Không khí trong trướng hơi dịu đi.

Trương Ngọc không hổ là quan văn, đầu óc so với đám võ tướng bọn họ thì sử dụng tốt hơn, một phen phân tích nói có tình có lí, mọi người suy nghĩ hồi lâu, đều gật đầu khen ngợi, vẻ mặt cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Không có ai không tiếc mạng, chết tử tế cũng chẳng bằng được sống, nhưng có thể tìm được một đường sinh cơ, giống như người sắp chết đuối vớ được cọng cỏ, bất kể có thể cứu mạng được hay không, cứ tóm lấy cái đã rồi tính sau.

Những người trong trướng hoành hành Liêu Đông nhiều năm, sớm đã tích tụ được gia tài không nhỏ, trên đời người muốn tiền tới không muốn sống dù sao cũng là số ít, vào lúc sinh tử quan đầu, gia tài so sánh tính mạng, thực sự là bé nhỏ không đáng kể, lúc này chẳng ai đi nắm chặt tiền tài không buông cả

Bỏ hết gia tài đưa cho Lưu Cẩn, đổi lại tính mạng, vụ mua bán này không thiệt.

Khi đề tài của mọi người đã tiến vào vận chuyển gia sản như thế nào, phái binh hộ tống vào kinh như thế nào, cầu Lưu công công giữ mạng cho mình như thế nào, Lý Cảo ngồi ở chính giữa bỗng nhiên cười lạnh mấy tiếng.

"Nực cười! Các ngươi cho rằng gia tài của các ngươi vào kinh sư rồi? Cho dù Lưu công công nhận gia tài của chúng ta, đáp ứng giữ mạng cho chúng ta, từ Liêu Đông đến kinh sư một đi một về, trong khoảng thời gian này chúng ta có thể giữ được tính mạng trong lòng bàn tay của Tần Kham hay sao? Đừng quên, lúc trước hạ lệnh ở khe Dã Lang phục kích Tần Kham, chúng ta đều có phần, các ngươi cảm thấy Tần Kham là loại người khoan hồng độ lượng sao?"

Mọi người ngẩn người, lại cả kinh, cuối cùng suy sụp không nói gì.

Đối với vị khâm sai đại thần Tần Kham này, những người ngồi đây đều có một nhận thức chung, âm hiểm cũng được, tàn khốc cũng được, nói tóm lại, hắn không phải người lương thiện, nói về lập trường, mọi người không ai giống ai. Luận về phẩm tính, kỳ thật mọi người đều là một mặt hàng, khác nhau duy nhất là, Tần Kham vừa hay đứng ở thế đối lập với họ, thế là liền đại biểu cho cái gọi là chính nghĩa, mà bọn họ, rất bất hạnh chẳng được đứng trên đâu.

Tất cả mọi người trong trướng không ai hé răng, mọi người đều rất rõ ràng, với đủ loại sự tích của Tần Kham cho thấy, tính tình của hắn tuyệt đối không liên quan nửa phần tới "Khoan hồng độ lượng", người này chính là hạng người đuổi tận giết tuyệt, nghe nói khi hắn ở kinh sư lãnh binh tiêu diệt phiên tử Đông Hán, Vương Nhạc ở trong đại đường Đông Hán hô to muốn đầu hàng, hắn cũng giả vờ như không nghe thấy, vẫn hạ lệnh cho dũng sĩ doanh tấn công, giết mấy ngàn phiên tử rồi mới thu tay, cuối cùng bức Vương Nhạc phải tự vẫn tại chỗ.

Đối đãi với phó tướng nội đình Đại Minh còn như vậy, những người trong Liêu Đông đô ti này cho dù đầu hàng, chỉ sợ cơ hội giữ mạng cũng không lớn.

Không khí lại lâm vào tuyệt vọng, không biết qua bao lâu, Trương Ngọc thở dài: "Vậy theo ý của tổng soái thì phải làm sao?"

Lý Cảo cắn chặt răng, nói: "Cố chống tới cùng! Trận chiến này nếu thắng, mang dư uy của đại thắng, chúng ta có thể suất binh nương tựa tiểu vương tử Thát Đát Bá Nhan, xin hắn cho chúng ta lập Hán quân kỳ, Bá Nhan trong những năm gần đây chiêu binh mãi mã, mưu đồ rất lớn, vì mạng sống, ra sức cho ai mà chả được? Chung quy đều là tay sai mà thôi, chư vị thấy thế nào?"

Thái giám trấn thủ và võ tướng ngồi đây đều cúi đầu trầm mặc không nói gì, sắc mặt Trương Ngọc lại trở nên xanh mét, đứng bật dậy, phất tay áo ra khỏi đại trướng.

Quan văn cho dù phạm vào tội lớn ngập trời, nhưng vẫn phân hai chữ "Khí tiết" Rất rõ ràng, có một số việc thà rơi đầuchứ cũng không thể làm.

Lý Cảo nhìn bóng dáng của Trương Ngọc, trong mắt bỗng nhiên nổi lên mấy phần hổ thẹn.

Nếu thực sự đầu hàng tiểu vương tử Thát Đát, tương lai sau khi chết rồi có còn mặt mũi nào mà nhìn liệt tổ liệt tông dưới cửu tuyền hay không? Lý Cảo rất trọng tông tự, nhưng... Đây là sinh cơ duy nhất!

Tổ tông có tha thứ cho hắn không?

"Đây là tổ tông của Lý Cảo?"

Trong Khâm sai đại trướng, Tần Kham cau mày, nhìn hơn mười cái hộp tế nhỏ trên bàn, cong tay gõ gõ, hộp tế phát ra tiếng nặng nề trầm đục.

Đinh Thuận nhếch miệng cười nói: "Đúng vậy, tổ tông mười tám đời của Lý gia đều ở đây hết, tìm mộ tổ của Lý Cảo đúng là phí không ít sức, may mắn Cẩm Y vệ chúng ta thần thông quảng đại không gì không làm được, vất vả lắm mới đợi được gia phó của Lý gia đi trông mộ, lão gia hỏa này lúc ban đầu còn sống chết không chịu nhận, về sau huynh đệ thủ hạ đào hố chôn sống hắn ngay tại chỗ, chôn tới cổ lão gia hỏa này mới chịu nói ra địa điểm mộ tổ của Lý gia."

Tần Kham nghi hoặc nói: "Sao toàn là tro cốt thế? Những năm này chôn người đều hỏa táng à?"

Đinh Thuận cười nói: "Tần soái, là do Lý Cảo là người Thiểm Tây Du Lâm, mộ tổ là từ Thiểm Tây chuyển tới, tổ tiên hạ táng đã nhiều năm, hài cốt sớm đã rã hết rồi, chạm vào là tan, không thể đầy đủ, một đường vận chuyển ngàn dặm, không hóa thành tro đã là may mắn lắm rồi."

Tần Kham lắc đầu, thở dài: "Thất đức quá, Đinh Thuận à, ngươi rất thất đức."

Đinh Thuận ngạc nhiên nói: "Đại nhân, không phải ngài nói muốn..."

Tần Kham nghiêm mặt nói: "Ta nói gì cơ?"

Đinh Thuận rụt rè nói: "Ngài lần trước hỏi mộ tổ của Lý gia táng ở đâu mà..."

"Đúng vậy, ý tứ của ta là, Lý Cảo kinh doanh Liêu Đông nhiều năm, trong mộ tổ nhất định chôn rất nhiều vật bồi táng, chúng ta đến Liêu Đông một chuyến không thể tay không mà quay về. Ta chỉ muốn thuận tay phát chút tiểu tài, ai bảo ngươi đào cả tổ tông mười tám đời nhà hắn ra?"

Đinh Thuận: ". . ."

"Tiết tháo ở đâu? Hả?"

"Đại nhân, ta sai rồi, ta giờ đi chôn lại tổ tông của hắn..."

"Giữ lại, đào cũng đào rồi, giáo huấn đám con cháu bất hiếu của họ rồi chôn lại sau."

" Giáo huấn thế nào?"

"Đừng hỏi nhiều, truyền quân lệnh của ta, hai khẩu pháo Phật Lãng Cơ sau khi bắn mười lượt thì để Đóa Nhan Vệ lại công phá tiền bộ của quân Lý Cảo."

Một quân sĩ hoang mang chạy vào đại trướng, quỳ một gối xuống rồi bẩm báo: "Tần soái, thám tử hồi báo, phía tây mười dặm xuất hiện một nhóm binh mã lai lịch không rõ, nhìn nhân số thì ước chừng khoảng hai vạn."

Tần Kham kinh hãi, bước nhanh ra khỏi đại trướng.

Một vạn tám ngàn người đối phó với ba vạn đại quân của Lý Cảo đã là cố sức lắm rồi, nếu nhánh binh mã vạn người này là địch không phải bạn, hôm nay mình thực sự sẽ dữ nhiều lành ít.

Cho nên mới nói, đào mộ tổ nhà người ta rất dễ gặp báo ứng.

Trên bình nguyên tầm nhìn rất rộng, Tần Kham chăm chú nhìn về phía tây, thấy xa xa bụi vàng cuồn cuộn, tinh kỳ rợp trời, trong bụi vàng lờ mờ có thể thấy được những điểm đen không đếm được đang rầm rập tiến tới.

Không chỉ là Tần Kham, tất cả Đóa Nhan Vệ và quan binh của nghi trượng đều đột nhiên biến sắc, kinh nghi vạn phần.

"Lệnh cho thám tử thăm dò thêm, biết rõ lai lịch của nhánh binh mã này thì lệnh cho dũng sĩ Đóa Nhan Vệ lên ngựa, toàn lực đề phòng, tùy thời chuẩn bị xung phong, tám ngàn quan binh nghi trượng cũng chú ý sát sao hướng đi của bộ đội Lý Cảo..."

Quân lệnh Liên tiếp được hạ, trong doanh trở nên rối ren như nồi rán.

Không lâu sau, lại có thám tử báo lại, nhánh binh mã hai vạn người này treo cờ xí của Tuyên phủ Đại Minh, đầu lĩnh là một vị quan văn.

Cho đến lúc này, tim Tần Kham đang thọt lên cổ mới chui lại xuống ngực.

Biên quân Tuyên phủ...

Xem ra tín sứ mình phái ra cuối cùng cũng đưa thư được tới nơi.

Theo sự xuất hiện của nhánh binh mã hai vạn người này, sự giằng co vi diệu giữa hai đại quân của Tần Kham và Lý Cảo đã bị phá vỡ, lúc đại quân của Tần Kham hoan hô nhảy nhót, quân Liêu Đông của Lý Cảo cuối cùng cũng một mảng một mảng tuyệt vọng, tiền quân và trung quân trở nên xôn xao.

Sau một tiếng, một quan văn trung niên một quan bào màu đỏ, cả người phong trần mệt mỏi vội vàng đi vào soái trướng của Tần Kham.

Tần Kham híp mắt quan sát hắn, thấy người này thần chính khí thanh, ánh mắt trong suốt, khuôn mặt ngay ngắn, dưới cằm đây râu xanh thoát trần như tiên, quả nhiên là một nhân vật.

Gặp mặt phải thi lễ, lễ tiết là phải chu đáo không thể qua loa.

"Hạ quan Tam biên tổng chế Cam Ninh, lĩnh tả phó Đô Ngự Sử Dương Nhất Thanh, tham kiến khâm sai đại nhân thay trời tuần thú."

Tần Kham trong lòng kinh hoàng.

Chẳng buồn để ý biên quân Tuyên phủ từ lúc nào do Tam biên tổng chế suất lĩnh, chỉ nghe đến ba chữ "Dương Nhất Thanh", Tần Kham liền không tự chủ được mà đứng bật dậy, bước nhanh tới đáp lễ.

"Thì ra là Dương đại nhân, đại nhân đa lễ rồi, bản quan không đảm đương nổi."

Dương Nhất Thanh ngây ra một lúc, hiển nhiên thái độ của Tần Kham rất không hợp với quy củ quan trường, trên quan trường chưa từng có khâm sai nào lại hành lễ với quan địa phương.

Tần Kham lại không thể không thi lễ, người khác em thể không kính, nhưng vị Dương Nhất Thanh này là trọng thần trải qua bốn triều, về sau lại nhập tướng, trong cuộc đời đã làm ra rất nhiều chuyện trọng yếu, trị mã chính, sửa Trường Thành, tru Lưu Cẩn, nhập các..