Phó Minh Viễn đứng thẳng lên, vẻ mặt bình thản, như vừa nãy chỉ là một hành động bình thường mà thôi.

Bởi vì vừa mới hôn, môi anh cũng dính nước tương.

Anh vươn đầu lưỡi, nhẹ ɭϊếʍ.

Còn tinh tế phẩm vị, gật đầu nói: “Ừ, đúng là rất ngon.”

Nguyễn Ngưng ngây ngốc nhìn anh.

Tuy biết là đang diễn kịch, nhưng… nhưng mà…

Trước khi hôn cô, có thể nhắc nhở trước được không?

Cô cúi đầu, cảm thấy mặt sắp bốc khói rồi.

Nhưng nói đến diễn kịch, cô chớp mắt.

Cô nhớ rõ lời anh nói với cô ở trong sân…

Phải phản ứng lại.

Cô cắn nhẹ môi dưới, khẩn trương nắm ngón tay lại.

Ừ, cô phải tích cực một chút, không thể để anh Minh Viễn diễn một mình suốt được.

Xây dựng tâm lý xong, cô lấy hết can đảm, ngước mắt nhìn Phó Minh Viễn.

Tiểu nha đầu bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn, mắt hạnh mở lớn, má trắng mịn hơi phồng, giống hamster nhỏ đang tức giận.

Phó Minh Viễn khựng lại, đây là tức giận à?

Được rồi, hình như vừa nãy quả thực anh hơi quá phận…

Anh tự kiểm điểm, đang định mở miệng trấn an, lại thấy cô gái đột nhiên vươn tay nhỏ, nắm lấy vạt áo anh.

Sau đó, dùng sức kéo.

Nhón chân, ngửa đầu.

Lúc người đàn ông trố mắt, cô gái hơi chu môi hồng, nhẹ hôn một cái lên khoé miệng anh.

Sau đó không đợi anh phản ứng lại, vội vàng buông tay ra.

Cô mở to mắt, giống hamster nhỏ làm chuyện xấu sợ bị bắt được, xoay người chạy thoát thân.

Lần này đổi thành Phó Minh Viễn ngẩn ra tại chỗ.

Anh cảm nhận được trái tim đang kịch liệt va chạm trong lồng ngực, một lúc lâu sau mới chớp mắt.

Nha đầu này, thông suốt rồi?

Nguyễn Dật Trạch đứng ở cửa phòng bếp cũng đã ngây ra.

Không ngờ tới, anh chỉ muốn trộm xem tình huống của hai người mà đã bị nhét một miệng cơm chó.

Nói thật, lúc nhìn thấy Phó Minh Viễn dám đùa giỡn em gái anh, suýt chút nữa anh đã lao vào đánh người, nhưng hành động tiếp theo của Nguyễn Ngưng lại làm anh hoá đá hoàn toàn.

Cũng nhớ ra, em gái mà anh vẫn luôn yêu thương che chở…

Đã là vợ của người khác.

Khoảnh khắc đó, vui mừng, hài lòng, chua xót, nghẹn đắng lập tức nảy lên, làm anh nhất thời chỉ cảm thấy ngũ vị tạp trần.

Nguyễn Dật Trạch hít một hơi thật sâu, ôm tâm trạng phức tạp, yên lặng trở về phòng khách.

Làm bộ bận rộn vớt mỳ Ý ra, Nguyễn Ngưng trộm liếc cửa một cái.

Thấy anh trai không đứng đó nữa, cô nhếch miệng cười.

“Anh Minh Viễn, vừa nãy em phản ứng vậy có đúng không?”

Cô đến bên cạnh Phó Minh Viễn, nhỏ giọng hỏi.

Đôi mắt cô gái trong veo như nước, đen láy toả sáng, ngượng ngùng trong mắt đã tản đi. Cô nhìn anh, tựa như đang đối mặt với giáo viên, hỏi một vấn đề học thuật.

Phó Minh Viễn nhìn cô, thoáng nghĩ, liền hiểu ý cô.

Đúng là anh đã nói, lúc anh tương tác với cô, cô phải phản ứng lại với anh, diễn vậy mới giống thật.

Nhưng mà…

Môi anh hơi mím, như là mùa đông bị hắt một chậu nước lạnh lên đầu.

Chờ mong vừa dâng lên nơi đáy lòng lập tức vô tình bị tiêu diệt.

(Beta: Anh trai à, đấy gọi là mọi sự ngu học đều phải trả giá)

Thấy anh không nói lời nào, không khí trầm trọng kỳ lạ, Nguyễn Ngưng bắt đầu thấp thỏm.

“Em… em làm không đúng sao?” Cô sợ hãi hỏi.

Phó Minh Viễn sắp xếp lại tâm trạng rất nhanh.

Anh lắc đầu, duỗi tay dùng sức xoa đầu cô nhóc.

“Không, em làm rất tốt.”

Ngay cả anh cũng bị lừa.

Nguyễn Ngưng toét miệng, răng nanh ngọt ngào, tràn đầy vui sướиɠ.

“Dạ, em sẽ tiếp tục cố gắng.”

Cô nói chuyện đầy sức sống, “Cảm ơn anh Minh Viễn.”

Thấy cô vô tâm vô phổi, Phó Minh Viễn thở dài.

Nhưng anh không nói gì nữa, tiếp tục hoàn thành mấy món còn lại với cô.

Món Nguyễn Ngưng biết nấu không nhiều lắm, nhưng có Phó Minh Viễn giúp đỡ, tất cả món ăn hoàn mỹ đặt lên bàn.

Nhìn đồ ăn hương vị đầy đủ cả bàn, lòng Nguyễn Ngưng tràn ngập cảm giác thành tựu, đồng thời lại có một loại ấm áp tràn ngập ngực.

Giống như, thật sự có cảm giác của gia đình…

Nguyễn Dật Trạch cũng bị tác phẩm của hai người làm cho sợ ngây người.

Anh vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, lần đầu tiên em gái nấu cơm, bất kể là ngon hay không anh cũng sẽ nuốt xuống.

Nhưng nhìn đồ ăn ngon đầy bàn, ngửi mùi làm người chảy nước dãi ba thước kia, anh không khỏi nuốt nước miếng.

Vốn tưởng là đồng thau, không ngờ lại là vương giả.

Cho nên nói, Ngưng Ngưng nhà anh giỏi nhất!

Cuối cùng ba người một mèo quây quần một chỗ ăn cơm.

Phó Minh Viễn nhìn thoáng qua anh em Nguyễn gia, tất nhiên, còn có cả mèo con được Nguyễn Ngưng ôm vào trong ngực.

Con ngươi luôn bình tĩnh lãnh đạm, khó được mà nhiễm ánh dịu dàng.

Hơn nữa, dường như căn chung cư này chưa bao giờ náo nhiệt như vậy…

Nguyễn Dật Trạch ăn một lúc, khen tay nghề của hai người không dứt miệng, khen đến nỗi Nguyễn Ngưng đỏ mặt, sau đó anh mở rượu vang đỏ, rót một ly cho mình, rồi rót một ly đầy cho Phó Minh Viễn.

Cuối cùng, anh nói với Phó Minh Viễn:

“Phó Minh Viễn, sau này Ngưng Ngưng giao cho anh. Anh nhớ kỹ, nếu dám bắt nạt em gái tôi, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”

Tuy nhìn như hai người ở chung không tồi, nhưng hôm nay anh đến đây là để chống lưng cho Ngưng Ngưng.

Cho nên lời nên nói vẫn phải nói.

Thấy anh hung thần ác sát mà uy hϊế͙p͙ Phó Minh Viễn, lòng Nguyễn Ngưng ấm áp, đồng thời lại cảm thấy có chút đau đầu.

“Anh…”

Cô đang định khuyên anh trai, nhưng Phó Minh Viễn cũng không cho cô cơ hội này.

Anh giơ ly rượu lên với Nguyễn Dật Trạch, trịnh trọng nói:

“Cậu có thể yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu bất kỳ thương tổn gì.”

Nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc, cho dù biết là đang diễn kịch, Nguyễn Ngưng cũng không nhịn được mà hoảng hốt.

“Tốt!” Nguyễn Dật Trạch nghe anh bảo đảm xong, vô cùng hài lòng.

Anh cũng giơ ly rượu lên, cụng ly với Phó Minh Viễn, nói, “Nào, cạn!”

Hai người ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch hai ly rượu đầy, uống xong lại lau khóe miệng, tựa như biệt hữu hào hùng.

Tuy nồng độ rượu vang đỏ thấp, nhưng cũng không phải cách uống này nha…

Nguyễn Ngưng đau đầu nhìn bọn họ.

Nhưng hai người đàn ông đang cao hứng sẽ không nghe cô khuyên.

Cuối cùng uống hết rượu vang đỏ, hai người lại mở tủ lạnh lấy bia, uống từng lon từng lon.

Tửu lượng của Nguyễn Dật Trạch cũng không tệ lắm, vốn dĩ không muốn làm khó Phó Minh Viễn.

Nhưng mắt nhìn anh một ly một ly, một lon một lon mà uống hết, ngoài vào toilet vài lần, sắc mặt có chút hồng nhuận bên ngoài thì giống như người không có việc gì.

Tính hiếu thắng của anh lập tức bị khơi dậy.

Hôm nay anh đến chống lưng cho em gái, sao có thể bại bởi Phó Minh Viễn chứ? Dù là trêи bàn tiệc cũng không được!

Vì thế uống đến cuối cùng, trực tiếp uống đến nỗi nằm bò xuống.

Anh cũng không nghĩ, tuy anh hay tham gia không ít tiệc rượu, nhưng dẫu sao sau lưng có Nguyễn gia, người khác cũng không dám làm khó.

Còn Phó Minh Viễn thì khác, anh mai danh ẩn tích trong giới giải trí, thời trẻ lại bị ba anh phong sát, cũng không biết đã chịu bao nhiêu đau khổ, tửu lượng xem như đã được luyện.

Đại thiếu gia sống trong nhung lụa lại gia giáo nghiêm cẩn như Nguyễn Dật Trạch, so rượu với anh thuần tuý là tìm ngược.

“Tôi… tôi còn có thể uống tiếp…”

“Tôi không say, tiếp tục… tiếp tục uống… Phó Minh Viễn, đừng có dừng!”

“Mang rượu đến, tôi vẫn muốn uống…”

Phó Minh Viễn vừa vác vừa kéo anh vào phòng cho khách.

Trêи đường đi đến phòng, Nguyễn Dật Trạch vẫn luôn ồn ào, nhích tới nhích lui không ngừng nghỉ, còn nôn ra đầy sàn.

Phó Minh Viễn cau mày, mất rất nhiều sức mới đẩy anh lên giường được.

“Anh Minh Viễn, anh thay quần áo trước đi, chỗ này em dọn là được.”

Nguyễn Ngưng theo tới, bất đắc dĩ nhìn anh trai nhà mình, lại áy náy nói với Phó Minh Viễn.

Phó Minh Viễn gật đầu, đúng là người anh rất nhếch nhác, hơn nữa vật bẩn trêи hành lang cũng cần lau sạch.

Nhìn anh ra khỏi phòng, Nguyễn Ngưng thở phào.

Rồi nhìn anh hai nằm trêи giường vẫn còn đang ồn ào nói uống rượu, nói Phó Minh Viễn không được bắt nạt em gái tôi, thật sự vừa tức giận vừa buồn cười.

Qua cởi giày tất giúp anh, rồi dịch anh nằm gọn trêи giường.

Còn quần áo, cô không có sức thay giúp anh.

Sau đó, cô cầm lấy khăn lông, vào phòng tắm múc nước ấm, ngồi ở mép giường lau mặt lau tay cho anh.

Phó Minh Viễn dọn dẹp hành lang, sắp xếp phòng khách sạch sẽ xong, lúc này mới thay quần áo sạch sẽ ở nhà.

Ra khỏi phòng thay quần áo rồi đi đến phòng cho khách.

Vốn định xem có gì cần giúp không, kết quả nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.

“Ngưng Ngưng à, anh biết em không muốn kết hôn, đều do cha mẹ, đều do bọn họ ép em…”

Giọng Nguyễn Dật Trạch đứt quãng truyền ra.

Phó Minh Viễn khựng lại, không đi vào.

Mày hơi nhăn lại, đáy lòng dâng lên sự không vui nhưng chỉ là giây lát rồi lại thoải mái.

Ngay cả chính anh, ngay từ đầu cũng hoàn toàn không muốn kết hôn, thậm chí còn làm ra cái bản hiệp nghị đáng chết kia, bây giờ anh có tư cách gì yêu cầu Nguyễn Ngưng?

Anh nhấc chân, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiếng cô gái vang lên.

“Anh, cha mẹ không ép em, anh đừng đoán mò.”

Nguyễn Ngưng bất đắc dĩ, “Anh Minh Viễn đối với em rất tốt, em cũng rất vui vẻ…”

“Ừ, em nghĩ vậy là được rồi, anh thấy Phó Minh Viễn đối với em rất tốt.”

Nguyễn Dật Trạch hàm hồ nói, “Cho nên, em đừng nhớ đến họ Âu kia nữa! Không đáng!”

Họ Âu? Bước chân Phó Minh Viễn hơi ngừng lại.

Ngoài tiểu tử Dụ Nhược Vũ kia, còn có một người họ Âu?

“Tuy tiểu tử kia ca hát không tồi, nhưng hát hay có thể làm cơm ăn sao?” Nguyễn Dật Trạch lải nhải nói.

Lại là một người biết hát?

Phó Minh Viễn nhíu mày thật chặt.

“Anh, anh đang nói bậy gì đó…” Nguyễn Ngưng cũng cau mày, nghe anh nói lúc say mà không hiểu ra sao.

“Anh… anh không nói bậy! Anh thấy… anh thấy hết…”

Nguyễn Dật Trạch híp mắt, lớn tiếng phản bác.

“Anh thấy gì?” Nguyễn Ngưng tò mò hỏi.

“Em lại đây… anh nói thầm với em… không thể bị ông già nghe thấy được…”

Nguyễn Dật Trạch ngoắc ngón tay với em gái, thần thần bí bí.

Nguyễn Ngưng nghiêng đầu, vẫn theo lời thò lại gần.

Mà Phó Minh Viễn ngoài cửa cũng nghiêng tai lắng nghe theo.

“Anh… anh nói với em…”

Nguyễn Dật Trạch lao lực mà nói chuyện, cuối cùng còn chưa nói xong thì nghiêng đầu, dựa lên gối đầu mà ngủ.

Phó Minh Viễn: “…”

“Hừ, anh uống nhiều rượu như vậy.”

Nguyễn Ngưng xem như anh đang nói mê, cũng không để ý, chỉ lẩm bẩm lầm bầm quở trách, “Chắc chắn ngày mai sẽ đau đầu”

Dứt lời lại lau mặt giúp anh, rồi bưng chậu nước vào phòng tắm.

Ngoài cửa, Phó Minh Viễn đứng một lúc.

Thấy không có gì để nghe liền xoay người rời đi, tới phòng sách.

Anh ngồi ở bàn làm việc, ngón tay nhẹ gõ mép bàn.

Nghĩ nghĩ, khom lưng mở khóa ngăn kéo, lấy một túi công văn, rút tài liệu bên trong ra.

Đây rõ ràng là tài liệu lúc trước anh ủy thác thám tử tư điều tra Nguyễn Ngưng.

Anh cúi đầu, nhìn lướt qua mục yêu thích.

Đúng là viết hai chữ “âm nhạc”, nhưng anh không ngờ, cô lại thích người biết hát như vậy.

Mà thực không khéo chính là, ngũ âm của anh không được đầy đủ.

Từ nhỏ đến lớn, Phó Minh Viễn tự hỏi còn cái gì mà anh không học được không.

Ngoài âm nhạc.

Nếu không theo đuổi quan niệm nghệ thuật và khả năng thưởng thức cái hay, tấu một bài hát hoàn chỉnh bằng dương cầm, anh vẫn có thể.

Nhưng nhắc đến ca hát…

Anh nhớ tới đánh giá của Dụ Nhược Vũ với anh:

“Ngũ âm không được đầy đủ không phải lỗi của cậu, nhưng ngũ âm không được đầy đủ còn mang ra dọa người thì là lỗi của cậu rồi.”

Phó Minh Viễn mím chặt môi.

Niên thiếu bừng bừng nhiệt huyết, anh cũng đã từng cố gắng.

Nhưng sau khi dọa N giáo viên thanh nhạc chạy mất, anh không thể không thừa nhận, đúng là trêи đời có một thứ gọi là thiên phú.

Mà ngọn nến thiên phú âm nhạc của anh đúng lúc không được thắp sáng.

Phó Minh Viễn ngước mắt, ánh mắt dừng ở góc trêи bên phải tài liệu.

Mặt trêи dán ảnh chụp của Nguyễn Ngưng.

Cô mặc đồ học sĩ, đứng dưới gốc cây có ánh sáng, nhìn ống kính cười thẹn thùng.

Dịu dàng ấm áp, tốt đẹp thuần lương, giống tiểu tiên nữ vào nhầm thế gian.

Trái tim anh lại rung động, lòng bàn tay vuốt ve ảnh chụp của cô, trong mắt là ánh sáng dịu dàng.

Nhưng tiểu nha đầu này, sao lại thích người biết hát cơ chứ.

Người đàn ông cau mày, đáy mắt hiện lên buồn rầu.

Anh duỗi tay vào ngăn kéo, sờ soạng điếu thuốc.

Châm lửa hít một hơi thật sâu, rồi chậm rãi phả ra, trong sương khói lượn lờ, anh ngây ngốc nhìn cô gái trêи ảnh chụp.

Hay là thử lại? Có lẽ qua nhiều năm như vậy, có thể anh sẽ có tiến bộ trêи phương diện âm nhạc?

Ngón tay vô thức mà nhẹ gõ mép bàn, Phó Minh Viễn suy tư trong lòng.

“Cốc cốc cốc ——”

Lúc này, cửa thư phòng bị gõ nhẹ.

Phó Minh Viễn cứng lại, vội vàng đút tài liệu vào túi công văn, nhét vào trong ngăn kéo.

Nhìn đến điếu thuốc giữa ngón tay, anh vội vàng ấn vào gạt tàn thuốc, lúc này mới nói: “Vào đi.”

Cửa bị đẩy ra, Nguyễn Ngưng ôm mèo con xuất hiện ở cửa.

“Anh Minh Viễn, anh ở đây à.”

Nhìn thấy Phó Minh Viễn, Nguyễn Ngưng cười dịu dàng, trong mắt hiện lên ánh sáng vui sướиɠ.

“Em còn tưởng anh đi rồi.”

Cô không tìm thấy người ở phòng ngủ dưới tầng, còn tưởng anh đi rồi, bỗng nhiên nhìn thấy phòng sách có ánh đèn liền tới nhìn một cái, không ngờ anh thật sự ở đây.

Phó Minh Viễn đầu tiên là ngẩn ra, sau đó ý thức được lí do cô nói vậy.

Đúng vậy, anh đã từng nói anh sẽ không ở đây.

Sở dĩ đêm nay có thể ở lại là vì anh trai cô đến.

Sợ cô ngửi thấy mùi thuốc lá, anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, “Anh đã đồng ý chuyện của em, dĩ nhiên sẽ làm được.”

Trêи mặt bình tĩnh, đáy lòng lại thấy buồn bực.

Mà anh vừa nói vậy, nghĩ đến sáng mai còn có một màn “kịch ân ái”, Nguyễn Ngưng không khỏi đỏ mặt.

“Vậy… vậy ngày mai nhờ anh nhé.”

Phó Minh Viễn cứng lại, lúc này mới nhớ ra Nguyễn Dật Trạch còn chưa đi, ngày mai bọn họ còn phải tiếp tục ân ái.

Anh hơi cong môi, tâm trạng không còn tồi tệ như vậy nữa.

“Ừ.” Anh gật đầu, lại giơ tay xoa đầu cô.

Hai người đứng ở cửa, ánh đèn hành lang lờ mờ.

Đêm hè yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như là có thể nghe được tiếng tim đập của nhau.

Rõ ràng chỉ đứng mặt đối mặt, cái gì cũng không làm, nhưng Nguyễn Ngưng lại cảm thấy độ ấm trêи mặt đang dần lên cao, nhịp tim cũng đang không ngừng gia tốc.

Cô vuốt ve lông mềm của mèo con, cố để bản thân không khẩn trương nữa.

“Vậy… vậy…”

Cô nói lắp, “Em nấu trà giải rượu, anh có muốn uống không?”

Tuy thoạt nhìn anh giống như không có việc gì, nhưng uống nhiều rượu như vậy, cô vẫn có chút lo lắng.

Cô cẩn thận nhìn anh, đáy mắt lộ ra quan tâm.

Lòng Phó Minh Viễn ấm áp, không từ chối ý tốt của cô, nhẹ gật đầu nói được.

Vì thế, hai người cùng xuống tầng.

“Anh Minh Viễn, cẩn thận nóng.”

Nguyễn Ngưng rót một chén trà giải rượu cho Phó Minh Viễn, thấy anh chậm rãi uống hết, lúc này mới khẽ cười.

Sau đó cô vào phòng bếp.

Nhìn bàn bếp bừa bộn, còn có bát đĩa chồng chất như núi trong bồn rửa chén, cô thở sâu.

Đeo bao tay plastic lên, bắt đầu rửa.

Phó Minh Viễn còn tưởng cô vào bếp rót nước, nghe thấy bên trong truyền đến động tĩnh liền cầm chén đứng dậy đi qua.

Anh đứng ở cửa, nhìn thân ảnh nhỏ xinh đang bận rộn trong phòng bếp.

Hẳn là bình thường cô gái rất ít làm loại việc nhà này.

Động tác của cô không nhanh, thậm chí có thể nói là vụng về, có đôi khi làm bước tiếp theo còn phải tạm dừng một lúc, suy nghĩ nên làm thế nào.

Tuy không nhanh nhẹn nhưng thắng ở ổn trọng.

Ít nhất không giống vài thiên kim tiểu thư chưa từng làm việc nhà, rửa cái bát thôi cũng có thể làm nổ phòng bếp.

Nhìn dáng vẻ chậm chạp của cô, rõ ràng là việc bản thân không am hiểu, thậm chí không cần làm, nhưng lại cố gắng học.

Mang theo kiên cường, có chút quật cường.

Lại cảm thấy, đáng yêu ngoài ý muốn.

Cảm thụ được nhịp tim lại đập loạn của mình, Phó Minh Viễn nhướng mày.

Hình như anh… thật sự thua trêи tay tiểu nha đầu này.

Nhưng loại cảm giác này cũng không tệ lắm.

Anh uống xong một ngụm trà cuối cùng, cầm chén đi vào.

Nghe được động tĩnh, Nguyễn Ngưng quay đầu lại, “Anh Minh Viễn…”

Đặt chén lên bệ bếp, Phó Minh Viễn cũng xắn tay áo, “Anh giúp em.”

Nhìn dáng vẻ ưu nhã của anh, Nguyễn Ngưng chần chờ.

Xào rau nấu cơm thì thôi đi, loại việc nhà như rửa bát, cô thấy không nên để anh làm.

“Một mình em là được rồi…”

Phó Minh Viễn nhướng mày, “Một mình em muốn rửa đến khi nào?”

Nguyễn Ngưng vẫn muốn kiên trì, nhưng đối diện tầm mắt của anh, không khỏi kinh hãi.

Cô cúi đầu, chỉ dám nhỏ giọng lẩm bẩm: “Từ từ rửa, thế nào cũng rửa xong.”

“Hử? Em nói gì?”

“Không… không có gì… em nói hai người rửa thì sẽ nhanh hơn.”

Phó Minh Viễn liếc cô một cái, không vạch trần cô.

Phân công với cô, anh dùng bọt biển rửa sạch trước, cô phụ trách rửa lại bằng nước sạch rồi lau khô.

Cứ như vậy, công việc của Nguyễn Ngưng đơn giản hơn rất nhiều.

Thế cho nên, cô còn rảnh quan sát Phó Minh Viễn.

Anh đứng cạnh bồn rửa chén, mặc quần áo ở nhà đơn giản mềm mại, đeo tạp dề màu lam, trêи tay còn đeo bao tay plastic màu xanh trắng.

Rõ ràng không tính là ăn mặc lịch sự, đặt trêи người anh vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác như vậy. Gỡ bỏ vầng sáng thanh lãnh cao quý toàn thân, lại có cảm giác nên vợ nên chồng.

Nói rõ ra là, người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp.

“Hử?”

Bỗng nhiên đối diện với đôi mắt của người đàn ông, Nguyễn Ngưng phục hồi tinh thần lại.

Thấy mắt anh lộ dò hỏi, mặt cô đỏ lên, cuống quít cúi đầu, tiếp tục việc rửa bát.

Xem cô hoảng loạn ngượng ngùng né tránh, Phó Minh Viễn cong môi cười, bỏ bát đã rửa sạch vào bồn nước bên chỗ cô.

Trong phòng bếp có chút an tĩnh, Nguyễn Ngưng mở to mắt, cố gắng tìm kiếm đề tài phá vỡ trầm mặc.

Bỗng nhiên linh quang chợt lóe.

Đúng, có rồi!

“Anh Minh Viễn, anh nói sao anh lại lợi hại như vậy chứ? Đã biết mua đồ nấu cơm, còn biết rửa chén, cảm giác cái gì cũng biết.”

Cô vừa lau đĩa vừa cảm khái.

Giọng cô mềm mại ngọt ngào, lúc khen ai đấy quả thực có thể làm người ngọt đến đáy lòng.

Nhưng mà, mua đồ ăn rửa bát thì lợi hại cái gì?

“Thời trẻ anh xuất ngoại du học, không quen ăn đồ nước ngoài mới bị ép bất đắc dĩ học.”

Phó Minh Viễn nhẹ giọng nói, “Cũng không phải cái gì anh cũng biết.”

Nghĩ cô thích người biết hát, anh lại nhíu mày.

Tên họ Âu kia là thế nào? Nghe ngữ khí của Nguyễn Dật Trạch, không giống khuyên bảo cô gái từ bỏ theo đuổi minh tinh lắm.

Chắc họ Âu này không phải ngôi sao ca nhạc gì.

Lại giống như là… người trong lòng?

“Vậy cũng rất lợi hại rồi.”

Nguyễn Ngưng cúi đầu, không phát hiện anh khác thường, “Chắc chắn một mình ở nước ngoài rất cô đơn.”

“Bình thường, có tiểu tử Dụ Nhược Vũ kia nữa.”

“Ấy? Hoá ra anh ấy cũng từng ra nước ngoài du học sao?”

Nhắc tới thần tượng, đôi mắt cô gái lập tức sáng lên.

Phó Minh Viễn khựng lại, trong lòng sinh ra vài phần ảo não.

Đang êm đẹp, anh nhắc đến Dụ Nhược Vũ làm gì?

Sau đó anh nghe thấy tiểu nha đầu hỏi: “Đúng rồi, anh Minh Viễn, không phải anh từng nói anh và Dụ Nhược Vũ không thân sao?”

Cô gái ngẩng đầu nhìn anh, mắt hạnh tròn xoe tràn đầy nghi hoặc.

Còn có một chút lên án khi nhận ra bị lừa.

Phó Minh Viễn cứng đờ, ánh mắt dao động.

“Hôm nay lúc ở trêи sân khấu em đã muốn hỏi rồi.”

Nguyễn Ngưng tiếp tục nói, “Không phải quan hệ của hai người rất tốt sao?”

Giọng cô gái vẫn mềm như bông, lại như giấu gai, không đau, nhưng đâm cả người Phó Minh Viễn không được tự nhiên.

Ánh mắt anh hơi lóe, nhất thời cũng không biết nên giải thích với cô như thế nào.

Không thể nói, lúc ấy thấy cô nhắc tới Dụ Nhược Vũ, đôi mắt sáng long lanh, tràn đầy sùng bái và vui vẻ.

Trong lòng anh nghẹn, nên mới nói vậy?

Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ 】

Fan 1: Có phải dạo này anh Viễn béo lên không?

Fan 2: Nói bậy, góc nghiêng của anh Viễn sẽ hạ gục bạn trong nháy mắt!

Fan 1: Cậu xem chính diện đi 【 ném ảnh 】

Fan 2: A a a a a, anh Viễn làm sao vậy?

Phó Minh Viễn: Không sao, mặt sưng phù mà thôi. ( soi gương ) ừ, vẫn rất đối xứng :)

Ha ha ha, ~

Hôm nay Phó ca lại tự vả (/≧▽≦/)

Tình địch số 2 xuất hiện! Âu lam:???