Trên mặt biển, sương mù dày đặc càng nhiều, mà lúc này trong sơn cốc vốn khiến người ta cảm thấy như tiên cảnh đã đầy rẫy hài cốt, nào còn có nửa phần tiên sắc, mà trung tâm những khối đá bị thiên lôi đập vụn chỉ còn lại một mảnh rộng bằng một người coi như còn toàn vẹn, trên phiến đá đó là một nam tử áo xanh đang ngồi, cũng có chút chật vật. Trần Hạc nhịn không được muốn chửi má nó, trời biết từ khi y đến tu tiên giới đã bao lâu rồi không chửi má nó.
Bình thường Nguyên Anh đều là chín đạo thiên lôi, Hóa Thần mười hai đạo, Hợp Cốc mười lăm đạo, lấy đó loại suy, so sánh ra chín đạo thiên lôi đã xem như yếu, bình thường đều là ‘sáu yếu ba mạnh’, đạo cuối cùng mới là lợi hại nhất, cái khác thì đủ để ứng phó. Kết quả thiên lôi của Trần Hạc vừa vặn trái lại, ba yếu sáu mạnh, tất cả sáu đạo cuối đều là kim lôi chân chân thực thực, chặn không được sẽ hồn phi phách tán. Người ta chỉ một đạo thôi đã muốn chết rồi, y lại sáu đạo, thậm chí cái sau ác hơn cái trước, tựa như trên bầu trời có người cầm một khối gạch vàng, liều mạng đập lên đầu y.
Trần Hạc vốn tưởng rằng cho dù không thể qua lôi kiếp lần này dễ dàng, thì ít nhiều gì mình cũng có vài phần chắc ăn, kết quả ngay từ đầu đã khiến y vắt hết óc, thi triển hết thủ đoạn. Vào lúc đạo cuối cùng, y thậm chí còn dùng ra cả giáp Kỳ Lân Thú trên người, chuẩn bị liều chết kháng cự, kết quả đạo thiên lôi đó nhẹ bay bay lướt qua đầu, ngay cả cọng tóc cũng không đập tới, mây đen trên trời tan hết, lộ ra ánh nắng tươi đẹp, khiến y cảm thấy cứ như mình đang bị ông trời đùa giỡn, trong lòng không có sự vui sướng khi độ kiếp thành công, ngược lại có chút oán khí.
Sau khi ngồi ngơ ngẩn vài giây, bấy giờ y mới gọi ra thuyền Ngân Tinh, vội vội vàng vàng rời khỏi sơn cốc. Lúc này y đã ngưng kết Nguyên Anh, hơn nữa trên tay y ít dính máu tanh hơn nhiều những tu sĩ Nguyên Anh Kỳ khác, nếu có thì từ lâu đã được khí thánh liên vô hình trong pháp khí Nguyên Thần hóa giải, vì vậy tâm ma còn chưa sinh đã bị diệt, lần độ Thiên Lôi Kiếp này gian nan ngoài dự đoán, lại thuận lợi ngoài dự đoán, cũng may kết quả cuối cùng đều tốt.
Trần Hạc cho dù có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng vẫn an ổn, lúc này điều y cần là tìm một chỗ an toàn tĩnh tâm đả tọa, để củng cố Nguyên Anh vừa mới ngưng kết vẫn chưa ổn định, nhưng trước đó lôi kiếp đã dẫn tới động tĩnh lớn như vậy ở sơn cốc, lấy sự cẩn thận của y, cho dù xung quanh không có người, y cũng không tiếp tục dừng lại trên đảo, mà mạo hiểm Nguyên Anh tán loạn để đi một ngày một đêm, thẳng đến khi tới một hoang đảo không hề có linh mạch, bấy giờ mới dùng linh kiếm tùy ý đào một sơn động, ngồi trong đó bắt đầu đả tọa.
Chỗ vốn là Kim Đan nơi đan điền của y xuất hiện một Nguyên Anh nhỏ mập mạp, không quá một tấc, khuôn mặt trông không khác gì y, tinh xảo cực, lúc này cũng giống y, tay chân múp míp như ngó sen ngồi xếp bằng trong đan điền, mà dưới thân là đài sen Ngũ Linh, lúc này nó đang chậm rãi chuyển động, trong linh đài dự trữ chút linh khí, đang ôn dưỡng Nguyên Anh, khiến y an tâm không ít. Nhìn tiếp năm thanh pháp khí Nguyên Thần, hiện tại đều lẳng lặng bồng bềnh xung quanh đài sen, năm thanh pháp khí liên tục giúp y cản ba đợt thiên lôi, cũng may có trận pháp ngũ linh kiếm, tuy bị thương nhưng thương tổn bình quân, đều chỉ là vết thương nhẹ, chẳng qua thân kiếm thoáng có vết nứt, ôn dưỡng mấy ngày trong đan điền sẽ tự động khôi phục.
Lần thiên lôi này Trần Hạc tổn thất hai tấm Thiên La Thuẫn, một chiếc Bát Quái Lôi Bàn, Ngũ Hành Tán bị nổ nát một chiếc, kiểm kê một chút cũng không khiến y tổn thất thảm trọng. Kế đó nhìn lại không gian, Địa Long Hỏa đã đủ chín ngọn, thúc gốc cuối cùng là có thể ngưng tụ thành Linh Liên cửu phẩm, mà hắc báo sớm đã tựa bên cạnh canh giữ. Ban nãy trong chớp mắt nó cảm giác thấy Trần Hạc có nguy hiểm, chạy loạn một mạch trong không gian Giới Tử, Trần Hạc không thả nó ra, nó trong cơn giận dữ phát tiết một phen, thiêu chết hơn phân nửa số linh thú, khiến Linh Mục Hầu sợ đến mức kêu loạn chít chít.
Lúc này Trần Hạc đến kiểm tra nó, nó lại tức giận không thèm để ý, héo héo tựa bên cạnh Hỏa Liên còn chưa hoàn toàn thành hình, ánh mắt bình tĩnh nhìn. Không thả nó ra ngoài, đương nhiên có đạo lý của Trần Hạc, thiên lôi không có mắt, nó ra ngoài chẳng lẽ muốn lấy thân kháng lôi cho mình sao, vậy sợ rằng thiên lôi sẽ trực tiếp đánh xuống gấp đôi, trợ giúp không được trái lại gây đại họa.
Trong đất trời đều có quy tắc tự nhiên, không thể cố kháng thiên lôi, chỉ có thể dùng trí, về điểm này, là nhân tu thì đều biết rõ. Trái lại yêu thú, tuy thân thể căn cốt được trời ưu ái, nhưng có thể kháng qua thiên lôi hóa hình thành công thì còn ít hơn cả nhân tu, chỉ vì chúng nó không biết mượn ngoại vật, chỉ dùng thân thể cố chặn, dù thân thể cứng rắn thế nào đi nữa, cũng đều là máu thịt, làm sao có thể va chạm đối đầu với thiên lôi, kết quả đều là mười phần chết chín phần thương, nếu không sao lại do nhân tu ngang dọc ở hải vực tu tiên giới này trên vạn năm chứ.
Kế tiếp Trần Hạc dự định bế quan nửa năm, dùng thánh liên Ngũ Linh triệt để củng cố Nguyên Anh mới thành lập, vì hiện tại Nguyên Anh còn yếu ớt hơn cả trẻ con mới sinh, cần khiến nó ngưng thực, chỉ có khi đặt vững cơ sở mới không sợ luôn chịu nguy hiểm Nguyên Anh tán loạn, nếu không, rơi về Kim Đan Kỳ là chuyện rất dễ.
Đồng thời cơ thể y còn chưa triệt để dung hợp được năng lượng của thân thể Trương Thư Hạc, đọng lại trong cơ thể sợ rằng sẽ xuất hiện chuyện không ngờ nào đó, nhân cơ hội này có thể luyện hóa toàn bộ, đến lúc đó hẵng trợ giúp hắc báo hóa hình. Nghĩ đến đây khuôn mặt y không khỏi lộ ra ý cười, cảm thấy mây đen đặt trong lòng nhiều năm rốt cục cũng sắp tiêu tan, đáy lòng còn mang sự vui sướng nhè nhẹ khó diễn tả, chẳng qua chính y không hề phát hiện.
Mặc dù hoang đảo bị Trần Hạc chiếm đóng, nhưng chim thú trên đảo vẫn săn mồi kiếm thức ăn như ngày xưa, không hề vì sơn động có thêm một người mà có sự thay đổi, cũng càng không cảm thấy có gì uy hiếp mà co ro trong tổ run rẩy, vì vậy, đôi khi yêu thú linh trí cấp thấp trái lại sống được thoải mái vui vẻ hơn yêu thú có linh trí cao.