Mạc danh kỳ diệu bị nhiệm vụ rơi vào đầu, Tần Kham có một loại cảm giác không trâu bắt chó đi cày.
Cứu Mã thượng thư một mạng chưa từng hy vọng vào sự báo đáp của y, nhưng cũng không thể lấy oán trả ơn được, Bắc trấn phủ ti Tần Kham đi ra khỏi Bắc trấn phủ ti tâm tình rất không tốt, hắn cuối cùng cũng minh bạch "Người tốt không trường mệnh" là thế nào, vốn người tốt có thể trường mệnh, nhưng vì thủ tiện, cứu người không nên cứu, thế là thành đệm lưng cho người khác.
Bảo hộ Mã Văn Thăng là nhiệm vụ rất gian khổ, thích khách lần trước không đắc thủ tất nhiên sẽ không bỏ qua, bất luận Mã Văn Thăng có giết cả nhà người ta hay không, trước mắt mà nói món nợ này người ta đã ghi lên người hắn, lần này chỉ sự là cừu hận lớn nhất đời, cục diện không chết không ngừng.
Mà Tần Kham, rất bất hạnh bị kẹp giữa Mã thượng thư và cái đám vong mệnh đó, đảm đương nhân vật thuẫn thịt cho Mã Văn Thăng, người thứ nhất ăn đao là hắn, người thứ nhất lập công khẳng định không phải là hắn.
Làm người không thể quá thiện lương, sẽ gặp báo ứng, Tần Kham ngửa mặt lên trời thở dài, thực sự muốn đệch em gái ruột của Mã Văn Thăng... Không, Mã Văn Thăng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, em gái ruột của hắn đại khái chắc không còn trẻ, hay là đưa em gái hắn tới giường của Mưu Chỉ huy sứ, nhờ hắn giúp mình trút cục tức này.
Thiên hộ sở Nội thành từ sau lần trước bị phiên tử Đông Hán vây công, Công bộ rất nhanh phái quan viên và công tượng tới, không mất bao lâu, một tòa trạch viện ba tầng mọc lên, so với Thiên hộ sở cũ khx tước kia thì không biết đẹp hơn bao nhiêu lần, cũng coi như là là nhân họa đắc phúc.
Trở lại Thiên hộ sở, sắc mặt Tần Kham âm trầm tới đáng sợ, lập tức sai người gọi mười bách hộ thuộc hạ tới.
Hiện tại duy nhất có thể trông cậy vào, đó là hy vọng ba thích khách bị bắt không chịu nổi đại hình của chiếu ngục. Cung khai ra địa điểm trốn của thích khách còn lại, Mưu Bân trước khi đám người kia lần thứ hai ám sát Mã Văn Thăng một lưới bắt hết bọn họ, như vậy mình sẽ tránh được trận hung hiểm này.
Mười bách hộ tới rất nhanh, khi mọi người quần tam tụ ngũ ở trong viện Thiên hộ sở nói chuyện thì Bắc trấn phủ ti truyền đến một tin tức rất không tốt.
Ba thích khách bị bắt đó đã chết, một chữ cũng chưa nói.
Cũng không phải đại hình của chiếu ngục quá độc, thi hình đều là Giáo úy chuyên nghiệp. Bọn họ nắm phân thốn rất chuẩn, sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp này.
Trên thực tế ba thích khách đó là tự sát, khi bị nhốt trong đại lao còn chưa bắt đầu thẩm vấn. Ba thích khách liền kiên quyết đập đầu vào tường mà chết, chết rất lẫy lừng.
Tần Kham sau khi biết tin tức thì rất lâu không nói gì, hắn rất lý giải hành động của ba thích khách này. Thân mang huyết hải thâm cừu của già trẻ lớn bé trong nhà, thù lớn chưa trả lại lọt vào tay Cẩm Y vệ, nếu Tần Kham là bọn họ thì hắn cũng sẽ không chút do dự lựa chọn tự sát, phó thác hy vọng báo thù cho đồng lõa còn sống.
Rất lạ, rõ ràng là quan hệ địch ta ngươi chết ta sống, Tần Kham lại không hận bọ họ, ngược lại lờ mờ có chút đồng tình.
Người nhà vì bọn họ mà bị liên lụy xử tử, bọn họ lại vẫn sống, giữ lại thân tàn để báo thù. Cuộc đời này còn có mục tiêu khác ư?
Tạm thời áp chế sự đồng tình trong lòng, Tần Kham minh bạch hiện tại không phải lúc đồng tình với bọn họ, hiện tại bọn họ là kẻ địch của hắn.
Sắc mặt Tần Kham càng hậm hực âm trầm, đám kẻ địch này khó đối phó, bọn họ là tướng lãnh biên quân hàng năm ở biên cảnh giao phong với các Thát tử. Là từ trong núi đao biển thây mà chui ra, bọn họ có trí cũng có mưu, có thể nói là dày dạn kinh nghiệm sa trường, từ việc bọn họ ám sát Mã Văn Thăng đồng thời còn bắn tên thư vào Thừa Thiên là có thể thấy được, mỗi một lần hành động của bọn họ đều được tính toán tỉ mỉ, lớn mật nhưng không lỗ mãng. Hơn nữa có thân thủ cao tuyệt, lần trước bị Đỗ Yên đánh ngã ba người chỉ là ngẫu nhiên, bởi vì lúc ấy ở nơi phố xá sầm uất, ám sát không nên kéo dài, nếu cho họ thêm nửa nén hương, chỉ sợ Đỗ Yên cũng không tốt lành gì.
Đau đầu nhất chính là người như thế, giống như các tội phạm từng tham gia quân ngũ như võ cảnh đặc công kiếp trước vậy, rất là đau đầu, khi bày năng lực của mọi người ra trục hoành, chỉ có thể dựa vào thực lực và trí tuệ tuyệt đối để quyết định thắng bại.
Tất cả Giáo úy, lực sĩ dưới trướng Mười bách hộ, bao gồm cả bang nhàn không có biên chế chính thức cũng đều đến đông đủ, trên con đường ngoài Thiên hộ sở tụ tập một hai hai ngàn người, hết sức hấp dẫn ánh mắt, các dân chúng phụ cận đã sợ tới mức tung tích không còn, trên đường vắng lặng tới cả chó cũng không thấy, thanh danh hiển hách của Cẩm Y vệ có thể nói là "Vạn kính nhân tung diệt" .
Nhiều người như vậy bảo hộ một Mã Văn Thăng chắc không thành vấn đề, nhưng Tần Kham lại vẫn không tự tin, lại xxin Mưu Bân, từ trong Thần Cơ doanh điều tạm một trăm hỏa thương thủ, Tần Kham mới miễn cưỡng yên tâm.
Làm sao mà ngờ được, xuyên qua xuyên qua không ngờ lưu lạc đến mức phải làm bảo tiêu cho người ta, càng lăn lộn càng thụt lùi, Tần Kham đành phải ép mình điều chỉnh tâm thái, đinh ốc của cách mạng thôi mà, cần xoay về hướng nào thì xoay về hướng đấy, về phần miệng vít có khít hay không thì không liên quan tới cái đinh.
Một hai ngàn người đương nhiên không thể toàn bộ đưatới phủ của Mã Văn Thăng, nhiều người như vậy sẽ chen cho Mã phủ sập mất, Tần Kham phân mười bách hộ, hơn một ngàn người trong biên chế chính thức chia làm ba tốp, mười hai canh giờ không ngừng thay phiên thủ vệ tuần tra Mã phủ tất cả bang nhàn thì toàn bộ rải khắp các hang cùng ngõ hẻm kinh sư để tìm hiểu tin tức, một khi phát hiện có dấu vết, lập tức dẫn người vây giết tặc nhân.
Một trăm hỏa thương thủ điều tạm từ Thần Cơ doanh trực tiếp tiến vào Mã phủ, cho dù hiện giờ vẫn là thời đại vũ khí lạnh làm chủ, súng là phụ, nhưng Tần Kham đến từ kiếp trước lại có lòng tin đầy đủ đối với súng.
Phân phối bố trí xong, Tần Kham dẫn hai bách hộ trực ban đầu tiên tới Mã phủ.
Mã phủ ở dưới chân hoàng thành nội thành, đường đường là thiên quan Lại bộ, quan cư hiển hách, vị trí của phủ đệ tất nhiên vô cùng tốt, nhà Mã Văn Thăng cách Thừa Thiên môn để vào triều chỉ hai dặm, lão nhân gia nếu sống tiết kiệm một chút, tiền kiệu mỗi tháng có thể tiết kiệm thoải mái, có thể vào thẳng Thừa Thiên môn để tảo triều.
Bên trong Mã phủ lại đơn sơ bất ngờ.
Tường đá xám xịt, bên trên không điêu khắc bất kỳ tường thú nào, phía sau tường là tiền viện, không có lầu gác vũ các, không lương đình thủy ta, tiền viện nối thẳng tới tiền đường, trong viện có mấy gốc hòe, xiêu vẹo không thành hàng ngũ, lớp sơn trên hàng lang thì đã tróc, nội đường là mấy chiếc ghế bành cũ, trang sức duy nhất đó là chính giữa tiền treo một bức tuế hàn tam hữu đồ, lạc khoản là "Hữu tùng đạo nhân", rõ ràng chính là bút tích của bản thân Mã Văn Thăng.
Đường đường là thiên quan Lại bộ, không ngờ lại biến nhà mình như vừa bị bọn cướp càn quét, thật không hiểu Mã Văn Thăng quả thật là thanh liêm như nước, hay là cố ý thích mua danh, ngoại nhân như Tần Kham nhìn thấy cũng không khỏi có chút chua xót, có một loại xung động muốn quyên tiền cho Mã gia.
Có thể khẳng định, gia đình xấu xí như vậy, tất nhiên phải nuôi được một hai ngàn bảo tiêu, với tính tình của Mã Văn Thăng, nghĩ chắc cũng sẽ không cho Tần Kham tiền lì xì gặp mặt.
Tần Kham thở dài bi thương, nhìn thảm trạng trước mắt của Mã phủ, ngay cả một tia tâm tư có khoản thu nhập thêm cũng dứt sạch, hắn chỉ mong sau nguy nan lần này mọi người may mắn không chết, Mã thượng thư có thể bảo trì khí khái của người đọc sách, đừng vay tiền hắn.
Nói tóm lại, đây là một lần mua bán lỗ vốn rõ đầu rõ đuôi.
An bài hơn ba trăm người bố trí bên ngoài, vây quanh Mã phủ, lại an bài một trăm hỏa thương thủ đóng ở tiền viện, Tần Kham dẫn đám thuộc hạ Đinh Thuận đi vào nội viện, vừa mới chuẩn bị đi qua đường thì bên trong lại có một đám mặc áo nâu, đội mũ tròn đi ra, đám này lại cố ý mà như vô tình chặn đám người Tần Kham và Đinh Thuận lại.
Tần Kham chau mày: "Phiên tử Đông Hán?"
Một tên trông như lĩnh ban cầm đầu của Đông Hán ngoài cười nhưng trong không cười: "Cẩm Y vệ cũng tới à? Khéo nhỉ, Hán công chúng ta nói, an nguy của Mã thượng thư do Đông Hán chúng ta tiếp nhận, không cần phải làm phiền tới Cẩm Y vệ các ngươi, các vị xin trở về."
Tần Kham mặt trầm xuống, chuyện của triều đình chính là hỗn trướng như vậy đấy, đối đầu kẻ địch mạnh vẫn muốn cướp công lao, đấu tranh nội bộ, vốn là một chuyện rất phiền tới, hai nhóm người bất hòa hợp lại một chỗ, chuyện càng phiền toái hơn.
"Hán công của Các ngươi không quản được Cẩm Y vệ chúng ta,chuyện bảo hộ Mã thượng thư căn bản ta cũng không muốn tranh với các ngươi, nhưng Chỉ huy sứ của chúng ta hạ lệnh, Tần mỗ không thể không thi hành theo, ngươi nếu muốn chúng ta trở về cũng được, trừ phi đi xin điều lệnh do Mưu soái tự tay viết, nếu không Tần mỗ không thể rời khỏi Mã phủ."
Lĩnh ban Đông Hán có chút bực mình: "Ta biết ngươi tên là Tần Kham, Thiên hộ đã hại Hán công của chúng ta phải chịu khổ trước mặt bệ hạ, đám tặc nhân đó thủ đoạn ác độc, một thư sinh như ngươi không bảo vệ được Mã thượng thư đâu, không bằng sớm rút lui đi."
Tần Kham lộ ra nụ cười lạnh: "Coi Tần mỗ là ngốc tử à? Bắt tặc nhân là công lao của Đông Hán các ngươi, nếu Mã thượng thư có gì không may xảy ra, các ngươi đương nhiên sẽ đẩy cho Cẩm Y vệ, nói đó là Đông Hán liều mạng tử chiến với tặc nhân, Cẩm Y vệ chúng ta thì một bóng người cũng không thấy, khi đó bệ hạ trách tội, nỗi oan này sẽ do Cẩm Y vệ gánh, đúng hay không?"
Lĩnh ban ngớ người: "Hay cho cái miệng, bất kể ngươi nói như thế nào, bảo hộ Mã thượng thư là chuyện của Đông Hán, không cần Cẩm Y vệ các ngươi nhúng tay, nếu thức thời thì sớm cút cho ta."
Còn chưa nói xong, Tần Kham bỗng nhiên xuất thủ, một bạt tai hung hăng tát lên mặt tên lĩnh ban.
Đinh Thuận vừa bọn thuộc hạ ở bên cạnh đã tức giận muốn ra tay thấy Tần Kham động thủ, tất nhiên không chút khách khí, tháo vỏ đao đánh Đông Hán.
Tiền đường Mã phủ lập tức đại loạn.
Đáng thương cho mấy chiếc ghế bành vốn đã cũ kỹ ở trong tiền đường, sau hiệp đánh nhau của Hán Vệ liền vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Đám người hỗn chiến với nhau, đánh cho nhật nguyệt vô quang, thiên hôn địa ám, tiếng hét và tiếng rên liên tiếp vang lên, tiền đường nho nhỏ lập tức bụi bay mù mịt.
Trong hỗn loạn, một thanh âm già nua phẫn nộ truyền đến.
"Đám người các ngươi cố ý tới phủ lão phu đánh nhau à? Đúng là... A! Kẻ nào? Kẻ nào dám hạ độc thủ với lão phu như vậy. A! Khinh người quá đáng! Một thân hạo nhiên chính... BÙm!"
Tiếng chính nghĩa đáng ghét đó khựng lại rồi im bặt.