Chuyển ngữ: Cực Phẩm Hiện giờ Lâm Ngộ An đã có công ty của mình, lúc đầu ông Lâm vốn định để cho cậu tiếp quản tập đoàn Hoành Nam.
Lâm Ngộ An từ chối.
Trước khi cậu kết hôn với Hàn Đông Dương, khi đó tập đoàn Hoành Nam gặp phải khủng hoảng kinh tế lớn, nhà họ Hàn chẳng còn gì cả, nghèo đến độ trong nhà chỉ còn hầm mỏ, cuối cùng chìa tay ra giúp đỡ bọn họ.
Hoành Nam là sính lễ năm đó cha cậu cưới mẹ cậu, cũng là tâm huyết.
Cho nên, ngay lúc đồng tính luyến ái hợp pháp, ông Hàn lại thích cậu, vừa vặn cậu lại là đồng tính luyến ái, dưới tình huống đó, hai nhà làm đám hỏi.
Trên Hàn Đông Dương còn có một người chị, Hàn Tiệp, một người anh, Hàn Dục Hào.
Hàn Tiệp đại danh đỉnh đỉnh như sấm bên tai trong giới tài chính.
Hàn Dục Hào mổ bụng xé bụng thành thạo trong bệnh viện.
Hàn Đông Dương miệng lưỡi có gươm rung trời chuyển đất trong giới luật sư.
Nói chung một nhà này, từ mưu tài đến sát hại tính mệnh lại còn khiến cho người khác ngồi tù được, bất kể là đụng chuyện gì cũng rất khủng bố.
Ngày kết hôn hôm đó, bởi vì Lâm Ngộ An đã có tiền án.
Hàn Dục Hào nói với Lâm Ngộ An: Nếu như dám làm gì có lỗi với Hàn Đông Dương trong lúc kết hôn, hắn có một ngàn lẻ một cách đối phó cậu, lại còn không bị phán tội.
Hàn Tiệp nói với Lâm Ngộ An: Nếu như dám làm gì có lỗi với Hàn Đông Dương trong lúc kết hôn, cô sẽ làm cho tập đoàn Hoành Nam của bọn họ gặp nguy cơ tài chính lần nữa.
Người nhà mẹ đẻ thế lực khổng lồ, Lâm Ngộ An không biết là ai đã cho cậu dũng khí để cậu kết hôn, là Lương Tịnh Như (1) sao?
(1) Lương Tịnh Như là ca sĩ người Malaysia. Cô có một bài hát tên là "Dũng Khí."
Lúc đó Hàn Đông Dương nói không cần, Lâm Ngộ An lập tức vui mừng mặt tươi như hoa, chưa tới ba giây bỗng nghe thấy Hàn Đông Dương nói tiếp: Nếu quả thật như thế, bất kể là trời lạnh hay không lạnh, tôi sẽ kiện cho tới khi nhà họ Lâm phá sản, sau đó sẽ cho anh trên răng dưới trym bước ra khỏi nhà.
Lẽ nào đây chính là "Trời lạnh rồi, để cho nhà họ Vương phá sản đi" trong truyền thuyết?
Từng giọt mồ hôi lăn xoành xoạch trên mặt Lâm Ngộ An:...
Thật đúng là còn chưa kịp nghĩ tới ăn vụng thì suy nghĩ đã chết từ trong trứng nước.
Cho nên, bọn họ ký một tờ thoả thuận trong lúc kết hôn.
Thoả thuận chỉ có một yêu cầu, đó chính là giữ mình, làm cho Tiểu Ngộ An co quắp ở trong xó, chỉ cho bản thân mình chiêm ngưỡng.
Thật ra điều này được lập ra cho Lâm Ngộ An.
Bạn bè của cậu đều cực kỳ hâm mộ cậu, đi vào nhà họ Hàn, lại còn kết hôn với con trai út nhà họ Hàn.
Là phúc khí mà bọn họ cầu xin năm trăm năm trước mặt Phật cũng không cầu được.
Lâm Ngộ An nghĩ, vậy cũng có thể do mấy người thắp nến ít quá, nên không thắp sáng được kinh luân.
Nhưng thật ra, Lâm Ngộ An lại cho rằng hai năm qua cơ thể và linh hồn của cậu như đang ở trong chùa, gánh trọng trách bước về phía trước, đeo xích sắt gông xiềng, thường làm bạn với đèn xanh giấy vàng, thanh tâm quả dục, ăn chay niệm Phật. Gắng gượng đưa một động vật ăn thịt quy y Phật môn, bọn họ rút răng cậu, linh hồn của cậu từ một linh hồn chứa hương thơm từ từ biến thành một linh hồn lạnh quéo.
Nhưng mà cũng không sao, còn có một tháng lẻ bảy ngày nữa là cậu được giải thoát rồi.
Nghĩ như thế, Lâm Ngộ An mới lại có hy vọng với cuộc sống.
Lâm Ngộ An làm thiết kế đá quý, cậu thuê một phòng làm việc ở trung tâm Hoàn Vũ.
Năm ngoái, trâm cài áo do cậu có thiết kế, đặt tên là "Trầm Mặc."
Đã được siêu mẫu Lư Tuý Na đeo đăng trên trang bìa VOGUE.
Lâm Ngộ An ở công ty mấy tiếng, liền rời khỏi.
Mông cậu đau, cậu muốn đến tiệm thuốc tây, đêm qua ma sát cả một buổi tối, cậu cũng sắp nghi ngờ phía dưới có thể nhóm ra lửa.
Cậu lo lắng giờ không trị, sau này chắc cúc lỏng mất, sau đó nữa thì đúng là gió đi vào động trống.
Cậu không dám đi đến bệnh viện, nếu như ông anh chồng kia mà biết cậu có vấn đề, đi tới nhà cậu hỏi chồng cậu bọn họ chơi tới dạng gì, chuyện cậu ăn vụng ở ngoài sẽ giấu không được nữa.
Cậu sẽ bị chồng mình kiện lên toà án, chị của chồng cậu sẽ khiến tập đoàn Hoành Nam gặp phải nguy cơ tài chính lần nữa, mà anh chồng cậu sẽ dùng một ngàn lẻ một phương pháp ngắt đầu cậu.
Trải qua một loạt suy nghĩ, Lâm Ngộ An quyết định tới tiệm thuốc tây.
Vừa bước vào, ba chị gái liền chen nhau vây quanh cậu.
Lâm Ngộ An: "..."
Một người trong đó mặt mày cười tươi hỏi cậu: "Cậu nhóc khó chịu ở đâu thế, muốn mua thuốc gì nè?"
Lâm Ngộ An nhìn chung quanh một vòng, hơi khó có thể mở miệng, ho nhẹ một tiếng: "Chỗ mọi người có thuốc cho vết thương bị té ngã đụng gì không?"
Cô tóc ngắn lập tức hiểu, "Tôi biết rồi, chỗ nào của cậu bị đụng trúng đúng không?"
Lâm Ngộ An suy nghĩ một chút, nghĩ là tối qua đúng là dùng sức đụng mạnh quá, gật đầu: "Ừm."
Chị gái tóc ngắn xoay người lấy một chai khử trùng dạng xịt cho cậu: "Cậu dùng cái này đi, khử trùng trước. Vết thương nghiêm trọng không? Bị thương sâu không?"
Lâm Ngộ An nhận chai khử trùng, xịt đồ chơi này vào chỗ đó, có kích thích quá không!
"Vết thương cũng có chút sâu, mọi người có thuốc khác không? Nhẹ hơn cái này một chút." Lâm Ngộ An hỏi.
Chị tóc ngắn nghi ngờ: "Cậu nhóc, cậu bị thương chỗ nào thế, cho chị xem vết thương xem."
Một người khác cũng lên tiếng: "Đúng thế, bị thương sâu thì không dùng loại này được, cậu phải đến bệnh viện đó!"
Lâm Ngộ An không được tự nhiên, xoa xoa mũi: "Thật ra không phải là tôi, là một người bạn của tôi, cậu ta nói cậu ta bị thương phía sau."
Có thể là dạo này hủ nữ nhiều quá, chỉ bằng hai lỗ tai đỏ lên và cách nói chuyện mơ hồ của Lâm Ngộ An, thì ba chị gái lập tức lộ ra nụ cười hiểu trong lòng mà không nói ra, lấy một hộp thuốc từ trong hộc tủ ra cho cậu, cái ánh mắt đó ấy à.
Cho tới bây giờ, Lâm Ngộ An cũng chưa từng mất mặt như vậy, trả tiền xong liền đi.
Khi về đến nhà, dì Ngô đang tưới nước cho hoa ở sân thượng, Lâm Ngộ An lấy hộp thuốc ra cất vào túi. Dì Ngô nhà bọn họ mà mở miệng, sợ là ngày mai trong nhà sẽ trình diễn một phiên bản khẩu vị nặng "Vợ chồng son đêm khuya nhiệt tình như tân hôn dẫn đến nứt h-ậ-u-m-ô-n."
Lâm Ngộ An vào nhà, đổi giày, lên lầu chuẩn bị bôi thuốc, vào phòng ngủ, phát hiện Hàn Đông Dương vẫn còn nằm trên giường.
Lâm Ngộ An không biết Hàn Đông Dương bị làm sao, đi xuống phòng bếp xem một chút, dì Ngô tưới hoa xong đi vào thì nhìn thấy cậu.
"Ôi chao, cậu Lâm về rồi đó à."
Lâm Ngộ An dạ một tiếng, hỏi: "Cậu Hàn đã xuống lầu ăn cơm chưa?"
Dì Ngô lắc đầu: "Chưa có, hôm nay cậu ấy cũng không xuống lầu, cháo mà cậu dặn nấu, động cũng không động vào."
Lâm Ngộ An gật đầu: "Không sao, vậy thì ăn tối bằng cháo đi, hâm nóng lên là được."
Lâm Ngộ An lại đi lên lầu, cậu giơ tay mở đèn trong phòng lên, đi tới kéo rèm cửa sổ ra.
Hàn Đông Dương ôm đầu, cuộn tròn trong chăn, nghe thấy tiếng động cậu gây ra thì giật giật.
Lâm Ngộ An vào phòng để quần áo thay đồ mặc ở nhà, lấy chai thuốc từ trong túi ra, đi đến phòng vệ sinh.
Hàn Đông Dương nghe được tiếng động từ trong phòng vệ sinh truyền tới, thò đầu ra từ trong chăn, hai mắt sưng đỏ, nhìn trừng trừng cửa phòng vệ sinh, bộ dáng hận không thể ăn luôn Lâm Ngộ An.
Sau khi Lâm Ngộ An đi ra ngoài, Hàn Đông Dương Dương đã ngồi dậy ở trên giường, vẻ mặt bình tĩnh nhìn thoáng qua, không nhẹ không nhạt nói: "Về rồi à."
"Ừ."
Cậu nghĩ, chắc là Hàn Đông Dương đói quá, mới có thể rời giường xuống lầu ăn.
Lâm Ngộ An nói: "Xuống dưới ăn một chút gì đi!"
Hàn Đông Dương không nói gì, đứng dậy đi xuống lầu.
Lâm Ngộ An đi theo phía sau hắn, hai người ở trên bàn ăn, Lâm Ngộ An thấy gương mặt đưa tang của Hàn Đông Dương, làm cứ như hầm mỏ nhà bọn họ bị người ta cuỗm mất, nhịn không được hỏi: "Cậu rốt cuộc làm sao thế?"
Hàn Đông Dương ăn một hớp cháo, nghe được câu này, im lặng chớp mắt một cái rồi mới nói: "Không sao."
Lâm Ngộ An không tin là Hàn Đông Dương không có chuyện gì, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó thì mới biến thành thế này. Buổi chiều cậu ở công ty còn gọi điện cho văn phòng luật của hắn, Tiểu Giang nói gần đây văn phòng luật không xảy ra chuyện gì, hai ngày trước Hàn tổng chiến một trận trên toà thắng rất đẹp, không gặp chút trắc trở nào trên con đường nhân sinh.
Lâm Ngộ An không cảm thấy Hàn Đông Dương sẽ vì chuyện gì mà biến thành như vậy, chẳng lẽ là bị người ta đá, ha ha ha, suýt nữa là Lâm Ngộ An đã cười ra tiếng.
Không thể, trước không nói giữa bọn họ có thoả thuận sau khi kết hôn. Trong hai năm qua, Hàn Đông Dương giữ mình trong sạch đến độ hộp giấy để ở đầu giường còn có thể dùng được bốn tháng, một người đàn ông quá nghiêm khắc với sinh hoạt cá nhân của mình như thế thì sao thất tình được?!
Sau khi ăn bữa chiều, nếu là bình thường thì Lâm Ngộ An đã ra ngoài đi bộ.
Nhưng hôm nay thì không được, tối qua cậu đã tập yoga làm nóng cúc trên không trung cả đêm rồi.
Dưới tác dụng của việc dùng sức, bắp đùi khó tránh khỏi bị thương đến gân cốt, nếu như cậu cứ thế mà đi bộ thì sẽ tác động đến vùng bụng, cho nên Lâm Ngộ An ngồi trên sô pha, mở TV, im lặng xem.
Hàn Đông Dương ăn chẳng được mấy miếng, liền bỏ đũa xuống, liếc nhìn cậu vài lần rồi lên lầu. Chắc là đang tò mò sao hôm nay cậu không đi bộ, thói quen tản bộ sau khi ăn xong phong vũ lôi điện cũng không xê dịch được là kiên trì mỗi ngày, thật ra trong lòng Lâm Ngộ An giờ cũng đang tò mò, chồng cậu gặp chuyện gì mà lại có bộ dáng như thế.
Nhưng hình thức ở chung của bọn họ từ đó giờ là bên ngoài thì như hệ thống điều hòa trung tâm, về nhà thì chính là hai cái tủ lạnh chạy không phát ra tiếng ồn. Không hỏi chuyện của đối phương nên cũng chẳng biết gì. Chỉ có khi có người mới có thể miễn cường làm dáng một chút, giả làm một đôi vợ chồng tình thâm.
Tuy là bọn họ không yêu nhau, nhưng bọn họ biết đối phương thích gì còn hơn biết mình thích gì. Lúc mới kết hôn tầm nửa tháng, cha của Hàn Đông Dương thường hay đến nhà, kiểm tra sinh hoạt của hai vợ chồng son, thường dùng các loại bút pháp tu từ ẩn ý mịt mờ, khởi thừa chuyển hợp, tiền hậu hô hu để thử bọn họ.
Nói chung, mũi tên của Cupid mà, bắn đến thật khiến cho người ta khó lòng phòng bị.
Có đôi khi là hai tay trái phải cùng bắn tên, có đôi khi thì vạn mũi tên cùng bắn, có đôi khi lại còn có thể khiến cho mũi tên bay loạn xì ngầu.
Cho nên, ngoài việc trốn trong chùa để tự bảo vệ mình, thì ngày nào Lâm Ngộ An cũng còn phải rút thời gian ra tăng ca, sớm đã học thuộc lòng tài liệu cá nhân và những thứ yêu thích của Hàn Đông Dương, để tăng cường trang bị của mình.
Lâm Ngộ An cũng từng đưa ra yêu cầu với Hàn Đông Dương, có thể để lúc ông Hàn đến thì cậu không về nhà, đợi ông Hàn đi thì cậu mới về được hay không, bình thường cậu phải vẽ bản thiết kế, loại công việc này có tính nghệ thuật, phải tìm được linh cảm, có linh cảm thì văn chương trôi chảy, không có linh cảm chính là táo bón.
Đương nhiên Hàn Đông Dương không đồng ý, hắn nói đây là uyên ương giả ân ái, uyên ương phải đi từng bước, tuy bọn họ hữu danh vô thực, những bước phải đi cũng không thể bớt bước nào, ít nhất cha hắn cũng rất thích bọn họ như thế này.
Lâm Ngộ An gật đầu, đúng, nhà cậu có mỏ, cậu nói gì cũng đúng.
Hàn Đông Dương nói không sai, cha mẹ của hai người bọn họ cực kỳ coi trọng đoạn nhân duyên tốt đẹp này của bọn họ, còn chưa kết hôn đã lên hết kế hoạch về tương lai của hai người, nghĩa địa trăm năm sau mới dùng cũng tìm xong rồi, sẽ hợp táng.
Mẹ cậu nói cái này mới gọi là trăm năm hảo hợp chân chính.
Sau trăm năm cùng nhau hợp táng à?!
Lâm Ngộ An muốn nói cho mẹ cậu biết, thành ngữ này xuất hiện cũng không phải là cho mẹ dùng như thế. Nhưng đồng thời thấp thỏm bất an trong lòng lại nảy lên, lỡ như Hàn Đông Dương chết trước, hợp không được làm sao bây giờ, đến lúc đó sẽ ép bọn họ hợp à?
Mẹ cậu nói không sao, chuyện này không phải là còn có một từ gọi là thiên lý âm, duyên nhất tuyến khiên (2) sao!
(5) Thiên lý nhân duyên nhất tuyến khiên: câu này ý nói nếu như hai người đúng là có duyên, thì dù có xa cách nhau chân trời góc bể rồi cũng sẽ tìm về với nhau
(Baidu). Câu gốc dùng "nhân duyên," mẹ của Lâm Ngộ An lại dùng "âm duyên."
Thiên lý âm, duyên nhất tuyến khiên?
Âm duyên? Nhân duyên!
Quên đi, cậu nghĩ, đừng có móc sợi dây này vào.
Nhưng mà may mắn là, vào đêm kết hôn thì Hàn Đông Dương đã chuẩn bị xong giấy thỏa thuận ly hôn, Lâm Ngộ An không nói hai lời, tuyệt bút vung lên, đặt bút thành danh, ký.
/Hết chương 2/