“Ba nghìn một trăm khối linh thạch hạ phẩm...”
“Ba nghìn năm trăm khối.”
“Ba nghìn tám trăm khối...”
“Bốn nghìn khối...”
Băng Linh Châu là vật nóng mắt của không ít tu sĩ Trúc Cơ thủy linh căn, nhao nhao lên tiếng cạnh tranh giá cả, mấy phút đồng hồ ngắn ngủi đã từ ba nghìn khối linh thạch hạ phẩm tăng tới sáu nghìn khối, cuối cùng được một nữ tử áo đỏ lấy sáu nghìn tám trăm khối mua vào tay. Cô vội vã vứt linh thạch vào khay đặt hộp ngọc, sau đó lấy ra hộp ngọc từ trong tay thị đồng Luyện Khí Kỳ, cẩn thận mở nắp hộp ra nhìn thoáng qua, tức khắc trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, kế đó nhìn xung quanh một vòng rồi chuyển tay thu vào túi trữ vật như không có việc gì, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng.
Đám tu sĩ thấy đồ đã có chủ, chỉ có thể tiếc hận dời đường nhìn, kế đó ánh mắt lần nữa khẩn thiết đầu nhập lên đài, dù sao món bảo vật đầu tiên của hội đấu giá đã là pháp khí cấp cao, vậy bảo vật tiếp sau đương nhiên sẽ càng không tầm thường, nhất thời bầu không khí lại trở nên nhiệt liệt hơn.
Lúc này thị đồng Luyện Khí Kỳ lại mang tới một chiếc hộp ngọc dài. Lão giả họ Hứa mở nắp ra giới thiệu: “Món bảo vật thứ hai cũng là một món pháp khí thượng phẩm, chính là một đôi dao Lăng Giác, được luyện chế từ cặp sừng của Lăng Giác Thú cấp ba, đồng thời pháp khí này được xuất phát từ tay danh gia, người luyện chế chính là đại sư luyện khí của Khí Linh Sơn, đại sư Chung Hòe Sơn, tin tưởng tất cả mọi người đã từng nghe thấy về tác phẩm của vị đại sư này...”
Mới vừa nói xong, đám người phía dưới liền truyền ra một trận kinh hô.
“... Mọi người có thể thấy, cặp dao Lăng Giác này phẩm chất thượng thừa, đồng thời thủ pháp luyện chế đặc biệt, đôi dao màu sắc đen sẫm ửng sáng, không hề có tì vết, sau khi súc lực một kích sẽ có thể đâm xuyên vòng bảo hộ phòng thân, cho dù đối phương mặc hộ giáp tơ vàng cũng khó chống lại, đồng thời nọc độc phụ thêm có thể khiến nguyên thần của đối phương liên tục bị cắt giảm, thật sự là pháp khí cận thân thượng phẩm hiếm thấy, giá khởi điểm cũng là ba nghìn khối linh thạch hạ phẩm...” Nói còn chưa hết, phía dưới đã lập tức truyền đến một tiếng tăng giá cực khó dằn nổi.
“Ba nghìn năm trăm khối linh thạch hạ phẩm...”
“Ba nghìn sáu trăm khối.”
Chung Hòe Sơn? Trần Hạc cũng không quen, phỏng đoán là vị đại sư luyện khí nào đó, pháp khí do luyện khí sư cao minh luyện ra đều sẽ có một số công năng phụ thêm, cũng chính là nọc độc suy yếu nguyên thần đối phương mà pháp khí được phụ thêm theo như lời lão giả họ Hứa nói ban nãy, chỉ điểm này không thôi đã vượt xa giá trị của bản thân nó, cho nên mới sẽ được đông đảo tu sĩ truy nâng. Trần Hạc nhìn đôi Lăng Giác nhọn trên đài, thoáng có chút động tâm, bất quá vẫn nén suy nghĩ xuống, luôn đứng ở góc không bắt mắt không lên tiếng, chỉ nhìn tu sĩ xung quanh không ngừng hô cao bảng giá.
Dưới sự tô điểm của bầu không khí như vậy, tham muốn mua sắm của mỗi người đều rất mạnh, sẽ không nhịn được mà bỏ tiền ra. Dưới bầu không khí dâng trào, lão giả họ Hứa lại mở ra hai món pháp khí, nguyên liệu thượng phẩm, không một thứ nào không phải trân quý.
Ở trong mắt Trúc Cơ sơ kỳ như Trần Hạc, không có chỗ nào mà không phải là pháp khí thượng cấp, nhưng cho dù tốt thế nào đi nữa, chỉ cần nghĩ đến cuốn công pháp Tử Mẫu Ngũ Linh trong không gian, cũng phải kiềm chế sự xao động trong lòng. Mục đích lần này của y không phải mua pháp khí gì, mà là muốn thử thời vận, xem xem trên hội đấu giá có Hoàng Tinh vạn năm mà y cần hay không, những thứ khác đối với y mà nói, có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó.
Món đấu giá thứ năm rốt cục không phải pháp khí nữa, mà là một khối tinh thạch màu trắng nhạt cỡ trứng gà, tầng ngoài mờ mờ sương, “Vật này tìm được từ nguồn suối của một linh tuyền trung phẩm, chính là Tuyền Tinh vạn năm mới có thể ngưng kết, một khối lớn như vậy, tu tiên giới trong trăm năm cũng cực ít, tu sĩ thủy linh căn có thể mang theo bên mình, cũng có thể hấp thu linh khí thủy tinh thuần trong đó khi gặp bình cảnh. Cũng không cần lão hủ nhiều lời, chắc hẳn các vị tu sĩ đều đã cực kỳ rõ ràng về giá trị của vật này, hiện tại giá khởi điểm là năm nghìn khối linh thạch hạ phẩm.”
“Năm trăm lẻ một khối linh thạch trung phẩm...”
“Năm trăm lẻ năm khối.”
“Năm trăm mười khối...”
Trần Hạc sau khi nghe xong mắt không khỏi sáng ngời, y đang lo không có nước linh tuyền trung phẩm tưới linh thảo, tuy rằng khối này không thể so sánh được với Tuyền Tinh màu lam trong không gian Giới Tử, nhưng cũng may thể tích thực sự không nhỏ, nếu lấy được, để vào linh tuyền hạ phẩm trong không gian Giới Tử, chắc hẳn mười mấy năm sau trong tay lại sẽ có được một nguồn linh tuyền trung phẩm.
“Sáu trăm khối linh thạch trung phẩm.”
“Sáu trăm mười khối...”
“Bảy trăm...”
Bầu không khí vốn đang nhiệt liệt tranh đoạt, nhưng khi tiếng kêu giá liên tiếp nhảy một trăm khối linh thạch trung phẩm vừa ra, tu sĩ cạnh tranh giá cả xung quanh tức khắc yên lặng, bởi vì thanh âm này tuyệt không phải truyền đến từ trong đại sảnh, mà xuất phát từ mười gian nhã phòng phía sau. Dù sao có thể đi vào nhã phòng, không phải môn hạ đệ tử cao đồ của Kim Đan lão tổ, cũng là lão giả Trúc Cơ hậu kỳ, đều không phải là người mà những tán tu không có hậu trường gì như bọn họ có thể so bằng.
Nếu có thứ họ nhìn trúng, hơn phân nửa tu sĩ đều không dám cùng tranh đoạt, ngoại trừ sợ hãi do bọn họ là tu sĩ cấp cao, cũng là nhìn trên phần sư tôn và hậu trường của những người đó, không dám đắc tội rõ ràng, rất sợ về sau sẽ không có nơi sống yên ổn. Bất quá một số tu sĩ Trúc Cơ bậc trung – cao che dung mạo vẫn còn tăng giá, hội đấu giá lần này có không ít tu sĩ của những phái khác lặn lội đường xa mà đến, đều là đến thử thời vận, gặp được thứ tốt đương nhiên sẽ không cho những người đó mặt mũi như tu sĩ bản thổ.
“Bảy trăm lẻ một.”
“Bảy trăm một.”
“Bảy trăm hai...”
“Tám trăm.” Người trong nhã gian kia tăng giá mà không thèm để ý.
Nghe thấy tám trăm khối linh thạch trung phẩm, tức khắc trong đám người nổi lên một trận rối loạn, bất quá chỉ một khối Tuyền Tinh vậy mà kêu ra giá của pháp khí cực phẩm, tám trăm khối linh thạch trung phẩm, là tám vạn khối linh thạch hạ phẩm đó, quả nhiên không hổ là đệ tử thân truyền của đại môn phái, giàu nứt đố đổ vách a, trong tay chỉ rỉ ra một chút, đã đủ để đập chết những tán tu kia.
Trần Hạc vốn còn muốn tham dự một lần, đến về sau khi nghe thấy tám trăm linh thạch trung phẩm, mặt co giật. Sau cùng khối Tuyền Tinh cỡ chừng trái trứng gà đó được thị đồng đưa vào gian nhã phòng tăng giá kia, một lát sau, thị đồng Luyện Khí kia đem về một chiếc túi trữ vật, hiển nhiên giao dịch đã thành công. Trần Hạc không khỏi nhìn lướt qua nhã gian kia.
Lúc này, một tu sĩ trẻ tuổi tuổi tác xấp xỉ đứng bên cạnh Trần Hạc, thấy thế không khỏi mở miệng nói: “Đó là cháu trai ruột của Nguyên Anh lão tổ Khí Linh Sơn, thuộc tính kim thủy song linh căn, hiện tại mới hai mươi đã có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, tiền đồ tương lai không thể định lượng, đạo hữu đừng nên nhớ nhung Tuyền Tinh kia thì hơn...”
Ruột thịt của Nguyên Anh lão tổ, lai lịch thật lớn. Trần Hạc lập tức thu hồi đường nhìn, không khỏi thấp giọng thỉnh giáo người đáp lời kia: “Không biết cao tính đại danh của người cháu trai lão tổ kia.”
“Hử, huynh là người vùng khác tới đúng không?” Người nọ nhìn Trần Hạc, kế đó hiểu rõ, nói: “Phố chợ lần này quả thực có không ít tán tu lạ mặt tới từ vùng khác, nha, người đó là Vệ thiếu chủ, Vệ Hạo Hiên...”
Trần Hạc sau khi nghe xong khẽ gật đầu, kế đó sắc mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nói: “Nếu là thiếu chủ, vậy tại sao sẽ đến phố chợ tán tu này?” Loại như Vệ Hạo Hiên giống như phú nhị đại quan nhị đại* ở kiếp trước của y, trong tay có hàng đống tiền và đồ hiệu, mi kêu bọn họ đi dạo hàng vỉa hè chọn hàng thấp kém, điều này thật đúng là hi hữu. (*phú nhị đại: đời thứ 2 gia đình giàu có, quan nhị đại: đời thứ 2 gia đình làm quan, nói ngắn gọn là ‘con ông cháu cha’.)
Những thứ khiến cho vô số tu sĩ coi là bảo vật cướp đoạt nát đầu kia, phỏng đoán ở trong mắt bọn họ cũng chẳng khác gì cỏ rác, mà khối Tuyền Tinh tám trăm linh thạch trung phẩm ban nãy, cũng bất quá chỉ là vật cỏn con, tùy tiện mua chơi thôi.
Người nọ sau khi nghe xong, trên mặt lộ ra chút đắc ý: “Mấy thứ này đối với bọn họ mà nói, quả thực không tính là gì, bất quá hội đấu giá lần này là do hội trưởng lão tán tu của năm mạch chúng tôi cộng đồng tổ chức, nghe nói là bạn của trưởng lão có ủy thác Tô Phường Các bán một món bảo vật, bảo vật này ngay cả Kim Đan Kỳ cũng nóng mắt, phần lớn tu sĩ tới nơi này đều là vì món đồ đó, mua không được thì xem thôi cũng tốt.”
Trần Hạc đang muốn mở miệng hỏi lại, thì nghe thấy lão giả họ Hứa trên đài khụ một tiếng, kéo lại lực chú ý của chúng tu sĩ, “Món tiếp sau đây, Linh Chi Thảo bảy trăm năm... Giá khởi điểm bốn nghìn linh thạch hạ phẩm...”
Lại liên tiếp có vài món bảo vật được người mua đi, ba gốc linh thảo lần lượt là bảy trăm năm, tám trăm năm, ngàn năm, bị mấy người ở nhã phòng tranh sạch. Bất kể vào lúc nào, linh thảo đều cực kỳ đắt hàng, có bao nhiêu cũng không ngại nhiều. Tiếp theo là một viên Tủy Nguyên Đan có giúp ích đối với bình cảnh, và một trái trứng của Lục Nhĩ linh thú cấp ba hiếm có. Bạn đang �
Mà Linh Tinh vạn năm Trần Hạc cần thì lại không có nửa manh mối, không khỏi mất hết hào hứng, trong đầu lại nghĩ đến nơi đặt chân tiếp theo trên bản đồ là chỗ nào, không biết nơi đó có phố chợ hay không.
Rất nhanh món bảo vật áp trục cuối cùng đã được đưa lên đài, Trần Hạc thấy thế chấn hưng tinh thần, nhìn về phía hộp ngọc đặt bảo vật kia. Hiện tại bầu không khí ở đây đã lên đến cao trào, tu sĩ họ Hứa mỉm cười, vuốt râu nhìn quét một vòng sau đó mới nói, “Mười mấy ngày trước có một vị đạo hữu nhờ Tô Phường Các bán ra một món bảo vật, bảo vật này quả thực là giá trị liên thành, có thể nói là cực kỳ hi hữu, mấy trăm năm chưa từng xuất hiện ở tu tiên giới...”
Vừa nói xong, phía dưới đã có người chờ sốt ruột nhịn không được lớn tiếng nói: “Ai nha, Hứa đạo hữu, ông không nên thừa nước đục thả câu, bảo vật áp trục này tới cùng là gì a?”
“Đúng vậy, nói mau đi!”
Lão giả họ Hứa thấy thế, không khỏi nâng tay nói: “Được được, mọi người không nên ồn, bảo vật đó chính là hạt sen của Thủy Liên cửu phẩm!!!” Nói xong liền tự tay mở ra hộp băng ngọc cực phẩm trong tay thị đồng, tiếp theo liền thấy toàn bộ đáy hộp được trải một tầng hạt linh thạch trong suốt, trong đó có một khối kết tinh màu lam nhạt, mà bên trong kết tinh có một hạt sen màu xanh nhạt, hạt sen vì niên đại quá mức lâu đời, đã tự ngưng kết Linh Tinh, điều này tương tự như tằm nhả tơ kết kén, là một loại trạng thái tự mình bảo hộ, như vậy mới có thể bảo tồn tinh hoa linh khí của hạt sen được lâu dài.
“Trời ạ, thực sự là hạt sen của Thủy Liên cửu phẩm.”
“Thủy Liên vạn năm, đó chính là thánh liên.”
“Nghe nói nếu ăn hạt sen cửu phẩm thì hiệu quả có thể so với bí pháp Thanh Tâm Cửu Chú của phật tông, không biết thật hay giả...”
Trần Hạc khi nghe thấy Thủy Liên cửu phẩm, chấn động toàn thân, sau đó ánh mắt tức khắc quét tới hộp ngọc kia, một hạt sen màu thủy lam hơi lớn hơn móng tay, thoáng lấp lánh, linh khí nồng đậm nội liễm, kết tinh bên ngoài quả thực là phải gần nghìn năm mới ngưng kết được, hạt sen bên trong cho dù không phải Thủy Liên cửu phẩm thì chí ít cũng là trên thất phẩm. Sau khi xác định, trên mặt Trần Hạc lộ ra vẻ kích động khó nén, vốn y đến dãy núi quanh thân Khí Linh Sơn bất quá chỉ là muốn thử vận khí tìm xem Linh Tinh vạn năm các loại, lại không ngờ rằng vậy mà gặp được hạt sen Thủy Liên cửu phẩm.
Mắt y không khỏi sáng ngời, trước đó y còn cảm thấy gom đủ năm loại thánh liên thật sự là việc muôn vàn khó khăn, ai biết đảo mắt đã gặp được một loại, nếu như mua được linh liên này tới tay, vậy trong tay y đã có được ba loại, chiếm hơn phân nửa. Loại chuyện vốn cảm thấy vô vọng, đột nhiên lại trở nên có hi vọng thế này, khiến cho tâm tình y có chút dâng cao.
Kế đó khẽ nắm chặt nắm tay, mặc kệ như thế nào, nhất định phải chiếm hạt sen Thủy Liên này trong tay, nếu không nếu như đợi đến khi gặp được hạt tiếp theo, chỉ sợ cũng rất khó. Báo nhỏ dường như cảm nhận thấy khí áp kiềm nén căng chặt của Trần Hạc, vốn thành thật làm tổ trên vai y, lúc này vươn đầu lưỡi liếm liếm chỗ cổ dưới tai y.
Xúc cảm nóng ẩm khiến Trần Hạc chấn động toàn thân, kế đó tỉnh táo lại, thả lỏng thân thể, thanh âm càng ngày càng ầm ĩ xung quanh rõ ràng truyền vào tai, nhất thời hiểu được, trong nháy mắt ban nãy, vì tâm tình trong lòng nhấp nhô quá lớn, đã sản sinh chấp niệm. Nâng tay thuận tay vỗ nhè nhẹ đầu nhỏ lông nhung nhung của báo nhỏ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm hạt sen trong hộp ngọc kia, suy nghĩ xoay nhanh trong đầu, cho dù lúc này đã hoàn toàn thanh tỉnh, y vẫn không dự định từ bỏ hạt Thủy Liên cửu phẩm này, cho dù phải mạo hiểm trả giá đắt...
Lão giả họ Hứa cầm hộp ngọc, giương giọng ép xuống đông đảo thanh âm, nói: “Linh liên cửu phẩm vạn năm, toàn thân đều là bảo vật luyện khí, là thánh phẩm trong loại sen, trong đó hạt sen lại càng là kết tinh của Thủy Liên, ẩn chứa một tia linh khí thiên địa tinh thuần nhất, nếu luyện nó thành đan dược, bất kể là dùng khi trùng kích kết đan hay bình cảnh kết anh, có thể trừ tâm ma thanh tâm dục, đề thăng hai phần mười xác suất thành công khi kết đan hoặc kết anh...”
“Hai phần mười!”
“Trờ ạ, tôi không nghe lầm đấy chứ?”
“Đây thực sự là hạt sen Thủy Liên vạn năm?”
“Tuyệt đối đúng, nếu không sẽ không kết thành tinh thể...”
“Này, giá quy định tới cùng là bao nhiêu, đừng nhiều lời như vậy!”
“Phải đó, nhanh nhanh được không...”
Lão giả họ Hứa nhất thời cảm thấy đau đầu, kêu thị đồng gõ trống đá, khiến nghị luận ngừng lại, mới mở miệng nói: “Mọi người yên lặng một chút nghe tôi nói, hạt Thủy Liên cửu phẩm hiện tại chỉ có một viên, có lẽ tu tiên giới cũng chỉ còn một viên này, vị đạo hữu kia vào mấy ngày trước khi ủy thác bản các, đã có yêu cầu đặc thù, vật này không đổi linh thạch, không đổi nguyên liệu, chỉ đổi lấy một trong ba món linh vật mà hắn cần, chỉ cần trong tay các vị đạo hữu đang ngồi đây có bất kỳ một món nào trong ba món linh vật mà hắn chỉ định, sẽ có thể hoàn thành giao dịch, nếu như các vị đang ngồi không có một trong ba món linh vật mà hắn cần, vậy chỉ có thể quy trả lại hạt sen linh liên cửu phẩm này, vì vậy...”
“Ba món bảo vật nào?” Không đợi mọi người mở miệng, một thanh âm đột nhiên truyền đến từ một gian nhã các bên cạnh, hiển nhiên hạt sen vạn năm này không chỉ khiến tâm tình đám tu sĩ ở đại sảnh khó ức chế, mấy tu sĩ cấp cao cũng vội vã.