Mạt Thế Song Trùng Sinh

Chương 15: 15 Lưu Đại Bảo Tập Luyện

Trời mưa liên tiếp nhiều ngày, từ mưa vừa mưa to cho đến giông bão.

Nước sông Vĩnh Niên không ngừng dâng lên, e rằng chỗ trũng sẽ bị lụt.

Ban đầu mọi người còn thấy bình thường, sau thấy mưa lớn quá lại hơi lo lắng.

Dù sao khu biệt thự cũng gần sông, vẫn nên đề phòng chút thì tốt hơn.

4 giờ chiều, một bóng người mặc đồ mưa màu xanh thẫm bì bõm đội mưa đi về phía khu biệt thự.

Hạ Hoa cảm nhận cái quần jean đang mặc bị ngấm nước, chẳng biết quệt vào đâu mà rách quần mưa rồi.

Moẹ cái thời tiết này.

Cô cáu kỉnh nghĩ.

Dương Chí cầm ô đứng chờ ở cổng, Lưu Đại Bảo bên cạnh, cậu ta quàng một mảnh nilon lớn quanh mình, tạo thành cái áo mưa thô sơ, giảm khả năng bị ướt.

Hạ Hoa yêu cầu mỗi ngày Lưu Đại Bảo phải chạy bộ trong khu biệt thự.

Dương Chí đi cùng cậu ta, đảm nhận việc giám sát kiêm "bảo kê".

Hôm nay bọn họ chạy xong, thấy sắp đến giờ Hạ Hoa trở về nên tiện thể ra đón luôn.

Hạ Hoa liếc qua Dương Chí một cái, ánh mắt cô chợt dừng lại trên người Lưu Đại bảo.

"Báo cáo đi."

Nuốt nước bọt cái ực, Lưu Đại Bảo mở miệng: "Em đã chạy 5 vòng quanh đây.

Dọn dẹp căn biệt thự số 17, giết được 3 con zombie."

Hạ Hoa gật đầu.

"Căn 17 bị làm sao?"

Khu biệt thự còn rất nhiều nhà chứa zombie.

Hạ Hoa không giết hết vì thấy không cần thiết, phần lớn chúng bị nhốt trong nhà.

Chỉ những con đi lang thang bên ngoài cô mới xử.

Vốn cô muốn để vậy, giờ bọn Lưu Đại Bảo tới sống thì thi thoảng cô để bọn họ dọn dẹp coi như luyện tập.

Căn 17 lại đặc biệt khác, nó còn người sống.

Mỗi lần chạy qua đều cảm thấy có một người phụ nữ vén rèm cảnh giác quan sát.

Dường như bà ấy sợ người bên ngoài nên chưa từng hỏi chuyện hay cầu cứu.

Cho đến hôm nay, Lưu Đại Bảo nghe thấy tiếng hét phát ra từ nhà đó.

Bọn họ tức tốc phá cửa xông vào.

Trong nhà hỗn độn bẩn thỉu, bốc mùi hôi thối.

Dương Chí tìm thấy người phụ nữ bên cửa sổ đang nằm dưới đất, quần áo máu thịt bê bết lẫn lộn.

"Chuyện, chuyện gì thế này?" Lưu Đại Bảo sợ hãi lùi bước.

"Cẩn thận." Dương Chí nhíu mày.

"Nhà này chứa zombie đấy."

"Sao cơ?" Lưu Đại Bảo giật mình, hoảng hốt nhìn xung quanh như thể có con zombie mai phục, sẵn sàng nhào ra cắn cậu chết tươi.

Đối với Dương Chí đây không phải chuyện hiếm lạ.

Nhiều nhà có người sống sót, họ thương tiếc người thân hoá zombie, cho rằng bệnh này có thể cứu được nên giữ trong nhà, đóng cửa tránh tiếp xúc với người ngoài, chờ ngày quân đội tới cứu.

Kết quả đều vì một phút sơ sót mà chết hết.

Ngay từ khi thấy phụ nữ này, cậu đã nhận ra bà ấy chứa chấp zombie.

Cậu cũng chẳng thể làm gì được.

Bản thân người ta không muốn mình xen vào, mình không nên cố chấp nhiều chuyện.

Sống lâu trong tận thế ai cũng vậy.

Người phụ nữ mấp máy môi, cố gắng dùng những giây phút cuối đời truyền đạt điều gì đó, cuối cùng cả người bà co giật vài cái rồi nằm im bất động.

"Bà ấy chết rồi." Dương Chí thở dài.

Cậu quay đầu đi về một phía khác, nhìn vệt máu cũ đen bẩn thỉu có thể biết zombie đang đổ hết về phía này.

Quả nhiên, trước cửa phòng ngủ trẻ em có ba con zombie đứng, bọn nó cào ngón tay vào cánh cửa, từng vết cào rớm máu xuất hiện, cảnh tưởng y hệt phim kinh dị.

Con ngoài cùng là một người già, không rõ có phải do hoá zombie lúc tuổi cao sức yếu hay không mà nó chỉ đứng yên ngây ngốc.

Dương Chí túm cổ bà già, định đâm một nhát, nhưng cậu nhớ tới Lưu Đại Bảo đằng sau, đổi thành dùng sức quăng con zombie.

"Giết nó đi."

Lưu Đại Bảo hết hồn.

"Hả???" Nhìn bà già hom hem co quắp dưới sàn, cậu ta chần chừ.

Dương Chí lúc này đã tóm một con khác, cậu dùng chân đạp vào con zombie đàn ông to khoẻ nhất, đoán chừng là người chồng.

Cậu quăng tiếp con zombie ra sau.

Zombie này là một cô gái, mặc váy ngủ màu hồng, tóc rối bết dính trông rất gớm.

Lưu Đại Bảo khóc không ra nước mắt, cậu ta muốn kêu Dương Chí chậm đã, chờ cậu chuẩn bị tâm lý.

Còn chưa kịp mở miệng con zombie váy hồng đã lồm cồm bò dậy, vươn 10 ngón tay dơ dáy, mồm há ngoác để lộ hàm răng đỏ lòm máu với Lưu Đại Bảo.

"!!!" Á đm sợ quá.

Phập một nhát, dao của Lưu Đại Bảo cắm mạnh vào ngực zombie.

Cô gái vẫn khua khoắng hai tay, mồm đớp đớp liên tục.

Chợt Lưu Đại Bảo cảm thấy chân mình bị cái gì đó tóm lấy, cậu cúi xuống nhìn thấy một cánh tay khô héo đang tóm lấy cổ chân mình.

"Cứu mạng, Tiểu Chí." Lưu Đại Bảo hét váng lên.

Dương Chí khoanh tay lắc đầu, zombie người chồng đã bị xử lý, nằm xụi lơ một bên.

Tuy cậu rất muốn giúp đỡ bạn mình, nhưng không thể giúp mãi được.

Cậu biết tính ỷ lại là nhược điểm chết người thời tận thế.

Lưu Đại Bảo có em gái để bảo vệ, cậu ta không được phép yếu đuối.

"Nếu mình giúp cậu giết con zombie này, Hạ Hoa sẽ đánh mình chết mất."

Lưu Đại Bảo trợn trắng mắt, đánh chết Tiểu Chí á? Đừng có mà mồm điêu!

Nhắc đến Hạ Hoa, Lưu Đại Bảo bỗng tưởng tượng ra vẻ mặt cô khi nghe mình giết zombie thất bại cầu cứu Dương Chí.

Đầu tiên cô sẽ hạ mi mắt, rồi nhìn sang bên phải, thở một hơi hờ hững khi nói "Gấp đôi."

Nghĩa là cậu sẽ phải làm gấp đôi hôm nay.

Chạy gấp đôi, giết zombie gấp đôi,...

Hạ Hoa không đánh chết Dương Chí, mà chị ta sẽ chỉnh chết mình!

Ngay tức khắc Lưu Đại Bảo hăng như đánh tiết gà, cậu ta rút con dao khỏi ngực zombie, thay đổi vị trí tấn công, chuẩn xác đâm vào đầu nó.

Mấy ngày qua Dương Chí hướng dẫn rất kĩ, muốn giết zombie phải tấn công vào não, bên trong còn chứa tinh hạch có thể dùng để trao đổi.

Zombie cô gái chậm rãi ngã đè lên bà già, khiến bà ta bị giữ lại không cựa quậy nổi.

Lưu Đại Bảo giật mạnh chân khỏi tay bà ta, một dao tiễn bà về với cháu.

Xong rồi.

Thấy Lưu Đại Bảo kích động nắm tay, mặt mày sáng rực, Dương Chí không khỏi mỉm cười.

Mấy hôm trước vẫn còn thở hồng hộc, vật lộn mãi mới hạ được một con, vừa moi tinh hạch vừa nôn oẹ.

Nhìn xem, bây giờ không phải rất tốt sao?

Cậu mở cánh cửa chi chít vết cào, ngó nghiêng.

Phòng ngủ trẻ con.

Một bé trai nằm bất động, mặt mũi trắng xám nổi mạch máu xanh, cánh tay có vết được băng bó, máu đỏ thấm qua lớp băng gạc trắng.

Dương Chí thở dài, cậu cầm con dao bình tĩnh bước vào.

Khi cậu ra khỏi căn phòng Lưu Đại Bảo đã cẩn thận nhét ba viên tinh hạch vào túi, cậu ta kịp nhìn thấy thi thể bé trai với một lỗ to trên đầu.

Miệng Lưu Đại Bảo há hốc, nhất thời không khép lại được.

Giết người chưa hoá zombie hoàn toàn, còn là trẻ con, có khác giết người đâu chứ?

Thoáng chốc cậu ta cảm thấy Dương Chí có phần xa lạ.

Bình tĩnh đối mặt zombie, thông thạo chiến đấu, nấu cơm ngon,...!Cứ như thể người bạn thân của mình đã trưởng thành chỉ sau vài ngày không gặp.

"Đi thôi." Dương Chí nhận thấy bạn mình dao động, cậu không giải thích, chỉ vào người phụ nữ họ gặp lúc đầu.

"Cậu xử nhé."

Không biết từ khi nào, người phụ nữ đã biến thành zombie, đang vặn người ngồi dậy.

Lưu Đại Bảo: "..."

Nghe xong chuyện Hạ Hoa không cho ý kiến, chỉ trầm ngâm quay người đi về hướng biệt thự.

Dương Chí theo sát hỏi về tình hình bên ngoài.

"Không vấn đề gì." Nước dâng nhấn chìm một số nơi, nhưng đang khó chịu vì quần ướt nên cô lười kể.

Nhà Dương Chí.

Mưa suốt mấy ngày, hai cô gái Lưu Ninh Sơ Nguyệt phải để ý để hứng nước dùng, đặc biệt sau khi thấy nước vòi bị ô nhiễm, con gái ai không yêu thích sạch sẽ? Nên họ càng chăm chỉ tích trữ.

Sơ Nguyệt bê giỏ quần áo từ trên tầng xuống.

Mưa nhiều ngày, không khí ẩm ướt, quần áo giặt xong phơi rất lâu mới khô.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sơ Nguyệt rời mắt trước, nhỏ giọng chào một câu rồi quay đi vào phòng.

Tình trạng này bắt đầu sau đêm đầu tiên Sơ Nguyệt ở lại.

Không rõ cô ta nghĩ gì, chỉ cần có thể sẽ triệt để tránh mặt, tránh làm không khí khó xử.

Lưu Ninh xuất hiện, cô bé xách một xô nước.

Tóc tai mặt mũi ướt đẫm mồ hôi, bàn tay nhỏ dùng sức đỏ bừng nắm quai xô thật chặt.

"Cẩn thận trơn." Lưu Đại Bảo hối hả nhận cái xô, miệng càm ràm.

"Sao không chờ anh về làm cho, tay lạnh hết rồi.

Thôi em đi thu quần áo đi." Vừa nãy cậu thấy Sơ Nguyệt ôm giỏ đồ còn giật mình, ai mà ngờ tiểu thư mười ngón tay không đụng việc gì như nó cũng biết thu quần áo, hoá ra em mình đi xách nước nặng nhọc để việc nhẹ cho bạn.

"Là em tự muốn làm đấy chứ." Lưu Ninh mỉm cười, ánh mắt chột dạ nhìn sang hướng khác.

Cô bé lặng lẽ rút tay, chà vào quần.

Hành vi bất thường không qua nổi mắt Hạ Hoa, cô cau mày hỏi: "Tay bị làm sao?"

Mặt Lưu Ninh đỏ bừng, lắp ba lắp bắp: "Không, không có gì đâu ạ.

Chỉ là tay em đổ mồ hôi thôi."

"Đổ mồ hôi tay thôi mà cũng phải luống cuống thế à?" Hạ Hoa khó hiểu, mấy em gái bây giờ da mặt mỏng đến độ không chịu nổi vậy ư?

Lưu Ninh ngập ngừng, cô bé cố gắng nghĩ nghĩ, thế rồi không biết làm sao, cô oà một tiếng bật khóc nức nở.

"Em xin lỗi, hình như em bị bệnh rồi."

***

Tác giả có lời muốn nói: Chương này viết mãi không xong:D không có động lực gì cả..