Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 19: 19 Cửa Hàng Nước Uống

Đã 22 ngày kể từ khi tận thế bắt đầu.

Ban ngày nắng như đổ lửa, ước chừng nhiệt độ lên đến 50 độ C.

Cây cối bị ảnh hưởng nặng nề, phần lớn đều khô héo, chỉ sót lại một số ít tiếp tục chống chọi với thời tiết.

Nước trong hồ bơi đã cạn từ lâu, nước đóng chai cũng hết, mỗi ngày Lưu Ninh đều phải xả nước cho mọi người sinh hoạt.

Dị năng thuỷ cấp 1 chỉ tạo đủ nước cho mọi người ăn uống, miễn cưỡng rửa thêm mặt, nước tắm càng khỏi nghĩ đến.

Do vậy hôm nay họ phải đến cửa hàng nước tinh khiết lấy nước dùng.

Nếu không mùi hương thật sự...!không ngửi nổi.

Lần đâu tiên Lưu Ninh và Sơ Nguyệt ra ngoài kể từ khi đến đây ở.

Lưu Đại Bảo còn thi thoảng đi cùng Dương Chí tới cổng dọn dẹp, đi dạo, chứ hai cô gái thì không muốn đi, Dương Chí cũng chẳng ép buộc.

Nhưng tối qua Hạ Hoa đã thông báo tất cả mọi người phải đi, không ai dám phản đối nửa lời.

Cổng khu biệt thự tụ tập mười mấy con zombie, không biết do âm thanh hay mùi người sống thu hút chúng, nói chung ngày nào cũng có một nhóm nhỏ như vậy.

Dương Chí, Lưu Đại Bảo xông pha dẫn trước, tiêu diệt zombie.

Sơ Nguyệt, Lưu Ninh đằng sau móc tinh hạch.

Dọn hết đám này chưa đến 10 phút, xong xuôi cả bọn thấy Hạ Hoa khoanh tay đứng nhàn rỗi.

Mọi người: "..."

Hạ Hoa: "?"

Dương Chí mấp máy môi, khẩu hình nhắc nhở: "Khen ngợi."

Hạ Hoa: "..."

Cô hít một hơi, cố tỏ vẻ tự nhiên đưa hai bàn tay ngang mũi vỗ vỗ, cười nói: "Khá lắm, cả đội phối hợp ăn ý thế này thì tôi yên tâm rồi."

Dương Chí: "..."

Ý cậu không phải là thế!

Tuy vậy bọn Lưu Đại Bảo lại cảm thấy phấn khởi vì được khích lệ, không uổng công bao ngày khổ cực như chó.

Cửa hàng nước họ nhắm tới cách khu biệt thự hai con phố.

Đó là một cửa hàng nhỏ, biển hiệu cũ kĩ bị cây leo mọc kín mít che lấp.

Cửa kéo còn nguyên vẹn, chứng tỏ nơi này chưa bị ghé thăm.

Dương Chí sờ vào những chiếc lá xanh mơn mởn, cậu thử truyền dị năng vào cây.

Không phản ứng.

Chậc.

Mấy hôm nay nước khan hiếm, không thể duy trì độ ẩm nên đất trong vườn khô cằn, kết quả cậu phải ngừng việc luyện tập dị năng.

Để thúc đẩy cây cối sinh trưởng cần có điều kiện nhất định, không phải cứ có cây hay hạt giống là dùng dị năng được.

Giờ thấy ở đây có cây leo tươi tốt như vậy, cậu ngứa tay muốn dùng dị năng đốc thúc nó phát triển.

Tiếc là không có tác dụng, có vẻ dây leo này bắt đầu biến dị rồi.

Thực vật biến dị kháng cự được dị năng mộc.

Âu cũng là tiến hoá.

Động tác nhỏ này của Dương Chí lọt vào mắt Hạ Hoa, cô đương nhiên hiểu chuyện gì xảy ra.

Cô không nói gì, thầm tính toán lát có nên cắt gốc cây luôn không.

Có nhiều thứ nên trừ khử sớm để đề phòng hậu hoạ.

Lưu Đại Bảo chổng mông cúi người, tay loay hoay với dụng cụ mở khoá.

Hic, biết thế này cậu ta đã chăm chỉ học cạy khoá hơn, giờ bị hai cặp mắt khác dán vào quan sát, cậu cảm thấy áp lực quá.

Chỉ nghe "cạch" một tiếng, Lưu Đại Bảo vui mừng reo lên:"Mở rồi."

Cánh cửa được hai cô gái dùng sức kéo lên phát ra tiếng ken két chói tai.

Bên trong cửa hàng tối om, không khí ẩm ướt mát mẻ mang theo chút mùi ẩm mốc.

Cảm giác hơi khác thường, Dương Chí định lên tiếng cảnh báo mọi người thì Hạ Hoa nhăn mặt nói: "Vào đi."

Tiếng cửa kéo đã thu hút zombie xung quanh, con phố vắng vẻ giờ bắt đầu có bóng dáng "người" xuất hiện.

Thấy vậy Lưu Đại Bảo vội lau mồ hôi trên trán, ba chân bốn cẳng vọt bước.

Đợi mọi người vào trong hết Hạ Hoa mới kéo cửa xuống, ngay lập tức cắt đứt nguồn sáng duy nhất khiến mọi thứ tối đen.

Dương Chí bật đèn pin, những người còn lại lục đục làm theo.

Khi có đủ ánh sáng họ mới thấy nơi này có điều kì lạ.

Chai lọ nằm ngổn ngang, nước đổ lênh láng khắp sàn.

Đáng nói là đối lập với thời tiết nóng nực ngoài kia, bên trong cửa hàng lại khá mát mẻ dù không có tiếng động của thiết bị điện như quạt cây, tủ lạnh, máy lạnh,...

Ánh sáng yếu ớt phản chiếu lưỡi dao sáng loáng trên tay Hạ Hoa, cô hất cằm làm động tác tránh đường.

Đội hình Hạ Hoa đi đầu, Dương Chí bọc hậu hình thành.

Sơ Nguyệt nuốt nước bọt đánh ực, cô ta kéo tay Lưu Ninh tính nói gì đó, lại bị Dương Chí vỗ vào cánh tay nhắc nhở.

Cậu từng dặn ở bên ngoài tránh níu kéo nhau, lỡ xảy ra tình huống bất ngờ sẽ giảm tốc độ phản ứng, làm liên luỵ lẫn nhau.

Sơ Nguyệt đành buông tay, đằng hắng cổ họng hỏi nhỏ: "Sao chúng ta không lấy nước rồi đi luôn?"

Hài lòng với biểu hiện của cô ta, Dương Chí dịu giọng trả lời: "Trước khi xác nhận mọi thứ an toàn chúng ta không nên lấy đồ."

Đặt chân vào chỗ lạ phải cẩn thận đề phòng, bọn họ không chỉ đi đến đây lấy vài chai nước là xong.

Nghe vậy dù không hiểu lắm nhưng Sơ Nguyệt ngại hỏi thêm, im lặng bước tiếp.

Đằng sau cửa hàng là nhà kho, chính giữa có những bình nước 20 lít chồng lên nhau vô cùng nổi bật, bên cạnh đó là các thùng nước lọc đóng chai loại nhỏ.

Xe kéo hàng nằm rải rác lối đi, góc nhà kho có chiếc xe nâng cũ kĩ phủ bụi.

Hạ Hoa cau mày, tình thế hơi bất ổn.

Cô đi thẳng tới cửa nhà kho, thấy nó chỉ cài một đoạn thép.

Dương Chí cũng lầm bầm mắng, cậu chạy về căn phòng nhỏ dựng tạm phía bên kia cửa, chỉ một lúc sau cậu chạy ra, sắc mặt khó chịu.

"Gara không có xe tải, xe nâng ở bên ngoài."

Cửa nhà kho thông ra một con đường khác, đây là nơi người ta vận chuyển nước số lượng lớn.

Xem ra có người đã đến đây lấy nước trước bọn họ.

Chẳng biết đối phương là loại người gì, nếu đụng độ rất dễ nảy sinh tranh chấp.

Bọn họ tìm tới cửa hàng sau người ta.

Sơ Nguyệt: "Vậy phải làm sao? Chẳng lẽ chúng ta phải đi đến nơi khác à?"

"Nào có cái lý ấy." Hạ Hoa phất tay.

"Chỉ là không có xe thì vất vả hơn chút thôi.

Giờ mấy đứa chất nước lên xe hàng đi."

Cả đám tuy hơi phân vân nhưng vẫn làm theo lời cô, nước đã ở trước mặt bảo đi chỗ khác cũng kì.

Thế là Lưu Đại Bảo, Lưu Ninh hùng hổ bê từng bình nước 20 lít bỏ lên xe đẩy mà Sơ Nguyệt đưa tới.

Xe nâng đã hết nhiên liệu, bọn họ đành vận chuyển thủ công.

Trong lúc đấy Hạ Hoa đi vòng quanh kiểm tra.

Cô phát hiện sở dĩ cây leo biến dị có thể sống sót giữa thời tiết khắc nghiệt này là do nó vươn dây leo vào từ cửa sổ thông gió, làm đổ nước xuống sàn rồi hút lấy nước.

Do vậy nên trong cửa hàng luôn ẩm mát.

Thêm nữa, phòng nghỉ có dấu vết zombie, có lẽ đã bị đám người kia diệt trừ xong xuôi hết rồi.

Không lâu sau Dương Chí lái một chiếc xe tải nhỏ tới cửa nhà kho.

Mọi người gấp rút bê nước chất đầy thùng xe.

"Cậu kiếm đâu ra cái xe này thế?" Lưu Đại Bảo vui vẻ hỏi, cứ nghĩ nay phải đẩy từng xe hàng về cơ.

"Cửa hàng tạp hoá bên kia đường." Dương Chí cười đáp.

"May mắn bình xăng còn đầy, kiểu này đi được mấy chuyến."

Tạm thời cứ vậy đã.

Thấy bộ dạng Sơ Nguyệt hơi mệt mỏi, Dương Chí quyết định cho cô lên xe về cùng, còn hai anh em Lưu đi bộ với Hạ Hoa.

Sơ Nguyệt cảm kích nhìn Dương Chí, cô đấm đấm cánh tay mỏi nhừ hào hứng kể chuyện ban nãy có con thạch thùng nhảy khỏi trần nhà doạ Lưu Ninh hét toáng.

Bây giờ Sơ Nguyệt đã không còn dáng vẻ tiểu thư kiêu căng nữa, mái tóc không được bảo dưỡng bị khô xơ, làn da do phơi nắng mà đen đi rất nhiều, khí chất sinh ra ở vạch đích ẩn trong đôi mắt phai nhạt bớt, thay vào đó là sự cẩn trọng để ý.

Chẳng ai ngờ, một Sơ đại tiểu thư vốn được định trước là có mọi thứ trong tay sẽ có ngày đứng ở đây, làm lụng chân tay như bao người.

Cậu chợt nhận ra Sơ Nguyệt mới chỉ 15 tuổi, dù không ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích như Lưu Ninh, cô ta vẫn chỉ là một cô bé.

Trẻ nhỏ dễ dạy.

Có lẽ cậu nên bảo Hạ Hoa đối tốt với Sơ Nguyệt thêm chút.

Đòn roi kết hợp kẹo ngọt, mới chính là phương pháp giáo dục tốt nhất!.