Nam tử ngồi trên chiếc giường làm từ Hắc ngọc,từng luồng tử khí từ đó bay lên làm hắn ẩn ẩn hiện hiện trong làn khói đen trông thật quỷ dị.Tử y bao phủ cả chiếc giường,đai áo bung ra lộ ra vùng ngực màu đồng săn chắc hoàn hảo.

Một chân duỗi thẳng,chân kia gập lên để tay gác lên đó,mái tóc đen dài không buộc liền xõa ra,che lấp khuôn mặt đang cúi xuống,thân thể cứng ngắc không cử động,nếu không phải tiếng hít thở đều nếu không chỉ là xác chết.

Đột nhiên một luồng khí đen mang theo nồng đậm sát khí từ đâu xuất hiện liền nhập vào trong cơ thể hắn,gân đen lập tức nổi lên,tức thì mắt đang nhắm liền mở ra,khóe miệng nhếch lên nụ cười thị huyết.

"Nhị Hoàng tử có động tĩnh chưa?"

Nam tử vẫn duy trì tư thế cũ cất lên giọng nói tà ác.Chỉ có điều trên tay từ khi nào xuất hiện một quả cầu nhỏ.

Một bóng đen từ đâu vụt xuống xuất hiện là một hắc y nhân ,khuôn mặt che hết chỉ hở đôi mắt,nhưng đôi mắt đó chỉ là một màu đen vô hồn ,không có hơi thở phát ra,nói đúng hơn hắn đã chết.

Nhưng giọng nói khàn khàn quỷ dị :"Thưa Chủ Thượng,chưa có"

Phất ống tay áo,trong tích tắc hắc y nhân kia đã biến mất.

Quả cầu trên tay liền bay lên trên không,tức thì bàn tay nhẹ nhàng nắm lại ,quả cầu vỡ ,một làn tử khí bay ra,lấy tốc độ chóng mặt biến mất.

Con ngươi nhìn theo một hướng rồi nhắm lại,lúc mở ra là một tròng đen lóe tử khí của chết chóc,nhìn sâu bên trong đó là hàng ngàn linh hồn đang gào thét...

--- ------ -------ta là phân cách tuyến---- ------ ------ ------ ------

Nóng,toàn thân đều nóng...

Tên Vương gia chết tiệt,ngươi cho ta uống cái gì,thân thể vô lực không thể cử động,đứng dậy còn khó huống hồ chạy trốn.

Đôi lông mày nhăn lại mà điên đảo chúng sinh.

Nàng không biết phong ấn nàng hao tâm tổn sức giờ đã bị phá vỡ.

Thân thể ngọc ngà đang ngâm trong ôn tuyền rải đầy hàng ngàn cánh hoa đỏ càng làm nàng đẹp như không giống người.

Lãnh Hoàng ngồi ở trên không chớp mắt nhìn bóng dáng phía dưới,dưới ánh mắt nóng rực như vậy,Thiên Giai sợi hãi cố gắng mở to đôi mắt,trong linh tính của nàng,nguy hiểm đang cận kề.

Đôi mắt cuối cùng cũng mở ra,mờ mờ ảo ảo nhìn lên phía trước,lúc nhìn rõ được người nào,liền trừng mắt lên oán giận.

Lãnh Hoàng hình như không thể khống chế liền đứng dậy,xuống ôn tuyền,đi về phía nàng. Thiên Giai cố sống cố chết muốn vùng ra khỏi nơi này nhưng bất lực,trong lòng vô cùng vô cùng sợ hãi,hắn đang muốn trừng trị nàng vì nàng trừng mắt với hắn sao?

Được,nàng sẽ giải thích,nàng sẽ nói : " Ta không phải trừng mắt vì trách ngươi ,mà là vì mắt nhắm nhiều rất mỏi nên làm thế cho dãn cơ",

Nhưng mà chưa kịp nói ra câu nào,thân hình to lớn đã ép sát nàng không chỗ hở,hơi thở nóng rực bao phủ khiến cơ thể run lên.

Nhìn biểu hiện của nàng,Lãnh Hoàng liền ngưng thở như đang trấn áp điều gì,tay kia nâng chiếc cằm đối diện với mắt hắn rồi vuốt ve ,tay còn lại sờ dưới vùng cổ rồi đến mang tai.Hơi thở nặng nề,mắt càng ngày càng thâm sâu nhìn chằm chằm vào nàng,một tấc cũng không rời.

Mỗi lần quá hoảng loạn cái nhìn của hắn nàng muốn cúi đầu xuống,nhưng tay hắn lại ghì chặt cằm nàng ,không thể.Hắn đang muốn làm gì ?

"Xoạt",một tiếng động nhỏ vang lên,nàng cẩm thấy trên khuôn mặt rất mát và sảng khoái.

Nàng thừa nhận đầu óc rất thông minh,luôn am hiểu phân tích tình huống giỏi nhất trong bất cứ hoàn cảnh nào,nhưng mỗi lần đối diện với hắn,tất cả đều là zero,cho nên,giờ phút này nàng đang hoàn toàn cảm nhận sự thoải mái mà trong đầu trống rỗng , và hoàn toàn không biết hiện giờ là vô cùng vô cùng nguy hiểm. .0/

Chợt môi bị chặn,nàng mới nhận ra nàng đang bị hôn,hắn hôn nàng,càng ngày càng điên cuồng.