Phương Đề Lê bước vào tổng công ty Nguyên Tố, cô nhịn
không được sờ sờ âu phục
trên người, cũng may hôm nay cô ăn mặc có vẻ chính thức một chút, bằng không có
khả năng sẽ thấy bất an.
“Xin chào, tôi có hẹn với Địch Ấp Chấn tiên sinh, có
thể giúp tôi thông báo không?” Đề Lê mở miệng.
“Là khách của Địch tiên sinh? Tôi xác nhận một chút.”
Bảo vệ cửa cầm điện thoại trực tiếp gọi đến thư ký của CEO, “Thẩm thư ký, dưới
lầu có một cô gái nói có hẹn cùng với Địch tiên sinh......”
Phương Đề Lê nhìn hắn tựa hồ có chút chần chờ, không
khỏi khẩn trương. Đương nhiên cô có thể nói thẳng cô là vợ của Địch Ấp Chấn,
nhưng như vậy thật khoa trương. Cô đến bây giờ vẫn chưa từng ghé qua công ty
anh, đa số thời gian đều ở nước ngoài, cho dù có việc cần liên lạc, cô chỉ gặp
anh ở bên ngoài, chưa từng đến công ty.
Thực tế cô không hiểu biết lắm về công việc của anh,
chỉ biết anh bề bộn nhiều việc, quản lý một công ty rất lớ. Nhưng mặc kệ thế
nào đi nữa, anh cũng là nhân viên tác phong không phải quá tùy tiện sao? Ai,
nếu ông chủ biết anh giữa trưa còn cùng cô thuê khách sạn, không biết có hoài
nghi tinh thần làm việc chuyên nghiệp của anh không nha?
“Cô chờ một chút, Thẩm thư kí nói trên lịch không có
lịch hẹn của cô, nhưng cô ấy sẽ cùng Địch tiên sinh xác nhận một chút.” Bảo vệ
nói xong liền cùng Thẩm thư ký trò chuyện. “Đúng vậy, cô ấy tên là Phương Đề
Lê...... Tốt, tôi sẽ mời cô ấy lên.”
Phương Đề Lê nghe đến đó rốt cục nhẹ nhàng thở ra. Đều
là Địch Ấp Chấn, không có chuyện gì sao kêu cô đến công ty chờ anh tan tầm,
muốn ăn cơm, xem phim, chẳng lẽ không thể trực tiếp gặp ở bên ngoài sao?
“Phương tiểu thư, mời đi thang máy tai trái phòng CEO
tầng 25.” Bảo vệ nói.
“Cám ơn, phiền toái anh rồi.” Cô gật gật đầu, xoay
người đi đến thang máy.
Ngay cả thang máy đều rộng như vậy, ông xã cô thật lợi
hại nha có thể quản lý công ty lớn như vậy. Tuy cô biết anh quả thực rất vĩ
đại, kiến thức phong phú, kinh nghiệm hơn người, nhưng tự bước chân vào thế
giới của anh mới thấy anh so với suy nghĩ của cô thật là hơn rất nhiều.
Thang máy vừa mở ra, cô nhìn thấy một không gian rộng
mở với bộ bàn ghế thủy tinh trong suốt hình tròn, ghế dựa xinh xắn, làm cho mọi
người có cảm giác thân thiết.
Trên tầng chỉ có một phòng duy nhất đề tên phòng của
CEO, ở ngoài cửa có một bàn làm việc, ngồi ở đó là một cô gái tóc dài khí chất
tao nhã.
“Xin hỏi......” Phương Đề Lê thanh thanh yết
hầu.
“Xin chào là Phương tiểu thư sao?” Thẩm thư ký đứng
dậy, đi thẳng tới trước mặt cô. “Thật có lỗi, bởi vì CEO không có nói trước cho
tôi biết có hẹn cho nên làm Phương tiểu thư đợi dưới lầu. CEO đang bận hội nghị
cùng các chủ quản, cô phải đợi một chút rồi.”
Thẩm Phái Quân nhịn không được đánh giá cô gái này. Cô
biết Đề Lê không lui tới công ty, khẳng định không phải là nhân viên công ty
hay khách hàng. Huống chi mọi việc hàng ngày của CEO đều do cô an bài, cho nên
chỉ có khả năng cô ấy là bạn của CEO.
Chẳng qua cô có phỏng đoán thế nào cũng không ích gì,
bởi vì một thư kí tốt thì làm việc chăm chỉ và không tham dự quá sâu vào đời tư
của ông chủ. Cô biết rõ, nếu bản thân mình làm không tốt, sẽ có rất nhiều người
thay thế vị trí thư ký của cô.
“Không quan hệ, không quan hệ, tôi...... Anh ta......
Tôi đến chờ anh ấy tan tầm. Cô không cần đón tiếp tôi, cứ làm việc của cô đi!”
Ở trước mặt thư kí của anh, Phương Đề Lê không biết xưng hô với anh như thế
nào. Mở miệng ngậm miệng chính là “ông xã của tôi” thật sự rất khoa trương, cô
không làm được. Nhưng nếu trực tiếp Địch Chấp Ấn thì có vẻ thật lỗ mãng.
“Như vậy Phương tiểu thư ngồi đây đợi một chút, tôi
giúp cô pha li trà.” Thái độ của Thẩm Phái Quân vẫn rất khách khí.
“Cảm ơn, làm phiền cô thật ngại quá.” Cô có chút
ngượng ngùng ngồi xuống, trong lòng thầm mắng Địch Ấp Chân, làm chi bắt cô đến
công ty chờ, hại cô cả người không được tự nhiên.
Trên thực tế Phương Đề Lê quả thật không quen với
không khí làm việc ở văn phòng, cô đã quen cả ngày ở ngoài làm công việc, không
thích hợp với loại công tác này.
Kết quả cô vừa mới ngồi xuống, Thẩm thư kí vừa đun trà
thì cửa văn phòng mở ra.
Nhưng đi ra không phải Địch Ấp Chấn mà là một cô gái
trang điểm rất rực rờ. Nguyên bản Phương Đề Lê không để ý nhưng khi cô gái đó
thấy cô thì sửng sốt một chút, sau đó trừng ánh mắt thậm chí há to miệng.
Phương Đề Lê kinh ngạc nhìn phản ứng của đối phương,
chưa kịp nói gì, Địch Ấp Chấn đã mở cửa đi về hướng cô.
“Em tới rồi?” Khóe miệng miệng anh gợn
lên một nụ cười, dường như không thấy hai cô gái đang mở to mắt kinh ngạc ở bên
cạnh. Anh đi đến thẳng chỗ Phương Đề Lê, một tay chống lên lưng ghế của cô, một
tay chống lên mặt bàn, sau đó cuối người hôn xuống khóe miệng cô “Chờ anh một
chút, có một cuộc điện thoại quan trọng phải tiếp, khoảng hai mươi ba mươi phút
thôi.”
“Ai nha!” Cô bị anh dọa, trừng mắt liếc một cái. Chính
là cái liếc mắt này bị cơ thể cao lớn của anh ngăn trở nên chỉ có một mình anh
nhìn thấy. “Anh cứ làm việc đi, bây giờ vẫn là giờ làm việc mà!”
Kết quả Địch Ấp Chấn lơ đễnh nở nụ cười, đứng dậy đi
đến văn phòng, trên đường còn ngừng một chút, cùng Thẩm thư ký nói: “Cho cô ấy
một ly trà sữa, cô ấy không thích trà.”
Bên cạnh truyền đến âm thanh hút không khí, nhưng Địch
Ấp Chấn đã đi vào văn phòng đóng cửa lại.
Phương Đề Lê xấu hổ đến mức muốn tìm một cái động chui
vào, căn bản không dám quay đầu nhìn hai nhân viên bên cạnh.
Kết quả Thẩm Phái Quân sắc mặt có chút tái nhợt đi đến
phòng trà, mà người vừa cùng CEO thảo luận Triệu Mĩ Hoa cũng chạy lên theo.
“Nha, trời ạ, ta không thể tin được, cô ấy...... Cô ấy
chính là người ngày ấy tôi nói với cô!” Triệu Mĩ Hoa bắt lấy Thẩm Phái Quân,
bắt đầu nhiều chuyện.
Trời ạ, rất kích thích, cô suýt chút nữa nói năng lộn
xộn.
Hai ngày trước thấy Địch tiên sinh ôm một cô gái ra
khỏi khách sạn, Triệu Mĩ Hoa lập tức trở về nói với Thẩm thư kí, muốn Thẩm thư
kí cẩn thận đề phòng. Tuy thân phận “ngọ thê” này không có gì vinh quang, nhưng
có thể làm cho CEO không gần nữ sắc như vậy vào khách sạn quả thực không tầm
thường.
“Cô nói cô ấy chính là cô gái cùng CEO vào khách sạn?
Cô xác định sao? Cô ấy không giống…” Thẩm Phái Quân có chút không tin tưởng
nói. Cô thấy Phương Đề Lê nhiều lắm cũng coi như thanh tú, không xem là xinh
đẹp, Địch tiên sinh làm sao có thể thích cô gái như vậy…Bạn sao?
“Không cần hoài nghi. Vốn đang nghĩ có phải hay không
chỉ chơi qua đường, nhưng cô ấy lại xuất hiện ở đây, tôi thật không dám tin
Địch tiên sinh đem bạn gái đến công ty, điểm này cũng không giống với tác phong
của anh ta. Vừa nãy cô cũng thấy đấy, CEO với cô ấy thân mật cỡ nào, giống như
đã ở với nhau trăm ngàn lần vậy, quan hệ của bọn họ tuyệt đối không phải là một
hai lần…” Triệu Mĩ Hoa phân tích.
Thẩm Phái Quân sắc mặt lại tái nhợt vài phần.
“Địch tiên sinh hình như rất thích cô ấy, ngay cả
những thứ cô ấy thích cũng rõ ràng.” Cô từng nghĩ đàn ông như Địch Ấp Chấn sẽ không
có sự ôn nhu săn sóc này, nhưng hôm nay lại thấy, thật nhưng đối tượng anh chăm
sóc không phải là mình làm cô thật khó chịu.
“Ai nha, cô không cần ủ rũ. Đàn ông có bạn giường, ngọ
thê, thậm chí là tình nhân, nhưng nếu kết hôn thì sẽ người ưu tú như cô.” Triệu
Mĩ Hoa an ủi Thẩm Phái Quân.
“Trước không nói, tôi phải đem ly trà sữa này đến cho
cô ấy nếu không Địch tiên sinh sẽ trách tôi không tiếp đãi khách chu đáo.” Thẩm
Phái Quân nhanh chóng tỉnh táo lại.
“Cô còn có tâm tư tiếp đãi cô ấy.” Triệu Mĩ Hoa xem
Thẩm Phái Quân đi ra ngoài, chạy nhanh lấy điện thoại cầm tay ra gọi cho Lý
Khởi Anh.
“Phòng hành chính tổng hợp xin chào.” Lí Khởi Anh rất
nhanh tiếp điện thoại.
“Uy, tôi là Triệu Mĩ Hoa. Tôi nói với cô, cô nhất định
không tin được chuyện gì đã xảy ra đâu!”
Lí Khởi Anh vừa nghe đến giọng nhiều chuyện của Triệu
Mĩ Hoa liền nhịn không được mắng người, “Triệu quản lí, đang giờ làm việc, cô
có thời gian nhiều chuyện không bằng…”
“Cô gái ngọ thê kia xuất hiện, đang ngồi trước phòng
CEO.” Triệu Mĩ Hoa tận dụng mọi thứ, đem lời nói ra miệng.
“Cái gì?” Lí Khởi Anh quả nhiên phản ứng rất lớn, đầu
kia điện thoại truyền đến tiếng ghế ngã.
“Đúng, cô nhanh lên đây.” Triệu Mĩ Hoa cảm thấy nhiều
người cùng liên hợp mới có thể chống lại thế lực từ bên ngoài. Mặc kệ thế nào,
CEO cũng không thể tùy tiện để người ngoài cướp đi hưởng dụng được.
Lí Khởi Anh này động tác đủ nhanh, không đến năm phút,
người đã chạy đến lầu 25. Cô mới vừa xuất hiện ở cửa thang máy, Triệu Mĩ Hoa đã
kéo tay cô đi đến bên cạnh.
“Ở nơi nào? Ở nơi nào? Hồ ly tinh ở nơi nào?” Lí Khởi
Anh liền hỏi, còn không quên hạ giọng.
Lúc này tình huống ở lầu 25 là Địch CEO nhốt mình làm
việc trong văn phòng, bên ngoài Thẩm thư kí ngồi tịch mịch, còn trên cái bàn
tròn Phương Đề Lê đang nhâm nhi trà sữa.
“Ở bên kia a, cô xem, Địch tiên sinh cư nhiên cho cô
ấy đi đến công ty chờ anh ta tan tầm, trời ạ, giữa trưa làm không đủ, buổi tối
còn muốn nha?”
Triệu Mĩ Hoa lắm mồm làm Lí Khởi Anh nhìn chằm chằm.
“Cô nói chuyện có thể đừng khủng bố như vậy được hay
không?” Lí Khởi Anh bất đắc dĩ nói.
“Làm ơn, cô cho Địch tiên sinh là người sắt sao? Có
đàn bà cũng là bình thường, nhưng cô gái này dám công khai chạy đến đây, thật
lợi hại.” Triệu Mĩ Hoa có điểm bội phục nói.
“Kia Thẩm thư ký đâu? Cô ấy nói gì không?” Lí
Khởi Anh lại hỏi.
“Chưa nói cái gì a, còn bưng trà sữa cho cô ta uống,
tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng là vẫn là rất có lễ phép. Thẩm thư ký cũng quá
đè nén.”
“Cô thì biết cái gì, cái này gọi là biết thời thế, CEO
chính là cần cô gái như Thẩm thư kí vậy.” Lí Khởi Anh nói xong đứng dậy “Như
vậy không được, tôi phải giúp cô ấy xả hận, sao có thể để người khác dậm chân
lên địa bàn của mình!”
“Xả giận cái gì? Cô muốn làm gì” Triệu Mĩ Hoa kinh hô,
liền nhìn Lí Khởi Anh sải bước trực tiếp đi đến chỗ hồ ly tinh cô nhanh chóng
đuổi theo.
Bên này Phương Đề Lê chưa kịp che giấu sự mất tự nhiên
của mình, đang đọc một tờ báo, thì thấy chiếc ghế đối diện được kéo ra, có
người đặt mông ngồi ngay trước mặt mình. Cô ngây người một chút, sau đó ngẩng
đầu nhìn người đối diện tươi cười.
“Vị tiểu thư này, cô tên là gì?” Lí Khởi Anh trực tiếp
hỏi.
Phương Đề Lê lại là sửng sốt, thế này mới trả lời:
“Ách, tôi họ Phương, Phương Đề Lê.”
“Phương tiểu thư, tôi biết như vậy có chút mạo muội,
nhưng cô đến công ty tìm Địch tiên sinh như vậy cũng rất mạo muội, dù sao đây
cũng là nơi làm việc, cô có biết…” Thân là tình nhân lại chạy đến nơi làm việc,
thật không biết mất mặt.
“Kỳ thực tôi cũng cảm thấy vậy, trước kia tôi chưa tới
bao giờ, nhưng hôm nay Địch…Anh ta gọi tôi đến chờ…” Hiện tại đang là giờ làm
việc, Phương Đề Lê cảm thấy mình ở đây cũng rất kỳ quái.
“Oa a, cô đang thị uy sao? Cho rằng chính mình thực
đặc biệt sao?” Triệu Mĩ Hoa nhịn không được sáp miệng. “Nói cho cô biết, cho dù
trước đây CEO chưa bao giờ mang bạn gái tới công ty, cũng không chứng minh cô
đặc biệt.”
“Bạn gái? Tôi không phải bạn gái anh ta, tôi là --”
Phương Đề Lê cảm thấy bọn họ hiểu lầm gì đó, cô cố gắng làm sáng tỏ.
“Làm ơn, nói là 『 bạn gái 』 là cho
cô mặt mũi, chẳng lẽ muốn chúng tôi trực tiếp gọi cô là tình nhân sao?”
“Tình nhân? Ngọ thê?” Phương Đề Lê trợn tròn mắt.
Cô..... làm sao có thể là tình nhân của Địch Ấp Chân, chẳng lẽ các cô ấy nhận
sai người, Địch Ấp Chấn quả thực có tình nhân sao? Lòng của cô rối loạn.
“Đừng chối nữa, chúng tôi ngày đó nhìn thấy được. Cô
cùng CEO giữa trưa đi ra từ khách sạn, chia tay còn ôm ômấp ấp, cô
sợ người ta không biết sao!” Triệu Mĩ Hoa thấy Phương Đề Lê mặt mờ mịt liền
nhanh chóng nói bồi.
Khách sạn? Ấp ấp ôm ôm?
Phương Đề Lê đầu óc dại ra đem các chi tiết nối lại với nhau, lúc này bừng tỉnh
“Trời ạ, cô…cái kia…A!”
Này thật sự là rất mất mặt, cô bị ông xã kéo vào khách
sạn, lại bị nhân viên công ty Địch Ấp Chấn nhìn thấy? Các cô ấy nói gì? Ngọ
thê? Tình phụ?
Gương mặt ửng đỏ, cô một câu cũng không nói ra được.
Nên giải thích thế nào đây? Nói gì cũng thật xấu hổ
“Thế nào? Dám làm còn sợ người ta phát hiện sao?” Lí
Khởi Anh không khách khí nói. “Tuy rằng Địch tiên sinh còn chưa có kết hôn,
nhưng cô cho rằng các người có thể quan hệ như vậy bao lâu? Đến cuối cùng anh
ta nhất định sẽ chọn Thẩm thư kí đàng hoàng này, năng lực tài giỏi có thể phụ
giúp anh ta, tôi khuyên cô không nên ảo tưởng.”
“Còn chưa có kết hôn? Anh ta...... Cái kia tôi......”
Phương Đề Lê biện giải, lại tiếp xúc đến ánh mắt mang theo ủy khuất của Thẩm
Phái Quân mà trầm mặc xuống.
Nguyên lai cô ấy thích Địch Ấp Chấn, nguyên lai mọi
người đều biết đến, thản nhiên công nhận cô ấy xứng đôi cùng Địch ẤP Chấn. Đột
nhiên Phương Đề Lê thấy thật khó thở, như có gì đó mắc ở cổ, nuốt không được
phun ra cũng không xong, thật khổ sở.
“Thế nào? Hết lời để nói? Tôi xem cô vẫn còn trẻ, vẫn
nên vì mình mà tính toán, nhanh chóng tìm một người thích hợp với mình đi.”
Triệu Mĩ Hoa khuyên cô.
“Tìm người thích hợp với mình......” Phương Đề Lê thì
thào lặp lại những lời này. Ở trong mắt các cô ấy, cô không thích hợp với Địch
Ấp Chấn sao? Nhìn anh cùng cô đi ra từ khách sạn, mọi người đều nghĩ cô là tình
nhân mà không phải bạn gái hay thân mật hơn là…vợ?
Cô luôn cảm thấy cô không xứng với anh. Đáy lòng cũng
luôn tin tưởng một ngày nào đó anh sẽ tỉnh táo lại, sẽ hối hận khi kết hôn cùng
cô. Anh không chỉ có điều kiện tốt, tính cách lại không chê được chỗ nào.
Nhưng cô là vợ của anh.
Mỗi khi cô tự hỏi chính mình vì sao lấy được người đàn
ông này, dựa vào cái gì nhận được sự săn sóc sủng ái của anh, thậm chí sau khi
kết hôn cô vẫn có thể tự do như vậy, cô không trả lời được.
Xem sắc mặt cô dần dần tái
nhợt, Lí Khởi Anh cùng Triệu Mĩ Hoa vây quanh cô còn có Thẩm Phái Quân ở xa hơn
một chút trên mặt có chút do dự.
Nhưng Phương Đề Lê không chú ý đến phản ứng của ai,
vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, vẻ mặt hốt hoảng.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, mảnh yên tĩnh xấu hổ này
cũng kết thúc.
“Tốt lắm, chúng ta có thể đi rồi.” Địch Ấp Chấn trong
tay cầm theo cặp tài liệu, hướng Phương Đề Lê nói.
Ba người khác nhanh chóng tản ra, làm như không có
việc gì. Địch Ấp Chấn cũng không nhận ra điều gì khác thường, chỉ nhìn Phương
Đề Lê.
“Nha, hảo.” Phương Đề Lê cũng dường như không có việc
gì đứng dậy, lộ ra một chút nhàn nhạt tươi cười, ý đồ lau đi không khí xấu hổ,
còn có thần sắc tái nhợt của mình.
Địch Ấp Chấn ấn thang máy, ôm thắt lưng của cô đi vào.
Lúc này đây cô quên cả kháng nghị tùy ý để cho ba cô gái kia trừng mắt xem một
màn này, cô không ý thức được động tác của anh.
***
Địch Ấp Chấn rất ít khi xem phim điện ảnh, nhưng lúc
này anh không đem tâm tư đặt trên phim mà là ở trên người Phương Đề Lê. Anh
phát hiện cô ngồi bên cạnh tuy nhìn vào màn hình chằm chằm nhưng
vẻ mặt luôn hốt hoảng. Anh cảm giác được cô có tâm sự, anh đang chờ cô mở
miệng.
Kết thúc buổi chiếu phim, hai người theo đám đông ra
khỏi rạp.
“Thấy hay không?” Địch Ấp Chấn nhìn như tùy ý hỏi.
“Còn...... Cũng không tệ nha!” Phương Đề Lê cười cười.
“Anh có đói bụng không? Vì để kịp giờ coi phim nên chỉ ăn tùy tiện một ít,
trong nhà cũng không còn gì ăn, anh thấy đói thì chúng ta mua gì đó về ăn?”
“Chúng ta cứ ăn ở ngoài luôn đi, hẹn hò như vậy thật
giống những người đang yêu nhau, khác là buổi tối chúng ta cùng trở về một nhà
thôi.” Anh không trả lời vấn đề của cô, ngược lại nói như thế.
“Anh...... Không phải là trách em không nấu cơm chứ?
Phương Đề Lê nửa thật nửa đùa nói. Đừng nói khả năng nấu ăn của cô tệ như thế
nào, cho dù không tệ, cô cũng không từng vì anh mà chuẩn bị ba bữa, ngược lại
đều là anh nấu cho cô ăn. Cô quả thật là không có tư cách làm vợ.
“Có nấu cơm hay không không quan
trọng, đối với anh không phải là vấn đề.” Anh nhàn nhạt nói, hi vọng cô có thể
hiểu ý tứ của anh. Hi vọng của anh là làm cô mau chóng nhận ra cô không còn là
bạn gái anh mà là vợ anh, xem anh như người thân để dựa vào.
Anh biết cô luôn luôn không
muốn đem thân phận mình từ bạn gái trở thành vợ anh. Rất nhiều lúc cô đối với
anh rất khách khí, có tâm sự cũng không nói ra, chỉ biết suy nghĩ một mình. Tựa
như lúc nãy, cô vị nhân viên vây quanh, xem qua sắc mặt biết cô không thoải
mái, nhưng cô vẫn không nói cho anh biết.
Điều này làm cho anh càng ngày càng mất kiên nhẫn. Anh
nghĩ sẽ chậm rãi dẫn cô đi trên con đường hôn nhân này, chậm rãi để cô dựa vào
tin tưởng anh, nhưng thực sự chết tiệt, quá chậm.
Như vậy thật không phải biện pháp hay.
Địch Ấp Chấn mày nhịn không được dùng sức nhíu lại.
“Anh...... Có phải hay không cũng cảm thấy em không
giống như là vợ của anh?” Xem động tác nhíu mày của anh, Phương Đề Lê dè dặt
cẩn trọng hỏi.
“Có người nói như vậy?” Anh hỏi.
“Không có, liền...... Có chút buồn cười, chúng ta ngày
đó từ khách sạn đi ra, hình như bị nhân viên công ty anh thấy được.” Phương Đề
Lê ra vẻ tự nhiên nói, một bộ thoải mái tự tại nói giỡn.
Anh hơi hơi nheo
mắt, nhìn chằm chằm biểu
cảm của cô. “Thì thế nào?”
Nói thật ra, anh căn bản không quan tâm mình bị bao
nhiêu nhìn đến, cùng bà xã của anh vào khách sạn cũng không liên quan đến người
khác.
Cái anh muốn là nhìn thấy phản ứng của cô.
“Ha ha, có chút buồn cười là các cô ấy nghĩ rằng em
là…tình nhân.” Cô vừa nói vừa cười. “Em có nên cảm thấy vinh hạnh? Bộ dạng
không xinh đẹp, như thế nào lại giống tình nhân?”
“Em cảm thấy làm tình nhân tốt lắm sao?”
Thanh âm của anh hơi căng thẳng, đáng tiếc cô không có
phát hiện.
“Cũng tốt a!” Ít nhất không bị phê bình không đủ tư
cách để anh lấy về nhà. “Có người trả thù lao, chỉ cần hầu hạ một người, tính
ra cũng không thiệt.”
Câu nói đùa của cô không ngờ làm anh đưa đến một ánh
nhìn hung ác.
Phương Đề Lê sững sờ một chút, bị ánh mắt không vui
của anh dọa đến. Ngay tại thời điểm cô ngẩn người, anh đã xoay người lên xe.
Cô chạy nhanh lên phía trước kéo cửa xe ngồi vào
trong.
Địch Ấp Chấn cũng không thèm liếc cô một cái liền khởi
động xe, đạp chân ga, không giống như bình thường tăng tốc mà đi, chính là hung
mãnh lao ra khỏi bãi đậu xe.
Nhìn anh gọn gàng đem xe dừng lạ trước bãi thu phí sau
đó lại nhanh chóng tăng tốc rời đi. Cô lặng lẽ nắm mép ghế.
Từ đầu tới đuôi, anh một câu cũng chưa nói, mà cô chỉ
có thể không yên nhìn anh.
Mãi cho đến khi đến trước nhà cô mới mở miệng hỏi.
“Anh...... Đang tức giận?”
“Không có!” Địch Ấp Chấn cho cô một cái nhìn kinh dị,
bỏ xuống hai chữ rồi liền xoay người vào nhà.
Phương Đề Lê chậm rãi bước vào phòng ở, bĩu môi nhớ
kỹ: “Rõ ràng có giận, bằng không sao lại thế này?”
Kết quả tối hôm đó, là tối đầu tiên cô về nước mà
không làm tình với anh.
Nhìn gương mặt anh say ngủ, cô bắt đầu cảm giác được
lãnh ý của anh, càng có cảm giác bị vứt bỏ, sự bất an bắt đầu rục rịch.