CHƯƠNG 03 (PHẦN 1)

Công ty điện tử Tao Nhã

 

Bộ duy tu

 

Đã đến giờ tan ca, thế nhưng  Ninh Duy Văn vẫn còn đang bận rộn làm việc trong văn phòng của mình.

 

“Duy Văn, sau khi ra về có muốn cùng đi uống vài chén không?”

 

Đồng sự Tiểu Mạc giương giọng kêu lên, lộ ra khuôn mặt nhiệt tình tươi cười với y.

 

Nụ cười nhiệt tình này luôn khiến kẻ khác cảm động, nhưng đối với một người lạnh lùng sắt đá như Ninh Duy Văn mà nói, chả có tác dụng gì cả.

 

“Cám ơn, không cần, ta còn phải về nhà.”

 

Ninh Duy Văn khách khí cự tuyệt, thu thập mọi thứ xong xuôi, không chút nào lưu luyến,liền bước ra khỏi văn phòng.

 

Sau lưng tựa hồ còn có thể nghe được những người khác đang khe khẽ nói nhỏ......

 

“Tiểu Mạc, ta đã bảo là Ninh Duy Văn sẽ không đáp ứng đâu, ngươi còn không tin. Cho tới bây giờ y đều là độc lai độc vãng, đúng giờ liền chạy ngay về nhà, sẽ không hòa nhập với chúng ta đâu.”

 

“Ninh Duy Văn có phải đã kết hôn rồi không? Thật sự là một ông chồng tốt a.”

 

“Ta nghĩ là không có, không thấy y mang nhẫn kết hôn.”

 

“Ninh Duy Văn về phương diện kỹ thuật thì rất là lợi hại, nhưng thái độ làm người quá lãnh đạm, luôn phụng phịu, biểu tình siêu đáng sợ, nếu có thể cười với chúng ta một cái, sẽ tốt biết bao nhiêu.”

 

“Muốn Ninh Duy Văn cười, trừ phi mặt trời mọc từ hướng Tây......”

 

Ninh Duy Văn cước bộ nhanh hơn, đi về hướng thang máy, lời ra tiếng vào của những người kia y đều làm như không hề nghe thấy.

 

Trầm mặc nhìn chăm chú vào dãy số đang không ngừng lóe sáng trên thang máy, y chợt nghĩ đến thời gian trước đây, thân hữu bạn bè cũng từng đánh giá y đủ loại......

 

“Đứa nhỏ này, không biết trong lòng nó suy nghĩ cái gì.”

 Đây là lời của một người thân, người nọ vừa nói vừa bất đắc dĩ nhìn y cười khổ.

 

” Tuổi còn nhỏ, tâm tư lại quá mức thâm trầm áp lực, phải chú ý đoàn kết cùng bạn bè.”

 Đây là lời phê bình của giáo viên chủ nhiệm khi y còn đi học.

 

“Ninh Duy Văn, mặt của ngươi đừng luôn tối tăm như vậy, làm như chúng ta thiếu ngươi một trăm vạn vậy. Ta biết ngươi không có ác ý, nhưng ánh mắt của ngươi khi nhìn người ta rất là hung tợn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống ấy, thực dễ khiến cho người ta hiểu lầm.”

 Đây là lời của biểu ca đã cùng y lớn lên từ nhỏ ── Tưởng Tư Quân, hắn luôn thật tâm góp ý cho y biết điều đúng sai.

 

Nhớ đến người này, tâm tình của y nhất thời liền chùng xuống vài phần.

 

Cửa thang máy bóng loáng, phản chiếu ra một bóng người âm trầm, Ninh Duy Văn trừng mắt nhìn vào hình bóng của chính mình, mặt không đổi sắc,cứ nhìn như vậy suốt một lúc lâu.

 

Đúng vậy,gương mặt của mình luôn âm trầm như vậy.

 

Cho dù trong lòng không có cảm giác hờn giận, nhưng khóe mắt xếch cùng đôi môi mỏng, vẫn tạo cảm giác khó chịu cho người khác, ánh mắt sắc bén giống như đang khiêu khích, hơn nữa y không thích suốt ngày cong miệng lên cười ngây ngô, thế nên y thường không để lộ ra cảm xúc.Càng ngày càng xa cách với mọi người.

 

Kỳ thật y không giỏi biểu đạt cảm xúc của mình.

 

Khóc lớn, cười to hoặc cãi lộn, loại tình tự phát tiết này, tự nhỏ đến nay, dường như y chưa từng biết đến.

 

Thấy người khác có nhiều tầng cảm xúc tự nhiên như thế, tuy rằng y rất hâm mộ, nhưng bắt chước thế nào cũng không được.

 

Trong mắt của cha mẹ, y tuy là một đứa trẻ âm trầm nhưng rất nhu thuận và ngoan ngoãn, trong mắt Tưởng Tư Quân cùng Chu Nghiên Tình, y tuy lãnh đạm nhưng lại rất đáng tin cậy, là bằng hữu tốt nhất của bọn họ. Ninh Duy Văn từng nghĩ,nếu có thể cùng bọn họ duy trì mối quan hệ như vậy suốt đời là y đã mãn nguyện lắm rồi,nên đành gắt gao không chế nội tâm, tuyệt đối không thể nói ra cảm tình của mình,cố gắng mỉm cười, nhìn thấy hình ảnh bọn họ tương thân tương ái,trong lòng âm thầm chúc phúc cho bọn họ.

 

Không có bất luận kẻ nào nhìn thấy được sự ưu thương của y, có lẽ ngay cả chính bản thân y còn bị lừa.

 

Nhưng mà, một việc tàn khốc ngoài ý muốn đã xảy ra, hoàn toàn đập nát cái lý tưởng mà y đã vạch định.

 

Ngày hôm đó, y gần như đã phát điên, giống như một con dã thú bị mất đi sự khống chế, sợ hãi, gào thét đến khàn cả giọng trong bệnh viện......

 

Đó là nỗi đau thấu tận nội tâm, một quá khứ mỗi khi nhớ lại  đều khiến y không thể chịu đựng nổi.

 

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, cắt ngang dòng suy nghĩ của y, Ninh Duy Văn ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu vào hai mắt, khiến y có cảm giác thật đau đớn.

 

Mím chặt đôi môi,Ninh Duy Văn nện bước kiên định đi ra bên ngoài…..

 

◇◆◇

 

Nhẹ nhàng đẩy cửa ra,chợt miệng không tự chủ được mà  kêu lên  : “Ta đã trở về.”

 

Bốn chữ này, nếu là trước đây,y cảm thấy thực khó đọc, nhưng mà chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Ninh Duy Văn đã dưỡng thành thói quen, trở thành câu nói đầu tiên mỗi khi về đến nhà.

 

Nói ra câu này,y cảm thấy trong lòng đầy chờ mong, về nhà có thể nhìn thấy thân ảnh của người nào đó, làm cho y sinh ra một loại ảo giác,ý nghĩa về chữ ‘Gia’ dường như chân thật hơn một chút.

 

Nhưng y biết, loại ảo giác này thật vớ vẩn và buồn cười biết bao.

 

Nam nhân này, là người mà Chu Nghiên Tình ký thác tình cảm, một tên ngưu lang không có tình cảm,một hoa hoa công tử chỉ cần có tiền là có thể bán đứng tình yêu.

 

Vì không muốn Chu Nghiên Tình bị hãm sâu trong đó, y đành bất đắc dĩ  bao dưỡng hắn, bắt đầu trở thành kim chủ của hắn, hy vọng qua một thời gian, nhiệt tình  của Chu Nghiên Tình sẽ giảm bớt, trở về với cuộc sống bình thường, yêu một người bình thường…

 

Nàng là bạn tốt nhất của y, y không thể trơ mắt nhìn nàng cứ sa đọa như vậy.

 

Lỡ như nàng bị thương tổn, y làm sao  hoàn thành trách nhiệm mà Tưởng Tư Quân đã giao phó.

 

Vì thế lần đầu tiên trong đời,Ninh Duy Văn liều lĩnh, bao dưỡng Lạc Thần Hi, nhưng mà, trái với dự đoán của y, cùng ngưu lang chung sống, cũng không có gian nan như tưởng tượng. Tuy rằng mấy ngày nay, mỗi ngày đều phải nghe hắn than thở oán giận, một cũng nhàm chán hai cũng nhàm chán, nào là phải sống với một kẻ không hề thú vị, buồn đến mức hắn sắp phát cuồng….., nhưng tổng thể mà nói, Lạc Thần Hi vẫn là một người rất thức thời.

 

Ngoài miệng mặc dù không ngừng than trách, nhưng hắn lại nghiêm khắc tuân thủ ước định mà y đã đặt ra, ban ngày đi ra ngoài đi dạo phố và mua sắm lung tung, nhưng khi y tan tầm trở về,đều có mặt hắn ở nhà.

 

Bề ngoài xem ra thuộc loại chơi bời lêu lổng, nhưng trên thực tế, hắn rất thông thạo việc nhà, thỉnh thoảng lau dọn, còn tẩy rửa chén đĩa và vân vân. Thậm chí có một lần, Ninh Duy Văn tan tầm trễ, Lạc Thần Hi đích thân xuống bếp làm mì xào thịt gà, hương vị cũng không tồi,hắn không phải giống như y tưởng tượng,là một hoa hoa công tử cơm đến thì há mồm ra ăn.

 

Về phương diện tiền bạc, tuy rằng lần trước, Lạc Thần Hi suýt làm y tán gia bại sản, nhưng dù sao hắn cũng muốn trang trí cho nhà của y, như sô pha, âm hưởng này nọ, chứ hắn cũng không có biến tiền đó thành của riêng.

 

Ninh Duy Văn trong lòng rất rõ ràng, nhà của mình thiếu sót nhiều thứ, nếu không có một chút trò tiêu khiển giải trí, Lạc Thần Hi làm sao có thể ở lâu được.

 

Cho nên y cũng đành mở một con mắt, nhắm một con mắt cho qua mọi chuyện.

 

Nhưng mà, tại sao chân đế điện thoại hay là các món phụ kiện này nọ, đều có màu hồng phấn, đã vậy còn có đường viền hoa nữa chứ.(= =)

 

Ninh Duy Văn khóe mắt hơi run rẩy  một chút, dạ dày cảm thấy một trận nóng lạnh.

 

Thẩm mỹ của tên này, thật đúng là không dám khen tặng.

 

Rõ ràng quần áo của hắn phối hợp nhìn qua thực tao nhã, nhưng cách hắn bài trí nhà cửa, không khác gì một thiếu nữ đang ôm ấp tình cảm, thực làm cho người ta ăn không tiêu mà.

 

“Lạc Thần Hi?”

Nhìn quanh bốn phía, phòng khách một mảnh im lặng,trên sô pha tựa hồ có một bóng người đang nằm ngủ.

 

Thì ra là đang ngủ a.

 

Ninh Duy Văn đi đến  bên cạnh chiếc sô pha, ánh mắt dừng ở khuôn mặt đang ngủ say của nam tử.

 

Đại khái là đã quen với cuộc sống được nuôi dưỡng, Lạc Thần Hi đã sớm biến nơi đây thành nhà của mình, thậm chí so với chủ nhân chân chính còn thoải mái tự tại hơn.

 

Bên cạnh là bộ trò chơi đang dang dở, trên mình đặt một đống tạp chí linh tinh, khuôn mặt lộ ra biểu tình nhàn hạ an khang,hắn thật là quá sung sướng mà, thật khiến cho người ta muốn nhéo một cái.

 

Ninh Duy Văn nhịn không được liền quỳ chân sau xuống, để mặt mình vào sát mặt của hắn......

 

Đúng là khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm, ánh mắt trong suốt, mũi cao thẳng, thần tuyến hoàn mỹ, hơn nữa dáng người lại cao ngất, quả thực chính là kiệt tác của thượng đế, khó trách được nhiều nữ nhân si mê như vậy.

 

Ngực không biết vì sao,bỗng dưng truyền đến một cơn quặn đau.

 

Thật sâu trong trí nhớ, y cũng từng giống như lúc này, chăm chú nhìn vào khuôn mặt của một người, tuy rằng người kia không hoàn mỹ như Lạc Thần Hi, nhưng trong mắt của y, đó chính là thiếu niên anh tuấn nhất,ôn nhu nhất.

 

Lúc đó y cứ ngơ ngác như vậy, giống như bị  ma ám, thừa dịp đối phương đang ngủ say, nhìn ngắm người ta không chớp mắt,đắm chìm vào thế giới riêng của chính mình, ước gì thế gian này chỉ có hai người bọn họ, vĩnh viễn......

 

Đang suy nghĩ miên man,bỗng dưng, Lạc Thần Hi lại mở to mắt ra nhìn y.

 

Tựa như khỏa hàn tinh trong bầu trời đêm đông, từ trong đôi mắt toả ra một tia quang mang, tỏa sáng đến loá mắt, lập tức hấp thụ hết tâm thần của Ninh Duy Văn.

 

Nếu là lúc bình thường, chỉ sợ y đã sớm nhảy dựng lên, tạo một khoảng cách an toàn với hắn, nhưng hiện tại, chỉ có thể giống như một con ếch đã bị đại mãng xà thôi miên, bất động tại chỗ, muốn động cũng không thể động.

 

Không biết là nhìn thấy gì, Lạc Thần Hi chỉ mỉm cười, lộ ra biểu tình nửa tỉnh nửa mê, cánh tay duỗi ra, ôm lấy  cổ của y.

 

“Ánh mắt của ngươi thật khá nha, tựa như thủy tinh vậy, còn có thể sáng lên, đến đây, cho ta hôn một cái......”

 

Dứt lời, Lạc Thần Hi liền chu miệng ra, kề sát môi của y......

 

Ninh Duy Văn liền làm theo theo bản năng, chỉ nghe “Phanh” một tiếng, Lạc Thần Hi đã bị y đạp một cú thật mạnh,khiến hắn nằm bẹp trên mặt đất......

 

“Đau đau đau......”

 

Lần này Lạc Thần Hi hoàn toàn tỉnh ngủ, rưng rưng xoa mông, hướng y quát to: “Ninh Duy Văn, ngươi là một tên bạo quân, ta đã làm gì đắc tội với ngươi? Mỗi ngày đối với ta quyền đấm cước đá, ta là người, không phải cẩu!”

 

Vừa nói xong câu này, hắn bắt đầu than thở khóc lóc,cố gắng làm cho kẻ khác động lòng.

 

Vừa rồi bị chấn kinh,nên đã xuống tay với hắn, Ninh Duy Văn trong lòng đang có điểm hối hận, nhưng nhìn thấy hắn bày ra bộ dáng khoa trương cường điệu như vậy, liền tức giận trở mặt xem thường: “Xứng đáng, ai bảo ngươi suốt ngày động dục!”

 

“Động dục? Ta làm vậy hồi nào?”

 Lạc Thần Hi mơ mơ màng màng, sớm đã quên hành vi vừa rồi của mình.

 

Ninh Duy Văn trừng mắt nhìn hắn một cái, cũng không nhiều lời, bỏ đi vào phòng bếp.

 

“Tự dưng sinh sự,đại thúc nhàm chán, bộ đến thời gian mãn kinh rồi sao.” (=)))

 

Lạc Thần Hi phẫn nộ vỗ vỗ bụi trên quần áo, há miệng la hét.

 

Ninh Duy Văn liếc hắn một cái,  đứng trong phòng bếp châm một ly cà phê, bỏ thêm một chút sữa, Lạc Thần Hi nhắm mắt ngoắc đuôi,cứ theo sát phía sau y, tựa như một con chó nhỏ lẩn quẩn chung quanh chân của chủ nhân.

 

“Làm sao vậy?” Ninh Duy Văn nhìn hắn một cái.

 

“Hảo nhàm chán......” Lạc Thần Hi phát ra thanh âm yếu ớt như sắp chết đến nơi.

 

“Nhàm chán thì đi ngủ đi.”

 

“Ngươi thực đáng ghét, biết rõ là không muốn ngủ với ta, còn bảo ta ngủ, nếu ta cứ phải đơn chiếc như vậy, ta sẽ bị bệnh liệt dương mất.”

 

“Ngủ” là đi ngủ chứ không phải “Ngủ” kia, Lạc Thần Hi cố ý xuyên tạc ý tứ của y mà.

 

Ninh Duy Văn khóe mắt run rẩy  một chút, nếu cùng tên ngưu lang này nói nữa, có lẽ y sẽ đánh hắn chết.

 

Lạc Thần Hi lại còn không biết sống chết kêu lên: “Này là bao dưỡng kiểu gì vậy a, kim chủ của ta là nam nhân, đã vậy còn là tên hòa thượng cự tuyệt tình thú. Một mình ngươi cũng không sao, nhưng còn liên lụy đến ta a, hại ta mỗi buổi tối chỉ có thể lấy tay tự giải quyết. Rất bi thảm, ta chính là ngưu lang, không làm chuyện ấy làm sao mà ta chịu được? Uy, Ninh Duy Văn, ngươi ngẫu nhiên giúp ta liếm một chút cũng không chết a......”

 

Mắt thấy Ninh Duy Văn sắc mặt xanh mét,bắt đầu xoắn tay áo, Lạc Thần Hi thông minh ngay lập tức liền ngậm miệng.

 

Tuy rằng rất sợ nắm tay của Ninh Duy Văn, nhưng bản tính của hắn vẫn không thể thay đổi được, im lặng  được vài giây, đột nhiên nghĩ ra một việc gì đó, nhãn tình liền sáng lên, hắn hô to: “Ninh Duy Văn, chúng ta hẹn hò đi!”

 

“Cái gì?” Ninh Duy Văn còn tưởng rằng mình đã nghe lầm.

 

“Hẹn hò a, hẹn hò!”

 

Lạc Thần Hi lộ ra nụ cười tà ác mà nhìn y: “Mặc kệ nói như thế nào, ngươi cũng là đại kim chủ của ta, ở cùng một chỗ đã vài tuần rồi, vậy mà chúng ta chưa từng đi chơi cùng nhau, Vậy đâu có được. Cùng hẹn hò đi, tay trong tay chạy về phía hoàng hôn,ây dà, cảnh đẹp này khiến nhân sinh phải cảm động mà rơi lệ đó nha!”

 

“Vì sao ta và ngươi phải tay trong tay chạy về hướng hoàng hôn......”

 Ninh Duy Văn cố giữ bình tĩnh,nhưng cũng sắp hộc máu vì xúc động.

 

“Bởi vì đó là nghĩa vụ của ngươi! Ngươi là kim chủ của ta, có trách nhiệm chiếu cố hảo ta, làm thể xác và tinh thần của ta được khỏe mạnh toàn diện!”

 

Lạc Thần Hi đúng lý hợp tình mà nói oang oang.

 

Ninh Duy Văn nhìn hắn, thần tình hiện ra vài tia hắc tuyến.

 

◇◆◇

 

Tiếng gió mạnh mẽ,gào thét lướt qua hai bên lỗ tai.

 

Tốc độc cực hạn, mang đến sự kích thích cực hạn, khiến cho huyết mạch của kẻ khác sôi sục,tim đập như đánh trống.

 

“Yaaaahh......”

 

Lạc Thần Hi trong miệng phát ra tiếng kêu gào vui thích, lớn tiếng kêu la, một bên liều mạng đạp vào chân ga xe mô tô.

 

Ngồi ở phía sau hắn là Ninh Duy Văn, chỉ có thể gắt gao ôm chặt thắt lưng của đối phương, miệng ghé vào lỗ tai hắn dùng sức quát: “Ngu ngốc, ngươi chạy chậm lại cho ta!”

 

Y biết, kỳ thật kẻ ngu ngốc nhất là chính mình.

 

Tâm mềm nhũn, cư nhiên đáp ứng cùng đối phương đi”Hẹn hò”, kết quả, vừa không phải là buổi cơm lãng mạn, cũng không phải xem phim điện ảnh hoặc đi dạo phố, mà là đua xe trên đường cao tốc.

 

Sau này, có bị đánh chết,y cũng không bao giờ dám hẹn hò với tên này nữa.

 

“Giảm tốc độ giảm tốc độ, phía trước là xe tải a!”

 

Ninh Duy Văn ôm sát  thắt lưng của hắn.

 

“Không cần sợ, ôm chặt ta, ta và ngươi cùng nhau bay.”

 

Lạc Thần Hi lớn tiếng cười nói.

 

“Ta  không muốn cùng ngươi bay lên Tây Thiên.”

 

Tốc độ ly tâm làm cho mặt Ninh Duy Văn dính sát vào lưng của nam tử.

 

“Phi phi phi,miệng quạ đen, dám không tin kỹ thuật của bổn đại gia.”

 

Lạc Thần Hi khống chế tốt tốc độ, giữ cho thân xe cân bằng, cứ như thế lao về phía trước.

 

Cả cơ thể  tựa nhưng đang đằng vân giá vũ, đúng là rất giống cảm giác được bay lượn.....

 

Ninh Duy Văn nhắm mắt lại, một mảnh kí ức lại nảy lên trong lòng.

 

Trong trí nhớ, trước đây y cũng từng ngồi sau lưng một thiếu niên giống như vậy, nhưng không phải là xe máy, mà là xe đạp.

 

Gần trường học của y có một đoạn đường khá dốc, mỗi lần chạy xe đến nơi đó, thiếu niên liền tăng tốc đạp xe nhanh hơn, sau đó thả chân cho xe tự lao xuống dốc, xe chạy như bay khiến y sợ tới mức oa oa kêu to, mà hắn lại vui vẻ giống như đã thực hiện thành công trò đùa dai, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười gian xảo......

 

Mà  y, thích nhất là nhìn thấy hắn bỡn cợt tươi cười như vậy….

Thích nhất….

—————————————————————

oa dạo nài mệt we’ T_T,năng suất bị giảm rồi