Lăng Phong đã về Vĩnh Lạc, lựa chọn đội viên Hắc kỳ lên đường.
Lăng Phong chỉ nói quan phủ muốn thuê người, không hề nhắc tới ba chữ Mật Thám ty hay nhiệm vụ gì cụ thể. Nhưng hắn cũng nói rõ, việc lần này có thể sẽ phải đánh nhau một chút, anh em nào không muốn đi, hoàn toàn có thể ở lại Vĩnh Lạc.
Chẳng qua, anh em Hắc kỳ mấy tháng qua ăn rồi chỉ ăn và luyện, nghe nói rút cục cũng có chỗ thi triển tài hoa, đều vui vẻ không dị nghị gì.
Cũng chỉ có Mặc lão cảm thấy nghi hoặc :
- Hà Bắc? Chẳng lẽ quan phủ muốn để các ngươi đánh dẹp thổ phỉ gì đó.
Lăng Phong không khỏi toát mồ hôi.
Mặc lão chỉ đoán một cái thế mà gần trúng, không hổ già thành tinh.
Mặc lão kỳ quái cũng dễ hiểu. Chuyện quan phủ thuê dân binh giá rẻ, đánh dẹp thổ phỉ gì đó, cũng hay xảy ra. Lúc thuê dân binh, cũng đều thuê ở địa phương khác, tránh cho sau khi đánh đẹp xong, thổ phỉ tìm đến đám dân binh trả thù. Chẳng qua, từ Hà Bắc thuê tận Kinh Kỳ Trường An, thì có điểm hơi xa so với quy định.
Lăng Phong liền ho khan :
- Cái này cũng một phần do ta tính toán. Tiêu cục ở kinh thành quá nhiều, đều vận tiêu đi Lạc Dương Tần Phượng, căn bản không thể kiếm đươc bao nhiêu. Ta nghĩ đến đi Hà Bắc một chuyến xem sao, thuận tiện tìm một con đường.
Cái lý do này hôm trước nói với Lăng Vân là biện pháp tình thế. Nhưng hôm nay nói lại với Mặc lão, Lăng Phong bỗng nhiên nghiêm túc, có lẽ phải làm thật.
Mặc lão gật gù :
- Vậy cũng tốt.
Làm một tiêu cục, thành công lớn nhất chính là mở được tuyến tiêu. Phương Hùng thời gian gần đây rất tích cực vận tiêu, nghe nói đã sắp mở được một tuyến cho riêng mình. Lăng Phong nếu vẫn cứ ôm Hắc kỳ tập luyện mãi, không làm ra công tích gì, chỉ e hình ảnh trong đoàn sẽ giảm sút.
- Đúng rồi, tiền trang ở kinh thành, đã kiếm xong chỗ. Chuyện đi vào hoạt động, ta muốn để Gia Cát Vinh làm, nhờ lão đốc thúc một chút.
- Công tử cứ yên tâm.
Lăng Phong giao tiền trang cho Gia Cát Vinh. Trong mấy anh em, cũng chỉ có kẻ này là phù hợp nhất, cũng đang không có việc gì.
Việc ở Vĩnh Lạc coi như sắp xếp xong, Lăng Phong lên đường quay lại kinh thành, dẫn theo gần như toàn bộ Hắc kỳ, chỉ để lại vài người tiếp tục khổ luyện. Gồm Cao Diệp Tần Quyền Lăng Hổ, mấy đứa Triệu Tử Long, Chu Công Cẩn, ngoài ra còn có vài thanh niên mới gia nhập.
Lại nói, Hắc kỳ hiện tại cũng không chỉ 9 người như trước, dưới sự quản thúc của Mặc lão, đã thu nhận thêm vài thiếu niên khác. Tỷ dụ vài thanh niên từ Bão Độc trại, nổi bật có ba thiếu niên Chu Tiểu Xuyên, Trương Báo và Lưu Bá Huy. Cả ba đều đi cùng Lăng Phong lần này.
...
Cả đội quay lại Trường An, từ cửa nam đi vào.
Phía nam Trường An, gần đường lớn dẫn ra cổng Minh Đức, chính là Thông Thiên các.
Thông Thiên các là đại diện của Toàn Chân giáo tại kinh thành, người dân lui tới hàng ngày rất đông, nghe đâu đã vượt qua cả Sùng Thánh tự của Phật giáo cách đó không xa.
Lăng Phong nhìn Thông Thiên Các sừng sững mấy chục tầng không khỏi bất ngờ. Người xưa cũng thật tài tình, có thể xây một tòa các cao đến thế này.
Hắn ngẩng đầu cảm thán :
- Cái các này không biết có phá kỷ lục tòa nhà cao nhất Đại Tống không nữa?
- Huynh nói cái gì "kỷ lục"? - Tần Quyền không hiểu lắm.
Lăng Phong bỗng sực nhớ ra gì đó, hỏi Tần Quyền :
- Từ từ, lần trước ngươi nói Tiểu Hoa có thể đã bị Thông Thiên Các bắt đi đúng không?
- Đúng vậy. Mà cũng không phải bắt, là tuyển đệ tử cho Toàn Chân thôi. Huynh muốn đi tìm Tiểu Hoa sao?
Lăng Phong trầm giọng :
- Ừm, chuyện này đáng lẽ phải làm từ lâu.
Nói rồi để Hắc kỳ đi về trước, hắn cùng Tần Quyền ghé vào Thông Thiên các.
Chuyến này đi Hà Bắc không biết mất bao lâu, Lăng Phong muốn giải quyết vài chuyện nhỏ cho xong.
Lăng Phong thầm nghĩ, nếu gặp Tiểu Hoa sống không tốt lắm, hắn sẽ kéo cô bé về chỗ mình. Dù sao bây giờ hắn dư dả có thể nuôi một cô gái nhỏ như Tiểu Hoa. Hơn nữa, Công Tôn Dao một mình ở lại phủ cũng rất buồn bã, có thêm một muội muội như Tiểu Hoa, nàng ấy cũng sẽ vui hơn đi.
Vừa bước vào sân lớn, một tiểu đạo sĩ chặn hai người lại :
- Không biết hai vị đến cúng bái, hay là có chuyện gì khác?
Lăng Phong không thích đám Toàn Chân này cho lắm, nói :
- Tìm người.
- Không biết hai vị tìm ai?
- Một năm trước, Thông Thiên các bắt muội muội của ta ...
Đạo sĩ kia nhăn mặt nói :
- Thí chủ, mong ngài ăn nói cho đàng hoàng, Các của chúng ta tiếng tăm thiên hạ, không thể vài lời đã nói bừa ...
- Nói bừa? Muội muội ta bị bắt đi, còn có cả nhân chứng ...
Tần Quyền ở cạnh thấy tình hình không ổn, đứng ra giữa can :
- Ấy ấy, không có nhân chứng, không có nhân chứng.
Quay sang Lăng Phong nháy mắt liên tục, nói nhỏ :
- Tứ ca, bình tĩnh, hỏi tin tức, chứ không phải đòi người mà.
Lăng Phong hử nhẹ.
Tần Quyền quay qua tên đạo sĩ, tay dúi dúi :
- Đây là ít tiền cúng bái, haha, xem nào, ài năm trước có phải có một nhóm ăn mày được Thông Thiên các thu nhận?
Kẻ kia nhận tiền, mặt hòa hoãn đôi chút, nghĩ rồi nói :
- Chuyện này ta không chắc ...
Tần Quyền mặt méo xệch, thằng nhãi này rất hay, tiền cầm trong tay ra vẻ suy nghĩ, rút cục nói không chắc.
Kẻ kia hình như cũng thấy xấu hổ, cố nói :
- Nhưng đúng là năm trước là đợt tuyển ký danh đệ tử, nếu có đứa ăn mày nào may mắn được sư thúc bá để ý cũng không chừng?
- Vậy bây giờ chúng ở đâu?
- Đệ tử như vậy đều về tổng đàn cả, không còn ở đây.
- Tổng đàn ở đâu?
- Chung Nam sơn.
Lăng Phong vỗ vai Tần Quyền :
- Đi thôi.
- Đi đâu? - Tần Quyền mờ mịt.
- Chung Nam sơn.
- Hả?
Không chỉ Tần Quyền, ngay tên đạo sĩ kia cũng há mồm.
Tần Quyền cười méo miệng :
- Tứ ca, đệ biết huynh lo cho Tiểu Hoa. Nhưng, Chung Nam sơn không giống cái Thông Thiên các này, muốn hỏi người cũng không dễ vậy. Vả lại, nó nằm tận ngoài thành, muốn đi cũng không thể đi ngay một hai ngày được.
Lăng Phong buồn bực, chẳng lẽ lại phải chờ đi Hà Bắc về?
...
Cùng lúc, phía bên kia Trường An, tây thành.
Gần phố ăn mày khi xưa, đang có ba tiểu nữ đạo vừa trò chuyện vừa đi vào. Một đám ăn mày thấy có vài nữ đạo đi vào, đều dạt cả ra. Hiện tại trong kinh thành, ai ai cũng biiết, công tử thiếu gia có thể đụng đến, nhưng đạo sĩ tuyệt đối không nên đụng.
Sở Linh tò mò đánh giá, không khỏi chun mũi khó chịu :
- Tiểu Hoa, trước kia cô ở cái chỗ rách nát này à?
- Ừm. Cô sợ rồi sao?
Tiểu Hoa bây giờ đã dạn hơn, thi thoảng cũng đùa cợt.
Sở Linh hếch mũi :
- Hứ, có gì mà sợ. Nhớ hồi trước ở nhà, mẹ ta thi thoảng cũng cho đám ăn xin đồ ăn thừa ... Thôi bỏ đi.
Tiểu Bích cười nói :
- Ta thì lại muốn làm ăn mày thử một lần.
Lần này Tôn Tuyết Kha xuống núi mua sắm, Tiểu Hoa xin đi cùng, tiện thể xin đi đến đây, cô muốn tìm người.
Thời gian qua vào nội tu, Tiểu Hoa cùng với Trương Quân Bảo chính là hai đệ tử ưu tú nhất, đều đã luyện thành thục Trác Nhật Kiếm pháp. Ngoài ra, bọn họ còn được truyền cho Nội đan thuật, là căn cơ làm đệ tử trụ cột cho Toàn Chân sau này.
Nhân tiện nói đến đan thuật. Nội Đan thuật là thuật luyện khí trung cấp, Toàn Chân đặt tên như vậy có lẽ để phân biệt với Kim Đan thuật của Thiên Sư đạo.
Đạo sĩ Thiên Sư từ xa xưa xem luyện kim đan là cách để thăng tiến, thậm chí để trường sinh. Bọn họ khởi đầu dùng cây thuốc, về sau dùng đến cả kim loại, hết vàng đến chì, thậm chí thủy ngân, cát bụi cũng bỏ vào.
Trường sinh thì không biết có không, nhưng phi thăng thì nhiều. Thi thoảng lại có một vụ uống kim đan vài ngày sau "thăng". Dù sao, người chết là thăng hay hạ cũng khó mà phân biệt.
Chẳng qua, nhân dân tiến bộ cũng không mù chữ mãi như vậy. Dần dà "kim đan" của Thiên Sư đạo cũng bị nghi ngờ. Thiên Sư đành chuyển sang bùa chú cúng bái. Toàn Chân giáo nổi lên một phần cũng nhờ đi ngược Thiên Sư.
Vương Viễn Tri lập giáo phê phán kim đan, nói nội đan mới là chính đạo. Thực tế, kim đan hay nội đan, có thực sự hiệu qủa hay không, cũng chỉ trưởng lão chưởng giáo mới biết, còn lưu truyền trong dân gian chỉ toàn đồ giả.
Nhưng ít nhất nhìn Tiểu Hoa mà nói, thì có lẽ có hiệu quả thật.
Bộ dáng Tiểu Hoa hiện tại khác trước rất nhiều.
Thiếu nữ 14 tuổi, chỗ cần nở cần cong cũng đã bắt đầu lộ ra. Nhìn qua một chút Tiểu Hoa lúc này, nào có còn bộ dáng ăn mày ngày nào. Làn da trắng bóng, mái tóc đen mượt, đặc biệt đôi mắt lung linh mơ hồ. Xem ra lại một cái mỹ nữ “họa quốc ương dân” sắp xuất thế. Mấy tên mới lớn trong nội tu, hầu hết đều để ý thể hiện trước mặt cô.
Không chỉ có Tiểu Hoa, nam nữ đệ tử khác trong nội tu đều thay da đổi thịt. Lúc vào phái xấu bẩn thế nào bây giờ đều thành mỹ nam mỹ nữ. Nói không quá, Toàn Chân giáo mà chuyển sang kinh doanh "chăm sóc sắc đẹp", "phẫu thuật thẩm mỹ" các loại, chỉ e lời to.
Chỗ ăn xin, Tiểu Hoa nhìn một lượt bỗng thấy người quen liền gọi :
- Sinh ca, Sinh ca ...
Tên ăn mày kia, chính là tên ăn mày Lăng Phong hỏi chuyện lần trước, Trương Hóa Sinh. Trong đám ăn mày hắn là đứa nhanh nhẹn nhất, nghe nói đã thành Hành khất đệ tử của Cái bang.
Nhân tiện nói đến ăn mày và Cái bang.
Cái bang mặc dù mang tiếng đại diện cho ăn mày, nhưng muốn gia nhập cũng không dễ dàng. Cái bang chia đệ tử thành 10 đại, từ Cửu đại đến Vô đại, Hành Khất đệ tử là hàng thấp nhất, chính là vô đại, đại loại giống đệ tử ký danh như Tiểu Hoa trước kia. Trương Hóa Sinh thành Vô đại đệ tử, cũng phải trầy vi tróc vẩy làm quen với người Cái bang bấy lâu.
Trương Hóa Sinh chớp chớp mắt, nhìn mãi vẫn không biết là ai, hỏi :
- Ngươi là ...?
- Ta là "tiểu ăn mày", Tiểu Hoa.
- Tiểu Hoa ...? Tiểu Hoa? Ngươi không phải bị bắt đi sao?
Trương Hóa Sinh hỏi đến hai lần, lần đầu là vì vẫn chưa nhớ ra, lần hai là vì nhớ ra nhưng quá bất ngờ.
Tiểu cô nương trước mắt mà là "Tiểu Hoa" trước kia? Rõ ràng hai người khác nhau, trước kia một dạng rách rưới tóc tai ngắn củn, còn bây giờ sạch sẽ trổ mã thành thiếu nữ, nhìn chả khác gì tiểu thư nhà giàu nào đó đang tu hành.
Tiểu Hoa chỉ kể qua loa, cô hỏi :
- Lâu nay, có ai tìm ta hay không?
- Tìm ngươi? Không có ... À, có một lần.
- Là đại ca đúng không?
Tiểu Hoa tim nhảy lên, đại ca rút cục vẫn còn nhớ đến mình, đã đến tìm.
Trương Hóa Sinh buột miệng :
- Đúng, là tên điên kia ...
- Ngươi, không được nói đại ca như vậy.
Tiểu Hoa xụ mặt tức giận, lại hỏi dồn dập :
- Đại ca nói những gì? Huynh ấy trông thế nào? Có khỏe mạnh không, còn nữa ...
- Ài ài, từ từ đã. Hình như không tệ lắm, ăn mặc khá hơn trước.
Tiểu Hoa hơi thất vọng nhưng vẫn hỏi :
- Vậy ... vậy, huynh ấy nói những gì?
- Hỏi ngươi ở đâu, sau đó rời đi.
- Vậy ngươi nói thế nào? - Tiểu Hoa hỏi lại.
- Không nhớ.
Tiểu Hoa chính thức thất vọng.
Sở Linh bên cạnh bực dọc nói :
- Này, ngươi cái đồ đầu heo, cái gì cũng không nhớ.
Trương Hóa Sinh phản bác :
- Ông suốt ngày phải đi xin ăn, hơi đâu mà nhớ nổi chuyện cả năm trước.
- Ngươi ... - Sở Linh trừng mắt.
- Sở Linh, không cần đâu.
Tiểu Hoa vội ngăn lại.
Xem chừng không thể hỏi ra gì thêm, dù sao biết đại ca sống tốt, nghe nói ăn mặc sạch sẽ hơn là đủ rồi. Quan trọng nhất, đại ca không hề quên cô là được.
Ông trời nếu có mắt, chắc chắn còn gặp lại.