Điện thoại đặt trong túi áo trêи bỗng vang lên.

Phó Minh Viễn nhìn đèn xanh đèn đỏ phía trước, đếm ngược còn hơn 60 giây.

Anh lấy điện thoại ra, rũ mi nhìn lướt qua.

Nguyễn Ngưng: Phó tiên sinh, tôi rất thích món quà này, cảm ơn anh (*^_^*)

Phía sau còn có một con thỏ đang nhảy nhót.

Trêи đầu có hai chữ “cảm ơn”.

Khoé môi Phó Minh Viễn cong lên, hình như cô rất thích cái sticker này.

Anh nhớ rõ lần đầu nhận được tin nhắn của cô, nhìn thấy một con thỏ con nhảy nhót trêи màn hình, anh còn hơi sửng sốt.

Dẫu sao người anh quen biết đa số là bạn cùng lứa tuổi, mấy người đàn ông với nhau, không gửi cái loại sticker kia đã là tốt lắm rồi.

Còn bạn là nữ cũng không nhiều lắm...

Đừng nói sticker, gõ chữ nói chuyện phiếm có khi còn lười đánh dấu chấm câu.

Nhìn thỏ con nhảy trêи màn hình, nghĩ đến tiểu nha đầu mềm như bông kia.

Càng nhìn càng giống…

Anh nghĩ ngợi, mở bàn phím ảo ra, ấn vào khung nhắn tin.

“Minh Viễn.”

Lúc này Phó phu nhân ngồi sau đột nhiên mở miệng.

“Hôm nay bàn bạc ngày với Nguyễn gia, con không có vấn đề gì chứ?”

Phó Minh Viễn gõ xong rồi gửi đi.

Nghe được lời bà, anh vừa cất điện thoại vừa nói: “Vâng, mọi người quyết định đi.”

Ngữ khí này, nghe thật sự rất lãnh đạm.

Tựa như không phải đang thảo luận hôn sự của anh, mà là đang nói tối nay đi đâu ăn cơm vậy.

Phó phu nhân tức khắc không rõ lắm, chuyện bức hôn này có một nửa đúng là vì con trai lớn, nhưng một nửa còn lại cũng là tâm tư của hai ông bà.

Bà biết nếu con trai lớn và con dâu cố gắng thêm một chút thì vẫn có hi vọng, nhưng vậy thì phải mất bao nhiêu năm? Còn chưa nhất định có thể thành công.

Bạn già năm nay đã bảy mươi, bà cũng đã sáu mươi, còn chuyện của con trai cả nữa, già rồi không làm được gì.

Bà sợ không đợi được con trai thứ hai kết hôn, cũng không đợi được ngày cháu trai ra đời.

Nhưng bà có một cái bệnh.

Chắc là ở địa vị cao lâu rồi, thích nghe lời dễ nghe.

Nếu người khác đồng ý chuyện của bà mà không phải cam tâm tình nguyện, bà sẽ thấy rất khó chịu.

Phải vui vẻ đồng ý, như vậy cố lắm thì từ chối trực tiếp được.

Nhưng chuyện này của con trai thật sự không thể để nó từ chối.

Vì thế Phó phu nhân hết sức buồn rầu, nếu có thể, bà cũng không muốn ép nó. Để nó cưới vợ sinh con, còn không phải là muốn nó hạnh phúc, không cô đơn một mình sao?

Xem chung cư của nó đâu giống chỗ người ở?

“Người là con chọn, mẹ thấy rất tốt, con nên quan tâm nhiều hơn.”

Phó phu nhân trợn tròn mắt nói dối, tựa như danh sách kia không phải bà sắp xếp, sửa sang lại.

Phó Minh Viễn xuyên qua kính chiếu hậu, liếc bà một cái.

Phó phu nhân lập tức có chút chột dạ.

Bà dời tầm mắt, không đủ tự tin nói: “Tuổi của mẹ và ba con cũng lớn rồi, muốn ôm cháu trai…”

“Vâng.” Phó Minh Viễn gật đầu.

Lúc này đèn đỏ chuyển xanh, anh dẫm chân ga, xe hơi một lần nữa lên đường.

Phó phu nhân cũng an tĩnh, không quấy rầy anh lái xe, sợ lại xảy ra sự cố như anh trai anh.

Phó Minh Viễn đưa mẹ về nhà lớn Phó gia.

Anh không định đi vào, xuống xe mở cửa xe cho bà, đợi bà vào nhà rồi đi.

“Lâu rồi con chưa về, tối nay ở nhà ăn một bữa cơm đi.”

Phó phu nhân nhìn con trai, giữ lại nói.

“Không được, con còn có việc.” Phó Minh Viễn từ chối.

Phó phu nhân khẽ thở dài.

Biết anh đang lấy cớ, thật ra là không muốn gặp ba thôi.

Bà không lay chuyển được anh, nhiều năm như vậy, có lần nào đứa nhỏ này nghe lời bà đâu? Nếu không phải lần này anh trai nó xảy ra chuyện, nó căn bản sẽ không ngoan ngoãn kết hôn.

“Vậy về phải ăn cơm tử tế, biết không?”

Bà nghĩ ngợi, còn nói thêm, “Mẹ nấu canh cho con, nếu không thì con mang về ăn?”

Phó Minh Viễn lắc đầu, “Không cần, con tùy tiện ăn chút gì đó là được.”

“Như vậy sao được? Con đừng ăn những thực phẩm rác rưởi đó cả ngày nữa, ngày thường đóng phim vất vả, đến lúc đó cơ thể sẽ hỏng mất!”

Bà vừa quở trách vừa phân phó xuống, để phòng bếp chuẩn bị.

Phó Minh Viễn kiên nhẫn nghe mẹ dông dài.

Trước kia không nhận ra, dường như bây giờ lớn tuổi, bà cũng nói nhiều lên không ít.

Lúc anh rời khỏi nhà lớn Phó gia, trêи xe nhiều thêm một chén canh sâm và một hộp đồ ăn.

Phó Minh Viễn không lập tức về chung cư mà đi hướng Thành Đông.

Đi đến một khu phố, ngừng ở ven đường.

Trêи đường người đến người đi, có lãnh đạo đô thị ăn mặc gọn gàng sạch đẹp, cũng có công nhân vệ sinh đeo khẩu trang quét tước đường phố, có người lái siêu xe giá trị mấy trăm vạn, cũng có người đi xe đạp rách nát, còn có người già chống gậy gian nan đi.

Muôn hình muôn vẻ, ai nấy đều sống một cuộc đời không giống nhau.

Phó Minh Viễn ngồi trong xe, đầu ngón tay nhẹ gõ tay lái.

Anh nhìn cảnh sắc đường phố, trong lòng lại đang suy nghĩ đến bộ phim của đạo diễn Kỷ Dư.

Không lâu sau, bỗng nhiên có một người đàn ông cao gầy tới ven đường.

Anh ta đội mũ lưỡi trai, lập tức đi đến bên cạnh xe, hơi cúi đầu dùng đốt ngón tay gõ cửa sổ xe anh.

Phó Minh Viễn mở khóa, người đàn ông mở cửa chui vào.

“Phó tiên sinh, tài liệu anh muốn.”

Người đàn ông ngồi xuống rồi giao tài liệu trong tay cho anh.

Phó Minh Viễn gật đầu nhận, mở tập tài liệu, rút giấy bên trong ra đọc.

“Quả thực thân thế của Nguyễn tiểu thư có chút kỳ quặc.”

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai thấp giọng nói, “Đúng là cô ấy không phải con gái của Nguyễn phu nhân, còn có phải con gái riêng của Nguyễn Lập Hoành hay không, mẹ đẻ là ai thì vẫn chưa tra được, cần ít thời gian.”

“Ừ.” Phó Minh Viễn gật đầu.

Trước khi hẹn gặp Nguyễn Ngưng, anh đã ủy thác thám tử tư điều tra.

Lúc ấy chỉ muốn xác nhận tình sử của đối tượng xem mắt, xem đối phương có đang có bạn trai hay không, hay là bị người nhà ép tới thôi.

Nhưng không ngờ, cuối cùng liên lụy ra chuyện cũ năm xưa của Nguyễn gia.

“Phó tiên sinh, muốn tiếp tục tra không?”

Phó Minh Viễn nhíu mày suy tư, cuối cùng gật đầu: “Tra.”

Loại chuyện này ở thế gia hào môn cũng không hiếm lạ, nếu là những người khác, chắc anh sẽ ngừng lại, nhưng nếu đã quyết định muốn cưới Nguyễn Ngưng, vậy về thân thế của vợ tương lai, tất nhiên anh phải biết rõ ràng.

Ai biết được việc nhỏ này, có lẽ một ngày nào đó trong tương lai sẽ trở thành một viên thuốc nổ không? Tin tức nên nắm giữ, vẫn phải nắm giữ cho thỏa đáng.

Tuy rằng có thể cuộc hôn nhân này cũng sẽ không lâu dài…

Đè xuống bực bội dâng lên trong lòng, Phó Minh Viễn nhét tài liệu vào túi.

“Phần còn lại sẽ chuyển vào tài khoản của cậu, có tin tức thì liên lạc với tôi.”

“Được, Phó tiên sinh!” Người đàn ông vui mừng ra mặt, “Vậy tôi không làm phiền ngài nữa.”

Anh ta kéo thấp mũ lưỡi trai rồi mở cửa xuống xe.

Phó Minh Viễn tiện tay ném túi tài liệu lên ghế điều phụ, lái xe rời khỏi nơi này.

Nhưng trở lại chung cư, còn chưa ngồi ấm chỗ, người đại diện Văn Triết đã tới.

“Cái gì cơ? Cậu phải kết hôn?”

Phó Minh Viễn cũng không ngoài ý muốn, hôm nay lúc gửi tin nhắn cho anh ta, anh đã đoán trước được phản ứng của anh ta.

Nhìn biểu tình tức muốn hộc máu của Văn Triết, anh không lập tức trả lời mà đứng dậy đi đến trước tủ lạnh.

Vừa mở cửa vừa hỏi: “Bia hay nước?”

“Ban ngày ban mặt uống bia gì? Hơn nữa chỗ của cậu ngay cả đậu phộng để nhắm cũng không có!”

Văn Triết đi qua đi lại trong phòng khách, giống người mắc chứng tăng động.

Phó Minh Viễn đang định nói, phòng bếp có thức ăn anh mang từ Phó gia đến, nhưng thấy bộ dáng nóng nảy của anh ta, chỉ sợ ăn không vào.

Anh nhún vai, cầm một chai nước khoáng.

Tốt bụng vặn nắp chai giúp anh ta, đổ vào cốc thuỷ tinh đưa cho anh ta.

Trời nóng mà đi xe đến, quả thực Văn Triết rất khát.

Thấy anh đưa cốc thuỷ tinh tới, cũng không khách khí với anh, nhận rồi uống mấy ngụm.

Nước lạnh rót vào cổ họng, giảm bớt sự nóng nảy của anh ta, cũng khôi phục vài phần bình tĩnh.

“Vì sao đột nhiên kết hôn? Vì sao lúc này mới nói cho tôi?”

Phó Minh Viễn ngồi xuống sô pha, cũng vặn cho chính mình một chai nước.

Nghe được vấn đề của anh ta, anh nhướng mày, “Chẳng lẽ anh hy vọng tôi đăng ký kết hôn xong rồi nói cho anh?”

Văn Triết không dễ gì đè nén được lửa giận, lại lần nữa bị khơi mào.

“Cậu dám!” Anh ta tức giận gào lên.

Phó Minh Viễn bình tĩnh uống một ngụm nước, không tỏ ý kiến.

Văn Triết trừng mắt nhìn anh, cắn răng.

Theo Phó Minh Viễn mười năm, từ lúc cậu ta bắt đầu diễn xuất liền cùng nhau dốc sức làm đến bây giờ, đương nhiên anh biết, không có gì cậu ta không làm được.

Đừng nhìn bây giờ tiểu tử này giống như trở nên thành thục ổn trọng, nhưng lúc mới vào nghề cũng bất cần thật sự.

Mấy năm nay số lần chỉnh anh (Văn Triết) hỏng mất còn ít sao? Anh sống mấy ngày thanh nhàn không dễ gì, bây giờ lại xuất hiện chuyện xấu như vậy!

Bây giờ Văn Triết là một cái đầu to bằng hai cái.

Tuy rằng Phó Minh Viễn không đi con đường lưu lượng, nhưng chuyện này đối với diễn viên nam mà nói ít hay nhiều vẫn có ảnh hưởng.

Đặc biệt sự nghiệp của cậu ta đang lên như diều gặp gió, kết hôn khó tránh khỏi có băn khoăn, đến lúc đó phải phân tâm chăm sóc gia đình, chắc chắn không thể như trước kia nữa.

Anh ta hít sâu một hơi, ngồi đối diện với anh, bắt đầu nghiêm hình bức cung.

“Nói đi, kết giao đối tượng lúc nào? Trong giới giải trí hay ngoài? Sao đột nhiên lại quyết định muốn kết hôn? Không phải cậu không định kết hôn sao? Là trong nhà ép cậu? Còn nữa, có phải công khai không?”

Văn Triết hỏi một loạt vấn đề cũng không thở gấp.

Phó Minh Viễn bất đắc dĩ, rót thêm nước vào cốc cho anh ta, nói: “Có thể hỏi từng vấn đề một được không?”

Văn Triết cũng ý thức được chính mình quá kϊƈɦ động, đây chính là tối kỵ của đàm phán.

“Được,” anh ta gật đầu, “Vấn đề thứ nhất, kết giao đối tượng từ khi nào?”

Nói xong, đôi mắt nhìn chằm chằm Phó Minh Viễn.

Đây là một trong những vấn đề Văn Triết để ý nhất.

Rõ ràng anh canh phòng nghiêm ngặt, chỉ cần gió thổi cỏ lay chỉ một chút thôi, chắc chắn không trốn được tầm mắt anh.

Dưới tình huống như vậy, rốt cuộc tiểu tử này yêu đương thế nào?

Chẳng lẽ là với trợ lý?

Cũng không đúng, trợ lý phụ trách chăm sóc Phó Minh Viễn chỉ có duy nhất một cô gái, con cũng học tiểu học rồi, còn lại đều là nam.

Cậu ta nói kết hôn chứ không phải come out, tất nhiên không thể là gay.

Chẳng lẽ có trợ lý làm phản, dấu diếm không báo? Văn Triết nguy hiểm nheo đôi mắt lại.

Nhưng mà đáp án Phó Minh Viễn cho anh ta lại ra ngoài dự kiến.

“Thứ hai tuần này.” Anh tóm tắt đơn giản rõ ràng, “Xem mắt.”

Văn Triết trừng lớn mắt, có thể ở trong giới giải trí toàn là yêu tinh, chỉ hai tin tức này cũng đủ để anh đoán ra rất nhiều chuyện.

Liên tưởng đến Phó gia xảy ra chuyện, nháy mắt anh lại nghĩ đến rất nhiều cốt truyện cẩu huyết của hào môn, sau đó càng nghĩ càng run sợ.

Có thể để Phó Minh Viễn chịu gật đầu đồng ý xem mặt, chuyện nghiêm trọng đến cỡ nào chứ?

Nhớ lúc trước tiểu tử này bị ba già phong sát.

Đường đường là một công tử nhà giàu, tình nguyện thuê phòng giá rẻ để ở, ăn mì gói với anh cũng không chịu về là biết tính thế nào rồi.

Hơn nữa bởi vì chuyện này, cậu ta với trong nhà, hoặc là nói cùng ba già xem như hoàn toàn quyết liệt.

Nếu không phải thật sự vạn bất đắc dĩ, muốn cậu ta ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp, tuyệt đối không có khả năng.

“Không phải cụ ông, cụ bà xảy ra chuyện gì chứ?” Anh ta cẩn thận hỏi.

Phó Minh Viễn uống ngụm nước, “Đừng đoán mò, bọn họ rất khoẻ mạnh.”

Văn Triết nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, bả vai cũng vô lực mà rủ xuống.

Liên hôn gia tộc, vốn không phải chuyện mà một tiểu binh tiểu tốt như anh quản được, huống chi Phó Minh Viễn còn đồng ý, vậy chuyện này cũng không thể thay đổi vì anh.

Cậu ta có thể báo cho anh ngay đã làm người cảm động lắm rồi.

“Vậy khi nào kết hôn?” Anh tiếp tục hỏi.

“Tạm định cuối tháng này.” Phó Minh Viễn không dấu diếm, “Đăng ký kết hôn trước, rồi chuẩn bị hôn lễ.”

“Nhanh như vậy?” Văn Triết kinh ngạc, “Muốn chuẩn bị công khai sao?”

Nếu công khai, chỉ sợ thân phận Phó nhị thiếu gia cũng không giấu được.

“Chuyện công khai hoãn trước đã.”

Phó Minh Viễn nhìn cốc thuỷ tinh trong tay, vẻ mặt kỳ lạ.

Văn Triết gật đầu, thấy Phó Minh Viễn cũng không giống vui vẻ, không nhiều lời nữa.

Bị ép xem mặt kết hôn, việc này đặt lên người ai cũng sẽ thấy nghẹn khuất, anh ta có thể hiểu.

“Vậy kế hoạch phát triển tiếp theo thì sao? Có muốn quyết định lần nữa hay không?”

Văn Triết nhìn Phó Minh Viễn, thật cẩn thận hỏi vấn đề khác anh ta quan tâm nhất.

Tuy rằng bây giờ anh không cần trông cậy vào Phó Minh Viễn kiếm sống, nhưng anh rất xem trọng tiềm lực của cậu ta, anh tin cậu ta có thể đi được xa hơn, thậm chí đứng ở đỉnh cao nhất.

Anh đoán không được Phó Minh Viễn, không biết cậu ta có ý tưởng mới gì cho tương lai hay không, nhưng dẫn dắt ra một vị siêu sao siêu cấp vẫn là ước muốn của anh.

Nghĩ thầm, anh không hy vọng cậu ta dừng chân lại.

Phó Minh Viễn cũng nhìn lại anh, ánh mắt kiên định.

“Tiến hành theo kế hoạch đã đặt ra.”

Nghe vậy, Văn Triết nhếch miệng, lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi vào cửa tới bây giờ, không, là từ khi nhận được tin nhắn của cậu ta.

“Tốt!” Anh cao giọng đáp.

Nhận được câu trả lời hài lòng, Văn Triết lập tức tràn đầy sức sống.

Chỉ cần Phó Minh Viễn không giải nghệ hoặc là tạm dừng hoạt động, vậy anh cũng không có gì mà lo lắng.

Tiếp theo, anh phải nghĩ đến biện pháp ứng đối cho các loại tình huống, ít nhất phải chuẩn bị trước.

Dù sao, chủ động công khai và bị bắt ra ngoài ánh sáng vẫn khác nhau, nếu bây giờ muốn giấu, chuyện sẽ hơi phiền toái.

“Vậy được, cậu chuẩn bị tốt để thử vai, cái khác tôi sẽ xử lý.”

“Ừ, làm phiền anh rồi.” Phó Minh Viễn gật đầu nói.

Văn Triết lại lấy một số tài liệu, mở ra đặt trêи bàn trà.

Lần này anh tới, ngoài hỏi Phó Minh Viễn chuyện kết hôn, còn có không ít chuyện cần bàn bạc với cậu ta.

Phòng ghi âm, Nguyễn Ngưng tháo tai nghe xuống, xoay cái cổ đã mỏi nhừ.

Sau khi gửi tin nhắn Wechat cho Phó Minh Viễn, trợ lý Kỳ Kỳ liền tới thúc giục thu âm, cô đành phải tập trung làm việc trước.

Cũng may mà trong nhà có phòng ghi âm, không cần chạy đến phòng thu âm bên ngoài.

Nhìn thiết bị trước mắt, đáy mắt Nguyễn Ngưng hiện lên vài phần cô đơn.

Ai, chắc sau này không thể làm việc ở phòng thu nhà mình nữa rồi…

Phòng thu âm này của Nguyễn gia là Nguyễn Dật Trạch dựa theo tiêu chuẩn tốt nhất thiết kế cho cô.

Bất luận là hiệu quả cách âm hay là thiết bị ghi âm đều thuộc loại tốt nhất, hơn nữa càng quan trọng là, có phòng ghi âm này, cô không cần phải chạy đến phòng thu âm mỗi lần thử giọng.

Đã chuyên nghiệp lại còn tiện, còn có thể để cô ở nhà không ra khỏi cửa, là một trong những nơi ngày thường Nguyễn Ngưng thích nhất.

Nhưng sau khi lấy chồng tất nhiên phải tạm biệt nơi này.

Cô chán nản thở dài.

Sửa lại bản chính vừa mới ghi âm xong, cuối cùng gửi cho trợ lý Kỳ Kỳ.

Lúc làm xong hết, muốn gửi tin nhắn nhắc nhở cô ấy kiểm tra và nhận, mới nhớ ra điện thoại đang sạc pin trêи bàn trang điểm.

Vì thế, Nguyễn Ngưng tắt tất cả thiết bị, ra khỏi phòng ghi âm.

Lúc bận rộn luôn dễ dàng quên mất thời gian, nhớ rõ lúc vào vẫn là buổi chiều, bây giờ đã là lúc chạng vạng.

Cô dẫm lên ánh chiều tà trêи hành lang, chậm rì rì trở lại phòng của mình.

Vào phòng, bỗng nhiên nhớ tới tin nhắn cô gửi cho Phó Minh Viễn trước đó, không biết anh có trả lời không?

Đi đến bàn trang điểm, cầm điện thoại lên nhìn.

14:03

Nguyễn Ngưng: Phó tiên sinh, tôi rất thích món quà này, cảm ơn anh (*^_^*)

Nguyễn Ngưng: 【 sticker 】

Phó Minh Viễn: Ừ.

Phó Minh Viễn: Gọi anh.

Xem ra cô mới vừa gửi đi, Phó Minh Viễn đã trả lời cô.

Nhưng lúc ấy cô vội vã đến phòng thu âm, cho nên không nhìn thấy.

Nhìn anh trả lời, Nguyễn Ngưng có chút xuất thần.

Không biết vì sao, cô dường như thấy người đàn ông kia đứng trước mặt, dùng bàn tay to lớn xoa đầu cô, bảo cô gọi anh là anh.

Xa lạ, lại mang theo một chút thân mật.

Cô mím môi, do dự một lúc lâu mới há miệng với gương: “Anh Minh Viễn?”

Giọng nói mềm mại của cô gái vang lên trong phòng.

Giòn giã, mang theo vài phần ngọt ngào.

Mà cô gái trong gương cũng đỏ mặt.

Bên kia, bàn bạc xong xuôi, Văn Triết tạm biệt rời đi.

Giờ phút này, Phó Minh Viễn ngồi trêи sô pha, ngón tay kẹp điếu thuốc, đang lật đọc kết quả điều tra của thám tử tư.

Anh chậm rãi phả ra một ngụm khói, ánh mắt dừng trêи một danh từ.

“Chứng sợ hãi xã giao à…”

Anh thấp giọng nỉ non, mắt lộ suy tư.

Nguyễn Ngưng vô cớ rùng mình một cái.

Cô vỗ vỗ gương mặt nóng lên, bình phục nhịp tim bất ổn.

Lớn như vậy, ngoài anh trai ra, cô vẫn chưa quá thân thiết với đàn ông trẻ tuổi nào như vậy đâu.

Cô ấn ngực, luôn cảm thấy… lạ lạ.

Cách ngày hai nhà quyết định xong cũng không đến hai tuần.

Trong lúc này, hai người lại gặp vài lần.

Ngay từ đầu Nguyễn Ngưng có chút ngượng ngùng, tiếng “anh” kia nói ra rất ngượng, nhưng dưới ánh mắt đầy sát thương của Phó Minh Viễn, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn sửa lại xưng hô.

Nhưng rất nhanh, Nguyễn Ngưng liên tục đi thử giọng.

Công việc của cô lại bắt đầu lu bù lên, mà Phó Minh Viễn cũng là người bận rộn. Vì thế, ngoài mấy lần gặp mặt này ra, hai người không có thời gian liên lạc và giao lưu.

Thời gian vội vàng trôi đi, tựa như nháy mắt đã tới ngày đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.

Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ 】

Nguyễn Ngưng: Em không phải con gái Nguyễn gia QAQ

Phó Minh Viễn: Ừ, em là vợ của anh.

Nguyễn Ngưng: Nhưng…

Phó Minh Viễn ( ôm chặt ): Ngoan nào, ngày mai đi đăng ký kết hôn.

Nguyễn Ngưng:… Vâng (*/ω\*)