không phải người!
Đây là mạo công trắng trợn! Thiệu Hưng vệ đón địch thì bỏ chạy, dựa vào
cái gì mà bọn họ được triều đình khen ngợi và khuyến khích và khen ngợi
và khuyến khích, mà huynh đệ chúng ta liều mạng giết giặc Oa, triều đình lại một chữ cũng không nhắc tới? Đại nhân, thế là không công bằng.
Tần Kham cười khổ, thế đạo này làm gì có công bình? Hai chữ công bình
vĩnh viễn chỉ treo ngoài miệng kẻ thất bại, mà người thắng, vốn là ngọn
nguồn chế tạo tất cả sự không công bình. Bọn họ vĩnh viễn hưởng thụ sự
ngon ngọt mà không công bình mang tới cho họ.
Đinh Thuận có chút kích động, bước lên một bước về phía trước, ánh mắt
sáng quắc nhìn chằm chằm Tần Kham, rất có thế máu tưới năm bước.
"Đại nhân, không thể cứ vậy mà bỏ qua được."
Tần Kham nghiêm mặt: "Đúng, không thể cứ vậy mà bỏ qua được."
"Chúng ta phải phản kháng! Phải đòi sự công bình."
"Đúng! Công lao là của chúng ta!"
Đinh Thuận thấy Tần Kham đồng ý với thái độ của hắn, không khỏi mừng như điên: "Đại nhân, chúng ta nên làm gì? Ngài nói đi, các huynh đệ sẽ làm
theo."
Tần Kham trầm ngâm nói: "Ta là tính như vậy, huynh đệ Bách hộ sở toàn bộ xuất động, hành quân gấp vào kinh sư, tìm tới đại đường Đông Hán, nhân
lúc trăng tối gió mạnh phóng hỏa, thiêu cháy cả Đông Hán, giết mấy tên
phiên tử chó chết, sau đó thì bắt tên Đông Hán Đốc công không biết tên
gì họ gì kia treo lên, đốt đèn."
Đinh Thuận há to miệng: ". . ."
Tần Kham ánh mắt nóng rực nhìn thẳng vào hắn, tràn ngập khao khát:
"Ngươi cảm thấy thế nào? Bình phẩm về kế hoạch của ta đi chứ."
Đinh Thuận ra sức lắc đầu, bộ dạng kích động vừa rồi không còn sót lại
chút gì, lúng ta lúng túng nói: "Đại nhân, Bách Hoa lâu tiền bình an
tháng này vẫn chưa giao, để thủ hạ đi đi giục, cái đám chết giẫm này
quá không thức thời."
Tần Kham vui mừng gật đầu: "Đi nhanh về nhanh, chú ý an toàn."
"Ài."
Đinh Thuận hớt hải đi rồi, giống như vừa rồi chưa hết phát sinh chuyện gì.
Đối với tiểu nhân vật như Tần Kham và Đinh Thuận mà nói, có một số việc
ngoài miệng mắng vài câu thì được, nhưng đừng có làm thật, tiểu nhân vật không chơi được đâu.
Quyền lực, quyền lực...
Tần Kham ngồi trong phòng, sắc mặt dần dần âm trầm, ánh mắt hướng về
phía bắc xa xôi, lẩm bẩm nói: "Trogn lịch sử Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân là tên gia hỏa rất trầm ổn nhưng rất kiên cường, lời bình của sách sử
là thượng giai, Đông Hán khinh người như vậy, hắn chắc phải tỏ thái độ
mới đúng, trừ phi sách sử viết loạn, người này kỳ thật là một tên ăn hại nhút nhát."
Tần Kham phẫn nộ là có một nguyên nhân khác, hắn tin lão đại của Cẩm Y
vệ sẽ sẽ không dễ dáng bỏ qua chuyện kháng Oa như vậy, việc này chắc còn có chuyển cơ.
Ừ, cứ để viên đạn bay một lát đã.
Lão đại của Cẩm Y vệ quả nhiên không khiến Tần Kham thất vọng.
Công báo Triều đình phong thưởng Thiệu Hưng vệ vừa truyền tới Nam Kinh
không tới hai ngày, trong lúc huynh đệ Bách hộ sở đang căm giận bất bình thì một khoái mã chạy vào thành Nam Kinh, tới thẳng Thiên hộ sở thành
đông Lôi Hồng.
Kinh sư Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Mưu Bân tự mình hạ mệnh lệnh, thăng bách hộ
thành đông Nam Kinh Tần Kham làm Thiên hộ Thiên hộ sở thành đông, nguyên Thiên hộ Lôi Hồng Sùng Minh kháng Oa có công điều hành, chuyển làm trấn phủ Nam trấn phủ ti, Thiên hộ và trấn phủ tuy nói đều là võ quan ngũ
phẩm, nhưng mọi người đều biết, Nam trấn phủ ti là chuyên môn đốc quản
Cẩm Y vệ, quyền lực của trấn phủ Nam trấn phủ ti so với một Thiên hộ thì lớn hơn không biết bao nhiêu lần.
Đột nhiên nghe thấy được thăng quan, Lôi Hồng và Tần Kham đồng thời ngẩn người, tiếp theo thì Lôi Hồng vui mừng quá đỗi, không ngờ xuất hiện
bệnh trạng động kinh mắt lác miệng méo.
Tần Kham sau khi kinh hỉ qua đi, dần dần trở nên bình tĩnh, khóe miệng phác ra một nụ cười.
Phản ứng của Mưu Bân có chút kịch liệt, đại khái cũng bị Đông Hán chọc
tức, dùng loại phương thức thăng chức nộ bộ này, gián tiếp cho Đông Hán
một bạt tai, tốt lắm, lão đại quả nhiên có sự quyết đoán của lão đại,
nếu Mưu Bân hoàn toàn trầm mặc đối với chuyện này, Cẩm Y vệ không lăn
lộn được nữa.
Truyền đạt điều lệnh là người quen cũ, Kinh lịch ti Dương Thiên Thọ, mọi người khi đang chúc mừng Lôi Hồng, Dương Thiên Thọ kéo Tần Kham sang
một bên, lặng lẽ chuyển đạt nguyên lời của Chỉ huy sứ đại nhân.
Khẩu khí khẩu khí, nhất định phải khẩu khí khẩu khí cho Chỉ huy sứ, cho Cẩm Y vệ!
Tần Kham lại thở dài, hắn rốt cuộc vì sao bị triệu vào Cẩm Y vệ, đến bây giờ vẫn không rõ đầu cua tai nheo, tranh khẩu khí? Tranh vì ai?
Đối với sự nịnh hót như nước của chín tên bách hộ, Tần Kham cuối cùng
cũng không nhịn được hỏi Dương Thiên Thọ nghi hoặc chôn sâu dưới đáy
lòng bây lâu nay.
"Cao thủ võ lâm chúng ta Đông Hán có phải rất nhiều hay không?" Tần
Kham có chút lo sợ, hắn phát giác mình giống như trong lúc vô ý trở
thành quân cờ trong sự tranh đấu của Hán Vệ.
Đông Hán à, đám công công âm không ra âm, dương không ra dương. Là tồn tại khủng bố Cỡ nào.
Dương Thiên Thọ ngây ra: "Cao thủ Võ lâm? không nghe nói có cao thủ võ lâm gì cả."
Tần Kham không hài lòng: "Sao lại không có? Đại tướng quân Triều đình
đều không dùng được, công công mới là cao thủ, ngươi chưa nghe nói à?"
Dương Thiên Thọ sắp điên rồi: "Ngươi nghe ai nói công công đều là cao
thủ? Đám hoạn quan này ngay cả là nam nhân cũng không được tính, làm sao thành cao thủ?"
"Nguyên nhân là như vậy, công công mới là cao thủ..." Tần Kham rất kiên
nhẫn giải thích: "Ngươi nghĩ lại mà xem, mọi người đều bị thiến, khi
chúng ta đè lên người phụ nữ phập phập. Ngại quá, lanh mồm lanh miệng,
khi ngươi nằm lên người phụ nữ phập phập, các công công làm gì? Bọn họ
đều đang luyện công, ngươi phập phập một lần, các công công luyện nhiều
hơn ngươi một ngày, dần dà như vậy, bọn họ làm sao không phải là cao
thủ?"
Dương Thiên Thọ ngạc nhiên há to miệng: ". . ."
Tần Kham đối với loại ánh mắt như nhìn người điên này của hắn thì không
thấy thoải mái gì, phàm nhân tục tằng kỳ thật không biết, kẻ điên và
thiên tài nhìn qua thì bộ dạng như nhau.
"Có chuyện này không?" Tần Kham không thể không cẩn thận chứng thực.
Dương Thiên Thọ lắc đầu nguây nguẩy: "Tuyệt đối không có!"
Tần Kham yên tâm, cười tủm tỉm vỗ vai hắn, nói: "Dương huynh trở về
chuyển cáo với Chỉ huy sứ đại nhân, thuộc hạ nhất định sẽ tận sức tranh
khẩu khí cho ông ta."