Tần lão đạp ánh trăng hậm hực rời đi.
Tần Kham chắc chắn sẽ không ru rú ngồi dạy học ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này đấy, vậy nên đàm phán cũng tan vỡ.
Tần Kham tiễn Tần lão tới tận cửa, mãi tới khi thân ảnh Tần lão biến mất dưới ánh trăng thì hắn mới nhẹ nhàng cài chốt cửa, sau đó thở dài.
Vừa rồi Tần Kham mới chỉ mơ hồ biểu thị ra ý định rời khỏi Tần trang, ra ngoài làm công sống tạm chờ thời quật khởi thì ngay lập tức đã bị Tần
lão phản đối quyết liệt. Lý do rất buồn cười, nhưng vào thời này thì hắn cũng không dám cười chút nào - bởi vì mất thể diện, nhục cái nhã nhặn
của người đọc sách.
Tần Kham rất phiền muộn, làm công sống tạm cùng nhã nhặn của người đọc
sách liên quan cái rắm… người đọc sách chẳng lẽ không cần ăn cơm à?
Không thể không nói, nhận thức của Tần Kham đối với hai chữ "Giai cấp" ở thời đại này còn rất không đủ, hắn vẫn chưa thể đánh giá rõ ràng sự
khác biệt to lớn giữa người đọc sách cùng dân chúng bình thường.
Dưới ánh đèn ảm đạm, Tần Kham ngồi bên bàn, ngơ ngác nhìn chăm chú 28
văn tiền mà thất thần, không biết qua bao lâu thì hắn mới cười khổ một
tiếng.
Lần nữa lục lọi căn nhà cũ, Tần Kham lục đi lục lại, thùng đựng gạo thì
trống không, cả nhà không còn bất kỳ thứ gì khả dĩ có thể gặm nổi. Hắn
ngồi mà phát sầu, không rời khỏi Tần trang thì bữa sau ăn gì?
Tần Kham đúng là người thông minh, chẳng những thông minh mà da mặt cũng không mỏng. Một thằng thông minh mà da mặt cũng không tệ thì vô luận ở
chỗ nào cũng không đói chết được.
Ngày hôm sau khắp Tần trang truyền lưu một tin tức.
Thôn trang vốn vẫn có an ninh cực tốt, đêm không cần đóng cửa, có thể
nói là thôn trang văn minh điển hình của Minh triều lại đột nhiên xuất
hiện trộm vặt.
Mấy ngày kế tiếp Tần trang càng lúc càng trở nên không yên ổn.
Nhà Tần đại mất hai con gà, nhà Tần nhị mất mất một con chó, nhà Tần Tam mất tiêu hai con vịt...
Mấy vụ án kiểu này ngày ngày diễn ra tại Tần trang, thôn trang vốn yên bình bỗng trở nên không còn yên ả nữa.
Qua mười ngày như thế, Tần trang tộc trưởng Tần lão rốt cục lại một lần nữa đến trước cửa nhà Tần Kham.
Tần lão hán lúc này biểu tình hết sức rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn
Tần Kham cũng đã trở nên phức tạp hơn trước rất nhiều rồi.
"Tần Kham a......"
Tần Kham đứng dậy, cung kính thở dài: "Ngu chất tại."
"Dọn dẹp một chút, đi trong huyện đi, ta cho phép đấy."
Tần Kham cảm thấy hết sức bất ngờ, không khỏi ngẩng đầu tò mò nhìn lão một cái.
"Mấy hôm trước Tộc thúc không phải là không đồng ý ngu chất ly hương sao?"
Tần lão hán ngồi trong phòng chính, thò tay vuốt râu trầm ngâm: "Ừ..."
"‘ Ừ ’ là sao ạ?"
Tần lão ảm đạm thở dài: "‘ Ừ ’ có ý tứ là, ta nếu không cho phép ngươi
ra ngoài thì sợ là chẳng mấy chốc trong thôn đến một con gà trống gáy
sáng cũng chẳng còn nữa rồi..."
Da mặt dày như Tần Kham mà hiện cũng không nhịn nổi nóng lên: "Cái này... Khục, ngu chất hổ thẹn."
Tần lão ảm đạm ngửa đầu nhìn lên xà nhà, im lặng hồi lâu.
Một tú tài được người người tôn kính lúc trước lại quay ngoắt một cái
biến thành một thằng trộm vặt hại dân hại nước… Tần lão tới giờ vẫn ở
vào giai đoạn thích ứng đấy. Đây cũng là vì trước sau tương phản quá
lớn, hắn thật sự không tiếp thụ nổi.
"Cha mẹ để lại cho ngươi 3 mẫu ruộng nước không thể để hoang phế, nếu
như ngươi đã muốn đi ra ngoài thì dứt khoát bán đi thôi. Bất quá chỉ có
thể bán cho người Tần trang ta, không được bán cho người họ khác, nếu
không Tần thị tổ tông không tha cho ngươi được."
"Hết thảy xin tộc thúc làm chủ."
Tần lão vung tay lên chỉ hướng xa xa, trong ngữ khí phóng khoáng lại
mang theo vài phần thoải mái: "... Đến thị trấn tai họa người khác đi
thôi!"
************************************************** ********
3 mẫu ruộng nước, mỗi mẫu bán được bốn lượng bạc, Tần Kham chỉ đơn giản
thu xếp hai bộ sạch sẽ quần áo, trong ngực để 12 lạng bạc… Vào một sáng
mưa xuân như dệt tơ bên trời, độc thân bước lên đường đi tới thị trấn
Sơn Âm.
Tần lão dẫn già trẻ cả thôn đồng loạt đến cửa thôn đưa tiễn hắn… biểu tình của mọi người đều có chút phức tạp.
Tần Kham quay người nhìn xem cả thôn phụ lão, hốc mắt có chút ướt át.
Mặc dù thời gian ở đây cũng không dài, nhưng Tần Kham vẫn sinh ra một
loại cảm giác lưu luyến đối với Tần trang… sự nhiệt tình chất phác của
thôn dân ở đây khiến hắn cảm động không thôi.
Dù sao muốn tìm một nơi mà thôn dân có thể ngầm đồng ý hắn yên vui trộm cắp thật rất không dễ dàng rồi.
Tần lão run rẩy tiến tới, vỗ vỗ vai Tần Kham, ý nhị nói: "Ở nhà trăm
ngày tốt, xa quê mỗi ngày khó… Ngươi đã quyết tâm muốn đi ra ngoài thì
nhất định phải làm nên sự nghiệp mới được, không thể khiến Tần thị nhất
tộc ta hổ thẹn đấy."
Tần Kham cảm động gật đầu: "Cảm tạ tộc thúc cùng các hương thân đã chăm
sóc, cháu tất sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người. Ngày khác sau cháu áo
gấm về quê sẽ lại đến từ đường dập đầu với tổ tông a."
Tần lão hán vui mừng cười cười, sau lại nghiêm mặt, thở dài sâu sắc: "...Tối hôm qua nhà ta lại mất một con gà."
"Khục khục khục..." Tần Kham đành phải xoay người ho khan.
…Ngữ khí sâu sắc vẫn còn đang tiếp tục: "Đó là con gà trống để gáy sáng cuối cùng trong thôn rồi..."
"Ngu chất... Hổ thẹn."
"Ngoại trừ hổ thẹn, ngươi còn có thể nói gì khác nữa không?"
"Từ nay về sau cháu sẽ không làm thế nữa…"
************************************************** *********
Tần lão phân phó một gã trai làng trong thôn lấy ra một cỗ xe trâu kéo chở Tần Kham lảo đảo rời khỏi Tần trang.
Tới khi mặt trời lặn thì xa xa đã có thể nhìn thấy tường thành cổ xưa của Thiệu Hưng phủ.
Thiệu Hưng phủ, Giang Nam quận, địa linh nhân kiệt. Đã từng có văn nhân
ca ngợi: "Hội Kê Sơn Âm, thiên hạ tài hoa". Ngụy Liễu Ông đời Tống cũng
đã tả thơ: "Sơn Âm hào kiệt nơi nơi. Trường An sắc nước hương trời giai
nhân".
Thiệu Hưng phủ do hai thị trấn Hội Kê cùng Sơn Âm xác nhập mà thành,
toàn bộ Thiệu Hưng phủ dùng sông Phủ Hà trải dài từ nam tới bắc làm ranh giới, Hà Tây thuộc Sơn Âm huyện, Hà Đông thì nằm ở Hội Kê huyện.
Tần trang nằm ở phía tây, thuộc Sơn Âm huyện.
Sau khi đuổi người đánh xe về Tần trang, Tần Kham mang theo một bọc nhỏ y phục, một thân một mình đứng dưới tường thành, ngửa đầu nhìn thành cổ
hùng vĩ trước mắt, trong lòng dâng lên cảm khái khó tả.
Một thanh niên có linh hồn từ thời hiện đại đi vào một thời đại cổ xưa
lạ lẫm sẽ theo đuổi tương lai như thế nào đây? Nên theo đuổi con đường
nào, thể hiện mình ra sao mới không uổng gặp gỡ ly kỳ của hai đời?
Khát vọng, lý tưởng...
Rất gần, phảng phất lại rất xa.
Hiện Tần Kham tựa hồ còn không có tư cách nhắc tới "Khát vọng" "Lý
tưởng" , bởi vì trước khi mơ mộng về những thứ này thì hắn còn cần giải
quyết một vấn đề cấp bách cái đã, chính là sinh tồn.
Với một người chỉ có 12 lạng bạc trong tay thì cái gọi là "Lý tưởng" cách hắn thật là quá xa vời.
Cửa tây Phủ thành, người đi đường lui tới ra vào như thoi đưa. Từng
chiếc xe chở ít chở nhiều tơ lụa lá trà đồ sứ xen lẫn trong dòng người
nghìn nghịt chậm rãi ra vào. Bên ngoài sông đào bảo vệ thành trải dài
hàng loạt quán ăn đơn sơ to có nhỏ có, bên trong ngồi đầy thương khách
tạp dịch từ khắp nơi đổ về trong lúc ăn uống vội vã vẫn còn không quên
nghiêng đầu bàn tán dò hỏi về chuyện trao đổi hàng hóa với người lạ ngồi cùng bàn. Hai bên bờ của con sông đào bảo vệ thành biểu hiện rõ ràng
khung cảnh phồn hoa thịnh thế của tòa thành này.
Tần Kham mang theo bao y phục, bị chen lấn đưa đẩy giữa đám người đông
đúc, phảng phất như một chiếc lá giữa dòng không tự chủ bị cuốn vào
thành.
Việc đầu tiên cần làm là phải tìm nơi ở. May mà trước khi đi ra ngoài
Tần Kham cũng đã tìm hiểu sơ qua rằng nếu muốn tìm phòng để thuê thì
phải tới chỗ đám nha hành hoặc nha tử, ở thời hiện đại cũng còn gọi là
"Môi giới". Bất luận mua gia súc, mướn nô tài hoặc thuê phòng… thì chỉ
cần trả đủ tiền hoa hồng là bọn hắn sẽ làm vừa lòng khách hàng. Đương
nhiên cũng có một điều kiện tiên quyết là khách hàng phải có thủ tục hợp pháp, luật nhà Minh quy định rõ ràng, người rời khỏi nhà từ trăm dặm
trở lên mà không có công danh thì phải do nha huyện địa phương ghi chép
lại hồ sơ, sau đó nha hành mới dám giới thiệu phòng ở cho ngươi, "hồ sơ" ở đây còn được gọi thông tục là giấy thông hành.
Cái này là quy củ của Minh triều, cũ kỹ nghiêm khắc… nhưng Tần Kham cũng không thể không phục tùng. Trước khi không có thực lực cải biến quy tắc của trò chơi thì cũng chỉ đành phải tuân theo nó mà thôi.
Cũng may thủ tục của Tần Kham rất hợp pháp, mặc dù đã không có công danh nhưng chẳng qua hắn chỉ từ nông thôn chuyển đến thị trấn mà thôi, còn
không tới mức "Ly cư trăm dặm" nên chưa phải đi đăng ký giấy thông hành
rồi.
Tần Kham cho tay vào lòng, cảm thụ sự ấm áp cùng cứng cỏi của 12 lạng bạc trong ngực, bỗng dưng cảm thấy yên tâm hẳn.
Số tiền này cũng chẳng nhiều nhặn gì, Tần Kham dự định dùng năm lượng
bạc để thuê phòng, còn dư lại bảy lượng thì dùng để mua thêm vài đồ vật
thiết yếu cùng ăn cơm… sau đó lấy trí tuệ và thủ đoạn của người hiện đại như mình thì hẳn trước khi xài hết bạc cũng đã rất có thể giàu to rồi.
Không phải chỉ là kiếm tiền sao? Không phải chỉ là tay không bắt giặc mà thôi sao?
Kiếp trước khi mới tốt nghiệp đại học thì hắn cũng chẳng khác gì bây
giờ, về sau không phải từ đôi bàn tay trắng mà lăn lộn tới có phòng có
xe sao.
Nhân tài, ở nơi nào cũng sẽ rực rỡ chói mắt đấy!
Sau khi Tần Kham tự cổ vũ bản thần thì hắn hùng dũng vương người ưỡn
ngực, trên mặt nở nụ cười thản nhiên. Là nụ cười tràn đầy tin tưởng về
tương lai.
Giữa biển người như thủy triều mãnh liệt vồ vập trên đường cái, Tần Kham vừa mới bước vài bước thì cảm thấy mình bị người khác hung hăng đụng
vào một cái… hắn vốn gầy yếu nên lảo đảo vài bước, còn chưa kịp mắng mỏ
khởi đầu cuộc sống như shjt thì chợt nghe một tiếng quát lớn thanh thúy
vang lên sau lưng: "Bắt trộm!"
Tần Kham ngẩn người, đảo mắt thấy phía trước có một thân ảnh đang hấp
tấp chen chúc luồn lách chạy vội trong đám đông, như một cơn gió chạy về phía phương xa. Hắn quay lại thì thấy sau lưng có một người mặc áo dài
màu xanh da trời, khuôn mặt nhu mì xinh đẹp… hiển nhiên là nữ giả nam
trang vẻ mặt căm phẫn, mang theo một cỗ khí thế tựa bão táp mưa sa ra
sức đuổi giết tới.
Tần Kham cười cười, cái nghề trộm cướp này hiển nhiên là tồn tại từ xưa
đấy, đương nhiên chuyện bắt trộm cũng là hoạt động truyền thống dân gian rồi.
Tần Kham phản ứng hết sức bình thường đối với một người hiện đại... Hắn
rất thức thời nhích người sang bên cạnh một chút, tránh ra một lối để
nhường cho cô gái hùng hùng hổ hổ kia càng dễ dàng, càng hăng hái truy
đuổi kẻ trộm.
Cũng khó có thể trách Tần Kham không có trách nhiệm xã hội, hắn chỉ là
người bình thường yếu ớt, không muốn chọc phiền toái, cũng không muốn
học các vị đại hiệp lưng hùm vai gấu. Hơn nữa ở cái thời đại lạ lẫm này
còn có thêm một nguyên nhân hết sức đặc biệt nữa, đó là lúc còn ở Tần
trang thì Tần Kham cũng đã trộm cắp không ít, nên nói nghiêm túc ra thì
hắn và kẻ trộm kia cũng có thể coi như là đồng nghiệp rồi, như thế thì
cho dù không hợp tác làm ăn cũng ít nhất không thể gà nhà đá nhau được.
Kẻ trộm lẩn trốn rất nhanh, cô gái đuổi trộm cũng chạy rất nhanh… khi
nàng lướt qua Tần Kham thì không quên dùng cặp mắt lunh linh sắc sảo
hung hăng trừng lên với hắn, sau đó lại như một cỗ cuồng phong tiếp tục
lao vút về phía trước.
Trộm cùng bị trộm chẳng qua là một chuyện nhỏ, việc nhỏ như thế trong
cuộc sống có quá nhiều, có kẻ vui cũng có người buồn … bất quá cùng
người ngoài cuộc như Tần Kham thì chẳng liên quan gì cả.
Chỉ tiếc động tác né tránh của Tần Kham hơi có chút khuyết điểm nhỏ
khá đáng kể, thế nên ông trời nhất định buộc hắn phải dây dưa với chuyện nhỏ này đấy.
Vốn định tránh ra một lối, kết quả động tác của Tần Kham lại có chút lề
mề, thân thể thì đã nhường ra rồi nhưng chân thì lại không kịp tránh ra, vì vậy cô gái truy đuổi kẻ trộm gặp phải bi kịch...
Cô gái chỉ cảm thấy dưới chân bị vật gì cản qua một chút, sau đó thân
thể nàng không tự chủ được bay lên trời, sau đó là một màn sư tử hung
hăng chộp thỏ kinh điển... Đương nhiên, cũng có người sẽ gọi động tác
này là "Chó đói giành ăn".
Không dùng nổi từ hay nào để miêu tả, tư thế cũng không đẹp mắt chút
nào, kết quả thì than ôi bi thảm, nữ tử trùng trùng điệp điệp ngã bẹp
trên mặt đất... khuôn mặt đẹp quấn quýt không rời nền đường cái.
Người chung quanh phát ra một loạt tiếng thét kinh hãi, cô gái vẫn nằm
rạp trên mặt đất không nhúc nhích, trong lòng Tần Kham lập tức dâng lên
vô tận áy náy.
"Này... Cô không sao chứ?"
Tần Kham nhích từng bước một lại, vẻ mặt thắc thỏm cẩn thận từng ly từng tí kiểu như đi đút cho sư tử ăn ở vườn bách thú vậy.
Nữ tử vẫn nằm rạp bất động trên mặt đất, Tần Kham đã lo lắng lắm rồi…
ngay khi hắn chuẩn bị lặng lẽ chuồn êm thì cô gái đang nằm úp sấp trên
mặt đất bỗng khẽ ung dung thở dài, sau đó chậm rãi đứng lên xoay người
nhìn chằm chằm vào Tần Kham.
Cho đến tận lúc này Tần Kham mới nhìn rõ bộ dáng cô gái này.
Cổ nhân dụ mỹ nữ viết: "Kinh châu bất động ngưng lưỡng mi, duyên hoa
tiêu tẫn kiến thiên chân"(*), cô gái trước mắt quả thật xứng với hai chữ "Mỹ nữ" đấy, mắt hạnh, cái mũi đẹp đẽ tinh xảo, mi cong vút, môi hồng
như dâu, khuôn mặt trái xoan như thơ như vẽ, cảnh đẹp ý vui.
***
(*)Nghĩa: Rửa sạch đi tất cả các trang điểm trong cuộc sống tầm thường, trở thành một phụ nữ xinh đẹp thực sự rất đơn giản.
Dịch thơ tạm:
Lau đi son phấn đời thường.
Đơn sơ sắc nước hương trời tinh khôi.
***
Điều khiến Tần Kham cảm thấy kinh diễm nhất lại là cô gái này cao tới
khoảng 1m7, khi hai người đứng đối lập thì nàng cũng chỉ thấp hơn một
chút so với Tần Kham mà thôi.
Kỳ lạ a..., con gái cổ đại sao có thể cao tới vậy chứ? Quả thực là
nghịch thiên a. Gương mặt tựa thiên thần, vóc người cao gầy, nếu ở kiếp
trước sẽ tuyệt đối là người mẫu trời sinh rồi.
Chỉ tiếc bộ dạng mỹ nữ này bây giờ có chút chật vật, tóc ngà rối bời lõa xõa rủ xuống trán, gò má trắng nõn có hai vết bẩn lem nhem trải dài,
thậm chí lỗ mũi cũng đang chậm rãi rỉ máu...
Cú ngã vừa rồi tuyệt đối không nhẹ ....
Đương nhiên, vẻ mặt bây giờ của mỹ nữ tuyệt đối cùng với "Sắc nước hương trời" không có nửa phần quan hệ nào cả.
Cô gái phủi phủi tấm áo dài nam màu xanh da trời, mặt như hầm băng trừng mắt nhìn Tần Kham, mắt hạnh phảng phất như phun ra lửa.
"Này, ngươi, nói ngươi đấy! ... Ngươi có bị bệnh hay không hả?"
"... Ta không có bệnh."
"Không có bệnh thì sao ngáng ta?"
Tần Kham thở dài: "Người có lúc lỡ tay, ngựa có khi chổng vó..."
Nói còn chưa dứt lời bỗng nhiên ngậm miệng.
Lời này... xem ra giống như đang mắng người, hơn nữa còn là đồng thời mắng hai người.
Quả nhiên, lửa giận trong mắt cô gái đã trở nên rừng rực rồi.
Cảm nhận được ánh mắt hài hước của đám người đứng vây xem chung quanh,
cô gái cắn cắn môi dưới, thần sắc trở nên xấu hổ và giận dữ, bỗng vươn
tay nắm chặt lấy vạt áo của Tần Kham, thô lỗ kéo hắn tới một ngõ nhỏ yên tĩnh không người bên đường… sau đó dùng sức ấn hắn lên trên tường.
"Ta xem ngươi thật sự bệnh không nhẹ, không thấy là ta đang đuổi bắt
trộm sao?" Khuôn mặt tinh xảo của mỹ nữ dí sát mặt Tần Kham, lửa giận
trong mắt nàng đang phun trào cũng rất rõ ràng.
Tần Kham đau khổ cười cười, thở dài: "Cho dù ta không giúp ngươi bắt
trộm, cô cũng không nên mắng ta bị bệnh có được hay không? Ta chỉ không
muốn chọc phiền toái mà thôi."
Biểu lộ tức giận của cô gái lập tức trở nên có chút quái dị, hai mắt mở
to nhìn chằm chằm hồi lâu vào Tần Kham… rồi nàng tựa như đang cố nén
cười, căng mặt ra nói: "Ngươi đúng là có bệnh, đến giờ vẫn còn chưa rõ
là ai đang giúp ai bắt trộm..."
Trong lòng Tần Kham bỗng xẹt qua một tia dự cảm chẳng lành.
"Cô nương có ý gì?"
"Chính ngươi tự nhìn một cái xem túi tiền của ngươi có còn hay không đi."
Tần Kham vội vàng mò mò lại trong ngực, rồi thì... mồ hôi lạnh cuồn cuộn túa ra, hắn bây giờ đã rõ hết thảy tiền căn hậu quả.
Khi con người đột nhiên biến thành kẻ nghèo thì lại bỗng có thể hiểu rõ ràng rất nhiều thứ - một định luật kỳ quái.
Biểu tình của cô gái bỗng trở nên vặn vẹo, không ngừng cười lạnh với Tần Kham, trong nét cười không thể che dấu vẻ hả hê.
"Hiện tại biết rõ cái gì gọi là hại người cuối cùng hại mình đi à nha? Vị công tử này, nói xem tâm tình hiện giờ của ngươi..."
Tần Kham lau mồ hôi lạnh, thanh âm khàn khàn nói: "Tâm tình của ta hiện tại chỉ có hai chữ... Bắt trộm...!"
Nói xong Tần Kham vén vạt áo dài định vùng ra đường đuổi trộm, ai ngờ lại bị mỹ nữ nắm chặt ống tay áo lại.
"Đã xong, kẻ trộm đã chạy trốn không thấy rồi, đừng quên bây giờ còn có một phiền toái càng lớn hơn nữa đang chờ ngươi..."
Tần Kham ngẩn ngơ: "Phiền toái gì?"
Mỹ nữ chỉ chỉ mặt của mình, nói: "Nhìn một cái mặt của ta xem, có gì muốn nói hay không?"
"Ngoại trừ thích can thiệp chuyện bất bình, thật sự không còn gì để nói."
"Còn gì nữa không?"
Tần Kham thở thật dài: "Còn có... cô bị thương."
Mỹ nữ gật đầu nhẹ: "Ta vì sao lại bị thương?"
"... Bị ta ngáng chân."
Mỹ nữ giờ phút này rõ ràng lại cười rồi, nhưng trong đôi mắt đẹp lại không thấy chút vui vẻ nào ngược lại còn lóe ra hàn quang.
"Rất tốt, xem ra ngươi mặc dù có bệnh, nhưng bệnh còn không quá nghiêm
trọng. Ngươi chẳng những gặp nghĩa không làm mà còn làm bị thương người
khác, giờ theo ta đi nha môn gặp quan đi a."