Ăn mắng đã thành thói quen của Lưu Cát, Tần Kham liên tục mắng "Lão hỗn đản" hắn cũng không ngại, nhiều năm như vậy, những lời công kích ác độc hơn hắn đã trải qua nhiều rồi, vẫn gắng chịu nhục. Có điều làm Lưu Cát cảm thấy không thể tin được là, Tần Kham không ngờ cự tuyệt ý cầu hòa của hắn.

Đầu óc của Người trẻ tuổi này bị lừa đá à? Chẳng lẽ còn muốn đấu tiếp với hắn? Lấy gì mà đấu?

Trong lòng Tần Kham rất chua sót.

Vừa rồi mỗi một chữ hắn nói ra đều là thực tâm thực lòng, thật sự hắn rất không muốn tiếp tục đối địch với Lưu Cát nữa, chỉ cần là người bình thường đều nên minh bạch đạo lý "Hảo hán không chịu cái thiệt trước mắt", Tần Kham so với người bình thường thì càng hiểu hắn, nếu hắn là nhân vật chính của sự kiện, nhất định không nói hai lời lập tức bắt tay giảng hòa, thậm chí tiêu tiền tiêu tai cũng nguyện ý chi, đại thần Lưu Cát này hắn không thể quật ngã được.

Đáng tiếc nhân vật chính của nhân vật chính không phải là hắn mà là nhạc phụ của hắn.

Đỗ Hoành không phải người bình thường, người bình thường không làm ra chuyện ngu xuẩn như lấy trứng chọi đá này, nhưng Đỗ Hoành lại cố tình làm, hơn nữa chết cũng không hối cải. Nếu hôm nay Tần Kham âm thầm đạt thành giao dịch với Lưu Cát, Đỗ Hoành thật sự sẽ bị tức chết, không tức chết thì cũng đập đầu tự tử mà chết, giao dịch này nếu thành, chẳng khác nào xóa bỏ tất cả những gì Đỗ Hoành đã làm ra, tất cả sẽ trở nên không còn ý nghĩa, Đỗ Hoành chỉ là một tên hề nhảy nhót, diễn một vở diễn cực kỳ buồn cười trong mắt thượng vị giả.

Còn có một nguyên nhân nữa, Tần Kham không phải người tốt, nhưng cũng không tính là quá xấu.

Hơn mười chức công bị giết, con cái của bọn họ bị bán vào kỹ viện chịu chà đạp, oan khuất không chỗ chỗ tố cáo, tranh luận cũng không được nghe, Tần Kham nếu đạt thành giao dịch với Lưu Cát, chỉ sợ cả đời cũng không thể tha thứ cho bản thân. Đây sẽ giống như một vết nhơ lớn nhất trong nhân sinh.

Nhìn vẻ mặt mỉm cười lại kiên định của Tần Kham, sắc mặt Lưu Cát lạnh như băng.

"Lão phu không nghe nhầm chứ? Ngươi vừa rồi nói... Không được? Ý tứ là không muốn giải hòa với lão phu?"

:Đúng vậy, đều do nhạc phụ lão hỗn đản của ta, quả thực quả thực là lão già điên." Tần Kham cười thở dài.

"Đỗ Hoành là đồ điên, nhưng ngươi thì không phải."

Tần Kham thở dài: "Không may, lần này ta dường như cũng điên rồi."

"Ngươi có biết ngươi sẽ phải đối mặt với cái gì không?"

"Biết, đại thể sẽ bị một đám chó điên cắn chết. Kẻ điên bị chó điên cắn, chết có ý nghĩa."

Lưu Cát lạnh lùng nói: "Tần Kham, lão phu vẫn nghĩ ngươi là người thông minh..."

Tần Kham mỉm cười nói: "Người thông minh thỉnh thoảng cũng sẽ làm ra một hai chuyện ngu xuẩn. Thông minh như Lưu các lão, ta cũng không tin ngươi lúc nhỏ không chơi trò dùng nước tiểu nặn bùn, đúng không?"

Lưu Cát phẫn nộ nắm chặt quyền đầu. Thái độ thong dong vừa rồi bay sạch, nhìn chằm chằm Tần Kham lạnh lùng nói: "Ngươi và nhạc phụ ngươi hiện giờ thân hãm nhà tù, lấy cái gì ra mà đấu với lão phu? Tần Kham, ngươi chẳng lẽ thực sự điên rồi? Đối nghịch với lão phu có lợi ích gì với ngươi?"

Tần Kham thản nhiên nói: "Cầu tâm được mà thôi mà thôi, người ta cả đời luôn sẽ phải làm ra mấy chuyện cực kỳ ngu xuẩn trong mắt người khác, nhưng mình lại không làm không được, chuyện này là thế đấy, Lưu Cát, ngươi không hiểu đâu."

Lưu Cát quả thật không hiểu, hắn không rõ vì sao có người chịu đường thẳng không đi mà cứ thích trèo đèo lội suối.

Bất luận là hiểu hay không, ánh mắt nhìn Tần Kham của hắn lúc này lại giống như đang nhìn một người đã chết.

Đàm phán kết thúc trong không vui, Lưu Cát phẫn nộ phất tay áo ly khai chiếu ngục.

Tần Kham cười khổ lắc đầu, lần này nếu sống sót trở ra, nhất định phải xin nhạc mẫu đánh cho lão hỗn đản Đỗ Hoành kia một trận thật đau. Tốt nhất là dùng tới vũ khí lạnh, đều đều là tại hắn.

Hắn càng hận mình hơn, làm một người xấu thuần túy rất có lạc thú, nhưng trong lòng lại vẫn còn tồn tại một tia thiện lương chưa mất, một tia thiện lương này rất chết người.

Mấy ngày sau, Đinh Thuận vào chiếu ngục bẩm báo một tin tức không tốt cho Tần Kham.

Hán Vệ giục ngựa ra hết, đã tìm hiểu minh bạch án tử của Đỗ Hoành, năng lực lùng bắt của Cẩm Y vệ quả thật không tồi, trong nửa tháng đã nắm rõ án tử, nhưng mà kết quả điều tra lại giống như kết quả lúc trước, vẫn là Đỗ Hoành sai nha dịch đánh giết chức công, những gì Chiết Giang Bố Chính Sứ Thôi Tăng tấu lên là thật, về phần nha dịch chức tạo cục cấu kết Chiết thương là có, nhưng tất cả đều do thái giám giám sát Vương Bằng gây nên, Vương Bằng đã chết, không thể truy cứu.

Tần Kham trong lòng lạnh toát, nếu đây là kết quả điều tra cuối cùng của Cẩm Y vệ, như vậy vận mệnh của Đỗ Hoành dữ nhiều lành ít, Hoằng Trì đế không thể hạ ý chỉ phúc thẩm lần thứ hai, nếu không sẽ rất hoang đường.

Đinh Thuận cũng thấy không ổn, oán hận đấm vào song sắt nhà tù, cả giận nói: "Đám tạp toái này làm ăn kiểu gì vậy? Thằng ngốc cũng nhìn ra được là án này có vấn đề, quan nhi vì dân chờ lệnh sao có thể đánh giết chức công?"

Tần Kham có chút đăm chiêu: "Đinh Thuận, ngươi có phát hiện ra chỗ mấu chốt của án kiện này hay không

Đinh Thuận ngẩn người, luận về động thủ đánh người thì hắn thân thủ linh hoạt mạnh mẽ, nhưng luận về động não thì hắn thực sự không được.

"Mấu chốt là... Lời khai của Bố Chính Sứ Thôi Tăng?" Vẻ mặt như đoán xúc xắc của Đinh Thuận làm Tần Kham rất lo lắng cho chỉ số thông minh của hắn.

Hung hăng lườm hắn một cái, Tần Kham nói: "Mấu chốt là lời chứng của nhân chứng, ngươi ngẫm lại đi, nhạc phụ của ta căn bản chưa làm qua việc này, nhưng điều tra điều tra vì sao đám nha dịch có mặt lúc đó lại trăm miệng một lời chỉ chứng là nhạc phụ ta hạ lệnh?"

Đinh Thuận ngây ra một lúc, giật mình nói: "Đám nha dịch này bị mua chuộc."

"Có lẽ là bị mua chuộc, có lẽ là bị đe dọa hoặc dùng thế lực bắt ép, tóm lại bọn họ nói những lời trái lương tâm, nếu muốn phá giải bàn cờ này, phải bắt đầu mở lỗ hổng từ trên người họ."

"Đại nhân ngài cứ phân phó đi, lão Đinh ta tất sẽ làm hết."

Tần Kham cười khổ nói: "Người ta sống chết không chịu nói lại, ta còn có biện pháp nào nữa? những nha dịch này chắc đang trên đường bị áp giải đến kinh sư? Ngươi phái mấy lão đệ huynh đáng tin đi đón đầu đi, gõ chúng một trận."

"Vâng."

Đinh Thuận biết kết quả điều tra của Cẩm Y vệ, những người khác tất nhiên cũng biết.

những nha dịch làm nhân chứng đang trên đường bị Cẩm y Giáo úy phá án giải vào kinh sư, trong kinh sư rất nhiều người cũng nhận được tin tức.

Có người bắt đầu vui sướng khi người gặp họa, có người thì ảm đạm buồn bã.

Kết quả điều tra Cuối cùng đã tới kinh sư, nhất trí với kết quả lần đầu, đợi cho Cẩm y Giáo úy áp giải nha dịch đến kinh sư, án tử này vô luận như thế nào cũng không lật lại được, đã là án thép như núi, kết quả thẩm tra xử lí cuối cùng của ba pháp ti cũng sẽ không có bất kỳ kinh hỉ nào, Đỗ Hoành trốn không thoát được một đao bay đầu, Tần Kham thì đỡ hơn một chút, hắn không có liên hệ trực tiếp với án này, truyền đơn và kích động cống sinh gây chuyện là có thật, nhưng Hoằng Trì đế khẳng định sẽ không lấy mạng của hắn, mất chức lưu đày thì lại tránh không được.

"Bỏ cuộc đi." Đỗ Yên và Đỗ vương thị đứng trước cửa lao của Tần Kham khóc tới trời đất tối sầm, đau xót thỉnh cầu Tần Kham, họ đều là người nhà quan lại, biết chuyện đã không thể cứu vãn, cơ hồ đã thành kết cục đã định, không thể làm liên lụy cả Tần Kham.

"Không đâu." Tần Kham mỉm cười, thái độ lại vô cùng kiên định.

"Chuyện đã không thể thay đổi, có tranh đấu nữa cũng vô ích, bỏ đi, Tần Kham, ngươi không phải thần, làm hết sức là được rồi, nhạc phụ ở dưới cửu tuyền nhất định sẽ cảm kích ngươi, bỏ cuộc đi, ngươi và Yên nhi còn trẻ, lưu lại sinh lộ cho Tần gia." Đỗ vương thị khóc tới không thở nổi.

"Ta không bỏ cuộc." Khuôn mặt của Tần Kham biến biến thành lạnh lẽo: "Quan trường hắc ám ta biết, nhưng trắng đến không thể điên đảo tới mức độ này được, càn khôn sáng sửa không thể bị che quá kín, dù sao cũng phải để cho người ta nhìn thấy một tia ánh sáng."

Tính tình Tần Kham rất ôn hòa, nhưng vẫn có một mặt quật cường.

"Chuyện là ở người, chỉ cần đầu nhạc phụ vẫn còn treo trên cổ, chuyện vẫn chưa tuyệt vọng, ta vẫn có thể thử một lần, nhất định có biện pháp."

Có thể có biện pháp gì nữa? Tần Kham không nghĩ ra, trong mắt mọi người, án tử này gần như đã thành thiết án, không thể dao động, chỉ chờ các Cẩm y Giáo úy đưa nhân chứng tương quan tới kinh sư, ba pháp ti khai đường thẩm tra xử lí, chính thức định tội, Đỗ Hoành xem như chết chắc rồi.

Mấy ngày sau, Đinh Thuận mặt âm trầm vào chiếu ngục, báo cáo một tin tức rất không tốt với Tần Kham.

Đám nha dịch bị áp giải đến kinh không chịu thay đổi, các Cẩm Y vệ đồng hành trên đường hung hăng trị họ mấy lần, thủ đoạn bức cung gần như đã dùng hết, nhưng đám nha dịch vẫn không chịu thay đổi lời khai.

Tần Kham ngửa đầu thở dài, Lưu Cát đây là quyết tâm muốn đẩy Đỗ Hoành vào chỗ chết, bọn nha dịch này chắc là nhận không ít lợi ích, cho nên mới thà chịu khổ chứ không phản cung, bọn họ không phản cung, Đỗ Hoành tất không còn hy vọng.