Đinh Tiểu Mật trước kia luôn thích hô to gọi nhỏ sau lưng anh, hình như cô rất thích bắt anh đợi, sáng đến trường đợi một chút, tự học tối lề mề đợi một chút, đến lúc đang làm được một nửa cũng bảo anh đợi một chút, cô nói cô cần nghỉ ngơi một lát.
Điều đáng sợ là, anh như bị cô nắm giữ linh hồn, đợi một lần rồi đợi mãi.
Lần này, Điền Chính Quốc không đợi cô, bước dài bỏ đi.
Đinh Mật không biết đến khi nào mới có thể gặp lại, cô không muốn ngày đêm ôm chìa khóa nhà anh mơ mộng viển vông. Một khi có được dũng khí thì sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, cô chạy đến trước mặt anh, ép Điền Chính Quốc phải ngừng lại.
Cô hơi thở gấp, ngẩng mặt nhìn anh, tay vẫn tìm trong túi, giọng vội vã: “Em thật sự có đồ đưa anh…”
Điền Chính Quốc nhíu mày, đáy mắt thấm ý lạnh, cụp mắt nhìn xem rốt cuộc cô có thể lấy ra thứ gì.
Đinh Mật cầm chìa khóa và thẻ nhà trong tay, đột nhiên có phần luyến tiếc, vật được trả về, cô và anh coi như triệt để cắt đứt quan hệ. Nhưng chung quy vẫn phải trả.
Điền Chính Quốc lạnh nhạt liếc thứ đồ trong tay cô, đoạn nhìn gương mặt cô, đáy mắt càng thêm lạnh.
Đinh Mật lí nhí giải thích: “Ngày trước em để chìa khóa ở phòng bảo vệ, nhờ Tiểu Ngụy trả giúp, nhưng Tiểu Ngụy nói anh chưa từng về lại nơi ấy.”
Điền Chính Quốc nhìn đi nơi khác, đút tay vào túi quần, lại cúi đầu nhìn cô, rất lâu, khẽ giễu cợt: “Đinh Mật, ngày trước là bao lâu trước?”
Một câu nói, hoàn toàn đánh cô về hiện thực.
Ngày trước là hơn năm năm trước.
Quá lâu rồi phải không?
Đã lâu đến nỗi chẳng còn chút bận tâm, phải không?
Đinh Mật như mắc xương nơi cổ họng, không nói nổi một lời.
Điền Chính Quốc mím môi, liếc cậu trợ lý đang đầy kinh ngạc một cái, trợ lý bị ánh mắt anh làm cho phát run, vội lùi lại.
“Em nghĩ nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa thay khóa?”
Anh nói dứt lời liền bỏ đi.
Để lại Đinh Mật đứng sững nơi ấy.
Đinh Mật ngẩn ngơ nhìn bóng lưng anh đi xa, rất lâu sau mới hoàn hồn, nhét chìa khóa và thẻ nhà vào trong túi.
Đúng vậy, nhiều năm như thế, đâu phải ai cũng lưu luyến kỷ niệm.
…
Điền Chính Quốc đến nhà hàng, Từ Khiên và Tần Dạng đã đến và gọi đồ ăn lên.
Tần Dạng vừa ra ngoài làm nhiệm vụ, còn chưa kịp thay quần áo, vẫn mặc đồng phục cảnh sát, vừa thấy anh liền ngồi thẳng tắp, vội vã cầm đũa: “Sao mày lâu thế? Đợi mày nửa tiếng rồi đấy, ông đây đói muốn chết.”
Anh chàng ăn ngấu nghiến, cứ như bị bỏ đói mấy mùa.
Điền Chính Quốc thấy mãi thành quen: “Ai bảo mày chờ.”
Tần Dạng thoáng chốc đã khua hết nửa bát cơm, cười: “Thế sao được, phải đợi Điền tổng mời khách mà? Sao có thể tự ăn trước.”
Điền Chính Quốc liếc anh, thằng ranh này, càng ngày càng thích làm ra vẻ.
Từ Khiên chịu không thấu đá Tần Dạng một cước: “Ăn cơm của mày đi, mẹ nó đừng có bữa nào ăn với bọn tao cũng như quỷ chết đói thế, lương cảnh sát thấp lắm hả?”
“Bằng được chúng mày không?”
Tần Dạng chẳng chút bận tâm.
“Chê lương thấp thì đổi việc đi.”
“Thôi… tao vẫn rất thích bộ đồng phục này.”
Tần Dạng vẫn cười hì hì, xử hết một bát cơm, không đói thế nữa, bấy giờ mới chậm đũa nhìn Điền Chính Quốc: “Nghe nói Đinh Mật trở về rồi?”
Hồi cấp Ba năm người thường chơi cùng nhau, hai đôi bọn họ, mình anh độc thân.
Sau này Đinh Mật cắt đứt liên lạc với họ, còn lại bốn người, hai tay độc thân – anh với Điền Chính Quốc.
Anh không tìm được bạn gái.
Sau khi Điền Chính Quốc chia tay với Đinh Mật và xảy ra chuyện mất khống chế ở phòng thí nghiệm, tính cách kìm nén lại rất nhiều. Bao năm qua, con gái theo đuổi Điền Chính Quốc không ít, dù sao cũng có cái mặt này, gia thế lại tốt, rất nhiều người muốn làm bạn gái của anh.
Điền Chính Quốc nghe thấy cái tên ấy thì khẽ nhíu mày, mỉa mai: “Đúng vậy.”
Lúc Điền Chính Quốc say rượu làm loạn, Từ Khiên có ở bên cạnh, Điền Chính Quốc điên lên, anh không thể nào ngăn nổi, anh cũng nằm trong đoạn video ấy, lúc Tần Dạng xem được video sợ rớt cả cằm.
Tuy Điền Chính Quốc không nói gì, nhưng họ đều đoán là Đinh Mật đá anh, bằng không sẽ chẳng như vậy. Ngày ấy Đinh Mật theo đuổi Điền Chính Quốc, mấy người bọn họ đều biết rõ. Đinh Mật thi đại học xảy ra chuyện kia cũng là do Điền Chính Quốc gánh vác, đôn đáo bên cô, để cô chuyển đến nhà anh ở suốt hơn một năm. Đại học cách xa nhau nhưng chỉ cần có thời gian Điền Chính Quốc sẽ bay đến chỗ Đinh Mật, thật sự là moi tim móc phổi đối xử tốt với cô.
Nhưng như vậy mà vẫn chia tay.
Mẹ nó, cô gái này thật vô lương tâm.
Song Điền Chính Quốc không nói gì, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều trước mặt anh.
Từ Khiên thấy Điền Chính Quốc rõ ràng không muốn nhắc đến Đinh Mật, đổi đề tài: “Đúng rồi, lớp trưởng và lớp phó sẽ kết hôn vào Quốc khánh này. Trước kia Tần Dạng không ở Giang Châu, thiệp mời được gửi qua chỗ tao, đến lúc đó cùng nhau đi nhé.”
“Được.”
Từ Khiên trả lời tin nhắn weixin của Đỗ Minh Vy, nhìn nhóm chat, ngẩn người: “Đỗ Minh Vy thêm Đinh Mật vào nhóm rồi.”
Điền Chính Quốc đang cầm điện thoại đọc mail, nghe vậy khựng lại.
Đinh Mật vừa về đến nhà, weixin bình thường khá yên tĩnh bỗng kêu ầm ầm, cô kinh ngạc mở ra xem, thì ra Đỗ Minh Vy vừa kéo cô vào nhóm chat lớp 11(1).
Lớp trưởng và lớp phó gửi tin vẫy chào, sau đó, mấy người đang on đều chào hỏi cô, đa số là hỏi cô mấy năm nay đi đâu?
Đinh Mật nhìn những gương mặt thân quen, tâm trạng ngổn ngang trăm mối, tựa như tất cả đều về lại những năm tháng cấp Ba đơn thuần ấy. Cô cúi đầu, gõ từng chữ: Tớ ở thành phố C, năm trước có đến Bắc Kinh một năm.
Danh bạ có thêm một lời mời kết bạn, là lớp trưởng.
Đinh Mật nhanh chóng đồng ý.
Lớp trưởng gửi cho cô một cái ôm thật to, tiếp đó lại gửi cho cô một tấm thiệp cưới điện tử: Ngày 5 tháng 10 tớ với Trương Luân kết hôn, nhớ đến mừng nhé.
Đinh Mật hơi kinh ngạc, cô tưởng họ đã sớm kết hôn: Không phải hai cậu nói tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, lúc học nghiên cứu sinh thì sinh con luôn sao?
Lớp trưởng gửi đến một nhãn dán quỳ bò: Tốt nghiệp đi đăng kí rồi, nhưng học nghiên cứu sinh mệt muốn chết, căn bản không dám sinh con! Học xong lại bận công việc, hôn lễ đành phải kéo dài đến bây giờ.
“…”
Đinh Mật ấn vào thiệp cưới điện tử, lật xem từng tấm, ảnh cưới của họ rất đẹp, hai người cười rạng rỡ, trông cực kỳ hạnh phúc.
Trong nhóm vẫn ồn ào.
Lớp phó Trương Luân nhân lúc đông đúc đề nghị: Hay là nhân dịp tôi cưới thì bọn mình họp lớp luôn đi.
Những người khác hào hứng, hỏi: Họp kiểu gì?
Có người đề nghị ngày hôm sau đi tắm suối nước nóng.
Có người bảo đến nông trại chơi, tự làm tự ăn.
Tưởng Tân Tử: Thời nào rồi còn tự làm tự ăn, đến lúc đó nam sinh các cậu lại ngồi yên như ông tướng ấy, chỉ có nữ sinh bọn tôi nấu nướng, thiệt muốn chết. Đi suối nước nóng đi.
Cuối cùng lớp trưởng trực tiếp lập bảng vote, tắm suối nước nóng được bỏ phiếu cao hơn, nhanh chóng quyết định: Ai có thời gian báo danh đi.
Tần Dạng vừa ăn vừa hỏi: “Chung Quốc đi không?”
Điền Chính Quốc đọc mail xong, đặt điện thoại lên bàn, nhấc đũa, thờ ơ đáp: “Không đi.”
Từ khiên nhíu mày: “Sao không đi? Quốc khánh cũng đâu có việc gì, cùng đi đi, không đi mày ở nhà làm gì, trông mèo?”
Hồi ấy đoạn video được lan truyền khắp diễn đàn trường, cũng không biết là ai tuồn ra ngoài, hơn nửa bạn học trong lớp đều từng xem. Sau khi Điền Chính Quốc xử lý sạch sẽ đoạn video kia, anh không tham gia họp lớp nữa.
Tần Dạng cười báo danh cho mình, lại thuận miệng nói: Anh Quốc cũng đi.
“Tao báo danh cho mày đấy, lớp trưởng kết hôn, mày cho nhà trai ít mặt mũi cái.”
Đinh Mật đang kéo tin, thấy bốn chữ ấy thì khựng lại, Đỗ Minh Vy hỏi trong nhóm: Đinh Tiểu Mật, mày đi không?
Cô thoáng do dự, gõ hai chữ: Đi chứ.
Tức khắc, bầu không khí trong nhóm thay đổi vi diệu.
Tiệc cưới và họp lớp lần này có kịch hay để xem rồi đây.
Nếu Đinh Mật biết có nhiều người đang đợi xem kịch của họ như vậy, cô tuyệt đối không đồng ý đi suối nước nóng.
Ngày cuối cùng của tháng Chín, Đinh Mật gửi cho Chu Thanh một khoản tiền.
Mấy phút sau, Chu Thanh gọi điện thoại tới, giọng bà có vẻ bất đắc dĩ: “Đinh Mật, con đừng gửi tiền cho mẹ nữa, bây giờ mẹ có việc làm, có thể tự nuôi bản thân, huống chi…”
Huống chi, Tiết Chấn tháng nào cũng gửi một khoản tiền nuôi dưỡng Tiết Tiểu Bân, cuộc sống của họ không thành vấn đề.
Nhưng những lời này Chu Thanh không nói ra.
Đinh Mật biết bà định nói gì, năm ấy Tiết Chấn lấy chuyện ly hôn bức ép Chu Thanh, Chu Thanh lần lữa không chịu đồng ý ra tòa làm chứng cho cô. Mãi đến khi Đinh Mật gần như tuyệt vọng bên bờ sụp đổ, Chu Thanh cuối cùng cũng chọn đứng về phía cô, chút tình thân mỏng manh ấy coi như chưa thật sự mất sạch.
Đinh Mật hiểu Chu Thanh, rời khỏi gia đình và người đàn ông của mình là một chuyện rất khó khăn với bà, huống chi còn dẫn theo một đứa bé.
Vậy nên, khi mà cô có năng lực, mỗi tháng đều sẽ gửi cho bà một khoản sinh hoạt phí.
Số tiền cô gửi bà không nhiều, chỉ là sinh hoạt phí mà thôi.
“Đây là chuyện con nên làm, nói thế nào mẹ cũng là mẹ con.”
“Thế mẹ giữ lại cho Tiểu Bân vậy.” Chu Thanh đoạn ngừng, “Tiểu Mật, hay là con trở về đi, ba mẹ con mình sống cùng với nhau. Một mình con ở ngoài cũng không hay, ốm đau lấy ai chăm sóc.”
Bà đã nói câu này không chỉ một lần.
“Sau này nói tiếp ạ, con cúp máy đây.”
Đinh Mật không hề nói cho Chu Thanh biết chuyện cô đã quay về Giang Châu, càng không có ý định sống cùng họ.
Cúp máy, Đinh Mật nghĩ đến vụ kiện phức tạp năm ấy, hơi thất thần.
Mãi đến khi điện thoại bỗng đổ chuông, cô mới hoàn hồn.
Là Đỗ Minh Vy gọi tới: “Mật Mật, mai đi dạo phố không?”
Đinh Mật cười: “Được thôi.”
“Lớp trưởng cũng đi.”
“Hay đấy, lâu rồi không gặp, tiện thể tao mời cơm luôn.”
Chiều ngày hôm sau, ba người gặp nhau, lớp trưởng nhìn Đinh Mật, cười híp mắt sờ mặt cô: “Đinh Mật, sao cậu vẫn trẻ thế.”
Mặt Đinh Mật nhỏ, di truyền từ Chu Thanh, Chu Thanh trông trẻ hơn những người phụ nữ cùng tuổi khá nhiều, thật sự khiến người khác ngưỡng mộ. Cô cười nói: “Cậu đẹp ra đó.”
“Đương nhiên rồi, tớ đến thẩm mỹ viện chăm sóc suốt một tháng đấy, còn phải giảm mấy cân liền, liều mạng vì đám cưới luôn.”
Đỗ Minh Vy cười khoác vai Đinh Mật: “Được rồi, hai người đều đẹp.”