Ba năm Trần Hạc không trở về, cũng không có bất cứ tin tức nào, Tuyết Lệ và tộc nhân đương nhiên lo lắng vô cùng, nhưng việc này không thể lộ ra, chỉ có thể nhờ một số tu sĩ đáng tin tìm kiếm, nhưng thuê hơn mười người đều như đá chìm đáy biển, không có nửa tin tức, hơn nữa việc làm ăn của Tiên Hương tửu lâu vô cùng tốt, khiến không ít người giương giương mắt hổ. Rơi vào đường cùng, Tuyết Lệ vừa mới trùng kích đến hậu kỳ, tu luyện hai năm sau chỉ đành dùng Ngưng Nguyên Đan mà Trần Hạc cho, dự định trùng kích Kim Đan, có lẽ do may mắn, có lẽ do linh căn của cô không tệ, vậy mà sít sao thành công, tiến cấp tới Kim Đan sơ kỳ, điều này khiến mọi người từ trên xuống dưới Tiên Hương tửu lâu đều thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có tu sĩ Kim Đan tọa trấn, thường ngày Trần Hạc không có mặt, mọi người đều chờ đợi lo lắng, rất sợ có người gây sự, không cách nào áp chế, cũng may người tu tiên dù sao khác phàm nhân, rất trọng mặt mũi, sẽ không ở bên ngoài làm mấy việc ăn không uống không khiến người ta chế nhạo, hơn nữa Tuyết Lệ kinh doanh vô cùng tốt, vốn chính vì giảm bớt phiền phức, vì vậy mỗi người làm công ở tửu lâu, đều chọn người kiên trì cực tốt, cực biết nhẫn nại, vì vậy bình thường không có hiện tượng công nhiên gây sự. Nhưng dù sao không phải lâu dài, không có tu sĩ cấp cao áp trận, một thời gian sau, sẽ không còn được như vậy nữa.
Lần này Tuyết Lệ tiến cấp Kim Đan, cuối cùng Tiên Hương tửu lâu cũng đứng vững gót chân ở Vân Mộng Trạch, chí ít tu sĩ cùng cấp sẽ cho chút mặt mũi, trên Nguyên Anh thì không thiếu linh thạch mua linh tửu, lại càng sẽ không vì chút linh tửu linh thực mà giở thủ đoạn, vì vậy ba năm nay tính ra coi như không khó khăn, nửa năm sau khi Tuyết Lệ tiến cấp, Trần Hạc rốt cục đã trở về. Tuy rằng đã tiến cấp đến Kim Đan, đã xem như tu sĩ cùng cấp với Trần Hạc, nhưng Tuyết Lệ và tộc nhân đều như nhau, vẫn xem Trần Hạc là người làm chủ.
Dù sao năm đó khi Trần Hạc chỉ là Kim Đan sơ kỳ, thủ đoạn chém giết trên biển quá kinh hãi, cũng quá thâm căn cố đế, các tộc nhân tận mắt nhìn thấy đều biết rõ, Trần Hạc và linh thú của y đều không phải tu sĩ Kim Đan Kỳ bình thường, dù là tu sĩ khổ tu, cũng là người nổi bật trong đó, hiện tại đã tới trung kỳ, có lẽ dù gặp phải tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, cũng có sức liều mạng.
Trong lòng Tuyết Lệ lại càng biết rõ, tuy rằng cô may mắn tiến vào Kim Đan, nhưng tu sĩ Kim Đan toàn bộ Vân Mộng Trạch có hơn một nghìn người, thực lực mỗi người đều không đồng nhất, nếu có xếp hạng, không hề nghi ngờ, cô là áp đáy trong đó, nếu như ra biển với người khác, chỉ sợ có đi không về, cho nên cô rất dụng tâm thay Trần Hạc kinh doanh tửu lâu, dùng linh thạch kiếm được đi mua những thứ mình cần để tu luyện, mà không phải đi tranh đoạt với người ta, cô biết rõ lấy thực lực của cô nếu làm như vậy chỉ sợ sẽ sống không lâu.
Trần Hạc vừa về, liền trực tiếp vào mật thất, đả tọa hơn mười ngày mới đi ra, chỉ vì khối thân thể này bị chôn dưới đất quá lâu, gân cốt kinh mạch đều cứng ngắc, ăn lượng lớn linh đan và linh tửu, tu luyện một hồi cuối cùng mới hòa hoãn lại. Mới vừa xuất quan, Tuyết Lệ như đã phát hiện chạy đến, Trần Hạc giương mắt thấy vẻ mặt có chút khó xử của cô, không khỏi nhíu mày, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tuyết Lệ thấy xung quanh có người hầu, sau đó vào phòng tiếp khách bên cạnh với Trần Hạc, “Tiền bối, năm ngoái đột nhiên có một tu sĩ trẻ tuổi tới tửu lâu, gã nói trước đây gã với tiền bối cùng là người Võ Quốc, nói về lai lịch của người vô cùng tường tận, ngay cả chuyện Võ Quốc xuất hiện ma vật cũng nói rõ ràng mạch lạc, nhưng bởi vì người không ở đây, vì vậy tôi liền uyển chuyển cự tuyệt, kết quả một năm nay gã thường đến tửu lâu, lúc đầu thì còn tốt, về sau thì bắt đầu tuyên dương xung quanh về chuyện của gã, cũng gọi một số linh tửu giá tương đối đắt, hơn nữa vì ngăn chặn việc này, tôi chỉ đành đáp ứng gã cho nợ trước, kết quả hiện tại như quả cầu tuyết, mở miệng đòi lại sợ đắc tội gã, vì vậy...”
Người như thế vào lúc bình thường có thể nói là vô lại, lấy roi đuổi ra là được, nhưng người này tự xưng quen biết mình, không khỏi nhíu mày. Vốn tưởng rằng vùng hải vực này trời cao hoàng đế xa, so với Võ Quốc có thể nói là hai vùng thiên địa, vì vậy không có gì cố kỵ, không ngờ còn có thể gặp được “cố nhân”, việc này có chút phiền phức. Năm đó ở Võ Quốc, Trần Hạc tương đối quen biết chỉ có mấy người, nghĩ nghĩ rồi nói: “Người này có để lại tục danh?”
“Người này tự xưng là Vệ thiếu chủ, hiện tại đang ở nhã gian lầu hai...” Tuyết Lệ vội nói.
Vệ thiếu chủ, Vệ Hạo Hiên? Trần Hạc nghe vậy, đầu mi càng nhíu chặt. Năm đó vì hạt sen mà phái nam tu áo đen chặn đường giết y, sau đó ở Thất Sát Chi Địa, cùng người của mấy phái khác thả ra ma vật, Trần Hạc thực sự không có cảm giác tốt gì với gã, nhưng người này vẫn luôn dây dưa, sợ rằng mục đích đến không tốt lành. Hỏi gian phòng xong, y liền trực tiếp đi qua.
“Trần huynh...” Lúc này Vệ Hạo Hiên đang trong nhã gian vừa thưởng thức rượu ngon ủ từ quả Ngọc Trà tám trăm năm, vừa ăn điểm tâm hương vị tinh xảo, thấy Trần Hạc, tức khắc trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị, kế đó đứng dậy, vẻ mặt kinh hỉ vừa chào hỏi vừa đánh giá, nói: “Trần huynh a Trần huynh, huynh quả nhiên bất phàm, mới rời khỏi Võ Quốc mấy năm, đã tu luyện tới Kim Đan trung kỳ, dù so sánh với Lệ sư huynh thiên tài Lưu Vân Tông năm đó cũng không chút thua kém a...”
Trần Hạc không phải người huênh hoang, đương nhiên cũng không thích nghe mấy lời khoe khoang khoác lác đó, đồng thời y vẫn có chút canh cánh trong lòng chuyện năm đó, đương nhiên cũng có lòng cảnh giác với người này, năm đó bởi vì thực lực và thân phận bối cảnh của gã, mình trêu chọc không nổi, vì vậy chỉ có thể nhẫn nại nén giận, nhưng hiện tại bọn họ cùng là tu sĩ Kim Đan, gã chỉ là sơ cấp, trên thực lực, mình còn cao hơn một bậc, đồng thời gã không có căn cơ thực lực gì ở Vân Mộng Trạch, đương nhiên không cần giấu tay rụt đuôi như trước đây nữa.
Trên mặt không có nụ cười, nói chuyện cũng cứng ngắc, y không hề cho sắc mặt tốt gì: “Hóa ra là Vệ thiếu chủ, chẳng qua tôi với huynh năm đó dường như cũng không có giao tình gì, huynh cũng không dìu dắt gì tôi, lại càng không cần nói đến việc ra lệnh cho thủ hạ diệt sát tôi, hiện giờ tôi không đi tìm huynh, huynh trái lại chạy tới chỗ tôi một năm nay ăn chùa uống chùa, có tiền lại không trả, khiến chưởng quầy của tôi rất khó xử, như vậy có phải quá mức rồi không?”
Lời vừa được nói ra, tức khắc sắc mặt Vệ Hạo Hiên xấu hổ, trong mắt hiện lên chút oán độc. Nếu không phải gã len lén dùng truyền tống trận phong bế ở Khí Linh Sơn rời khỏi Võ Quốc tới vùng hải đảo chim không thèm đẻ trứng này, lại bị một Kim Đan hậu kỳ truy sát cướp đi túi trữ vật, gã dùng bí pháp đào thoát một mạng, thì làm sao đường đường một thiếu chủ phong lưu lỗi lạc như gã sẽ đến nông nỗi thế này. Mà tên này còn không biết tốt xấu, bản thân thấp kém như thế, y lại không cho nửa phần mặt mũi, thật sự đáng chết đến cực điểm, không khỏi âm thầm mắng tu sĩ áo đen năm đó phế vật.
Trần Hạc làm người không tính phúc hậu, nhưng cũng không khắc nghiệt, dệt hoa trên gấm, y khinh thường, bỏ đá xuống giếng, đương nhiên cũng sẽ không làm, mấy lời đột nhiên hiện giờ đương nhiên là có dụng ý, nếu không bức ra mục đích của người này, sợ rằng cuộc sống ngày sau của y khó an, dù sao những món mà Tiên Hương tửu lâu bán ra, người ở Vân Mộng Trạch cho tới bây giờ chưa từng thấy, cho dù hiếm lạ cũng không biết căn nguyên, chỉ cho rằng là nguyên liệu phương pháp bí truyền độc nhất vô nhị, thậm chí bên trong còn thêm chút dịch yêu đan che tai mắt người, mấy năm nay không ai đề xuất nghi vấn. Nhưng Vệ Hạo Hiên này lại khác, gã vốn thuộc gia tộc có tiền ở Võ Quốc, linh tửu nào mà chưa từng uống qua, linh thảo linh quả nào mà chưa từng thấy qua, chỉ ăn vài lần đã biết bảy tám phần.
Thiên Nhật Túy ở Võ Quốc đã là thứ hiếm lạ, hiện giờ ở Vân Mộng Trạch lại được bán giá cao ba ngày một ống, số lượng này ở Vân Mộng Trạch mà nói quá ít, nhưng ở trong mắt Vệ Hạo Hiên lại chấn kinh, còn có mấy chục loại linh tửu khác nữa, số lượng trong một tháng cho dù giới hạn thế nào đi nữa cũng kinh người, lại càng không cần nói đến mấy năm đều như thế, đồng thời tất cả những thứ này đều là sản vật của Võ Quốc, điều này sao không gây ra hoài nghi, sau cùng gã tìm hiểu được ông chủ của gian Tiên Hương tửu lâu vậy mà gọi là Trần Hạc, thậm chí còn xem ảnh của Trần Hạc, vẻ chấn kinh đó không thể nghi ngờ như nuốt sống một trái trứng gà.
Nhưng đến tột cùng Vệ Hạo Hiên không phải kẻ ngu, đặt tất cả mọi chuyện lại với nhau, thận trọng suy nghĩ, liền ít nhiều mò ra được đại khái, tuy rằng vẫn có chút không dám tưởng tượng, nhưng gã nghĩ tới nghĩ lui, đã có thể khẳng định trong tay Trần Hạc có một không gian Giới Tử. Điều này không khỏi khiến gã đố kị dị thường, một không gian Giới Tử có thể sinh trưởng linh thảo là quý giá cỡ nào, dù là lão tổ của gã cũng không có, một tu sĩ Kim Đan vô danh vô thế nho nhỏ như Trần Hạc vậy mà lại có, điều này làm sao không khiến người ta ghen ghét.
Mà chỉ có không gian Giới Tử cũng không cách nào lấy ra lượng lớn linh thảo, trừ phi y còn có bảo vật khác có thể nhanh chóng thúc ra trái cây, tuy rằng điều này thực sự có chút kinh hãi thế tục, nhưng tửu lâu này hàng năm bán ra nhiều linh thảo linh tửu trăm năm, ngàn năm như vậy, căn bản không cách nào giải thích nguyên liệu đến từ nơi nào, có lẽ tu sĩ vùng hải vực này cho tới bây giờ đều chưa từng thấy qua mấy thứ đó, chỉ tưởng là phương pháp chế rượu bí truyền độc nhất vô nhị của Tiên Hương tửu lâu, nhưng tất cả việc này lại không thể gạt được gã.
Trần Hạc nhìn ánh mắt và sắc mặt chợt trắng chợt xanh của Vệ Hạo Hiên, biết việc hôm nay sợ rằng khó có thể tốt lành, trong lòng ngược lại nhẹ nhõm hơn, dứt khoát ngồi xuống. Vệ Hạo Hiên thấy Trần Hạc ngồi xuống, bấy giờ mới thu liễm thần sắc, có chút lúng túng nói: “Trước đây Vệ mỗ cuồng ngạo, có một số việc quả thực làm không đúng, hiện giờ Võ Quốc đại nạn, huynh và ta đều là đồng hương chạy thoát ra, mong Trần huynh có thể khoan hồng độ lượng, kéo tiểu đệ một phen...”
Trần Hạc không khỏi liếc nhìn Vệ Hạo Hiên, người này thực sự co được dãn được, năm đó nhìn mình không bằng con kiến, hiện tại vậy mà tự xưng tiểu đệ, chẳng qua không biết trong lòng đang không cam lòng chửi bới như thế nào mà thôi. Bao nhiêu năm trải nghiệm ở mạt thế khiến y biết được, hai chữ bằng hữu kỳ thực chịu không nổi khảo nghiệm nhất, bị phản bội thông thường đều là bằng hữu, vì vậy về sau y rất ít trả giá chân tình, lại càng sẽ không chủ động kết bạn với ai, tất cả đều chỉ là giao dịch tiền tài trái lại càng khiến người ta yên tâm.
Vì vậy, mấy lời mà Vệ Hạo Hiên nói không hề đả động được y, chỉ nhàn nhạt nói: “Vệ thiếu chủ huynh là ai, nói lời thấp kém, đừng nói là tôi, cho dù thủ hạ của huynh cũng không nhất định sẽ tin, hà tất xem tôi là kẻ ngốc, nhìn trên phần huynh tôi đều xuất thân từ Võ Quốc, lại quen biết một hồi, nói đi, điều kiện gì, nếu tôi có thể thỏa mãn, sẽ tận lực.”
Trong mắt Vệ Hạo Hiên hiện lên chút phẫn nộ, nhưng hiện tại gã mất túi trữ vật, lại thân không xu, kêu gã đi làm công cho người ta một ngày kiếm hơn mười khối linh thạch, còn không bằng để gã đi chết, hiện tại ngay cả mua món pháp khí ra hồn cũng không được, chỉ có thể đi đánh cướp mấy tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đáng thương, kết quả mấy túi trữ vật bủn xỉn đó thật sự khiến người ta thất vọng, bây giờ biết được bí mật của Trần Hạc, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, nhưng nghĩ là một chuyện, được Trần Hạc làm rõ lại là một chuyện khác.
Bất quá tính tình Vệ thiếu chủ lớn, không phải loại người có thể chịu nhục, cho dù ban nãy miễn cưỡng cũng giấu không được thái độ cuồng ngạo trong mắt, thấy Trần Hạc nói như xé mặt một nửa, vậy gã dứt khoát triệt để xé toạc, gã nhất định phải khiến người này sợ tè ra quần quỳ gối trước mặt mình.
Nghĩ như thế, Vệ thiếu chủ lập tức sửa lại khuôn mặt tươi cười trước đó, âm dương quái khí hừ lạnh một tiếng với Trần Hạc, “Trần Hạc, ngươi cho rằng một giới tán tu như ngươi có thể dựa vào một tửu lâu đứng vững gót chân ở Vân Mộng Trạch này sao? Ngươi cũng quá xem thường chín phái mười tộc nơi đây, cũng đánh giá bản thân ngươi quá cao rồi, chẳng qua vận khí tốt chút. Ngươi tin hay không, hiện tại chỉ cần ta truyền ra việc trong tay ngươi có không gian Giới Tử, ngày mai cả ngươi lẫn gian tửu lâu này sẽ chết không có chỗ chôn...”
Khi Trần Hạc nghe thấy bốn chữ không gian Giới Tử, đầu mi bật nhảy dựng, kế đó ánh mắt như kiếm, lãnh liệt nhìn về phía Vệ thiếu chủ.