Mãng Hoang Kỷ

Chương 330: Chiêu thứ bảy Tam Xích Kiếm

Dư Vi nhận ra khoảng khắc sống còn đã tới trước mắt. Toàn thân nàng bỗng lóe lên màu đỏ máu, tạo thành một Thái Cực đỏ máu.

Rầm rầm!

Dư Vi hóa thành một đường sáng đỏ máu, bắn về phía sau trăm trượng rồi ngã vật ra. Trong miệng chảy ra máu đen, bụng của nàng có một vết thương cực lớn. Vết thương vẫn cứ thế tràn máu đen ra.

Kỷ Ninh chỉ trơ mắt ra nhìn cảnh sư tỷ bị cánh tay của Hạ Mang Kỳ xuyên qua bụng, hộc máu ngã ra đất. Việc này làm đôi mắt của Kỷ Ninh đỏ dựng lên.

Một nỗi sợ hãi cùng phẫn nộ không thể đè nén nháy mắt tràn ngập khắc đầu óc hắn.

"A a a! ! !" Kỷ Ninh tru lên.

Sát ý vô tận tràn ngập khắp linh hồn hắn.

Giết! Giết! Giết!

Giết hết mọi!

Giết hết mọi trở ngại!

"Cứ tức đi, vô dụng." Cô gái bẩn thỉu vẫn cứ quấn lấy Kỷ Ninh không rời, dường như lấy thế làm vui.

"Chém!" Kỷ Ninh gầm lên đầy tức giận.

Tiếng gầm này phát ra từ chỗ sâu nhất trong linh hồn hắn.

Sáu đường kiếm quang như tơ xẹt qua thân thể cô gái bẩn thỉu. Ngay khi kiếm thứ nhất chém qua, sắc mặt của nàng ta lập tức thay đổi. Bởi vì ngay kiếm đầu tiên đã chặt đứt một bàn tay của ả. Thân thể cứng rắn như pháp bảo của nàng ta cũng không tthể nào cản được kiếm quang sắc bén đó.

"Lùi mau!" Cô gái bẩn thỉu không còn thoải mái như trước nữa, thậm chí còn cảm thấy hoảng sợ. Nàng điên cuồng lùi về sau.

"Vù."

Cuối cùng thì nàng ta cũng lui ra được. Thân thể Thần Ma của nàng nhanh chóng khôi phục lại. Nàng ta kinh sợ nhìn Kỷ Ninh: "Kiếm Quang Như Ti! Không ngờ hắn lại đạt tới cảnh giới đó!"

...

"Kiếm Quang Như Ti!"

"Hắn mới tu luyện hơn ba mươi năm mà đã có thể tu luyện tới cảnh giới 'Kiếm Quang Như Ti'. Quả đúng là thiên tài Kiếm Đạo hiếm thấy."

"Cho dù là kẻ thật sự có khả năng đứng đầu ở đại hội Tiên Duyên này thì Hạ Mang Tử Sơn cũng chưa chắc bằng được hắn."

Trong chủ điện Thiên Mang Điện, bất kể là chín Thuần Dương chân tiên hay là gần ngàn Thiên Tiên thì đều phải hơi kinh ngạc rồi sợ hãi than lên.

Kiếm Quang Như Ti...

Đại biểu cho việc đã đạt tới mức độ thật sự rất cao thâm ở 'Kiếm Đạo'. Chiêu thứ bảy Tam Xích Kiếm 'Nhất Tự Kiếm Trảm' chính là cảnh giới Kiếm Quang Như Ti.

Thật ra ba chiêu cuối của 'Tam Xích Kiếm là chiêu thứ bảy, thứ tám, thứ chín đều đáng sợ hơn nhiều. Kể cả với tầm cỡ như Bắc Hành tiên nhân mà cũng không thể ghi lại trên sách được.

Sáu chiêu đầu của 'Tam Xích Kiếm' cũng coi như là tăng dần đều, dẫn dắt người tu luyện tới cấp độ 'Vực Cảnh Đại Đạo'. Mỗi chiêu sau cũng không mạnh hơn chiêu trước quá nhiều. Bởi vì sáu chiêu đầu tăng dần đều, chủ yếu là để 'dạy' người sau nên được biên soạn thành sách, thành ra mức tiến bộ sau mỗi thức cũng nhỏ, dễ dàng tu luyện hơn.

Nhưng ba chiêu cuối cùng không được ghi lại trong sách thì lại có uy lực tăng cực kỳ lớn.

Chiêu thứ bảy đã ngang tầm với tiêu chuẩn Tán tiên Kiếm Tiên sống ba mươi vạn năm.

Chiêu thứ tám đã ngang tầm với tiêu chuẩn Thiên Tiên bình thường.

Chiêu thứ chín đã ngang tầm với tiêu chuẩn Thiên Tiên hàng đầu. Nhờ vào chiêu thứ chón mà Bắc Hành tiên nhân dù là Tán tiên thì vẫn có thể sánh ngang với Thiên Tiên!

Ba chiêu này...mỗi một chiêu đều có mức tăng tiến cực nhiều.

Mỗi một chiêu đều có uy lực cực kỳ lớn.

Dư Vi nằm đó, cố gắng điều khiển pháp bảo tạo thành phương hoàng đen trắng. Đồng thời trong tay nàng xuất hiện một bình ngọc. Nguyên lực phá vỡ bình ngọc, một viên đan dược bay thẳng vào trong miệng nàng.

"Vù vù..." Miệng vết thương ở bụng nàng nhanh chóng khép lại.

"Vạn Độc Trập." Dư Vi biết rằng mình nguy rồi.

Hắc Bạch Học cung cũng có môn thần thông Vạn Độc Trập này.

Có điều hoàng tộc Đại Hạ có cất rất nhiều thần thông trong đó có Vạn Độc Trập. Mà Hạ Mang Kỳ thì lại tu luyện môn thần thông này. Thật ra Vạn Độc Trập là một môn thần thông cực kỳ độc ác, muốn tu luyện nó phải đưa lượng lớn độc vào trong cơ thể. Hạ Mang Kỳ là thiên tài của hoàng tộc nên dĩ nhiên là có thể kiếm được những loại độc hiếm thấy. Cho nên 'Vạn Độc Trập' do hắn tu luyện có mức độ tàn nhẫn hơn bình thường rất nhiều.

Một khi trúng phải là lập tức nhiễm kịch độc.

Nếu như là Thần Ma luyện thể mạnh mẽ thì cũng không phải sợ lắm. Nhưng Dư Vi lại là dòng luyện khí, thân thể không đủ sức chịu đựng, chỉ có thể dựa vào đan dược. Nhưng Dư Vi lại không thể nào có nổi đan dược có thể đè nén độc tính của 'Vạn Độc Trập'

"Chết đi!" Ở xa xa, Hạ Mang Kỳ cười điên cuồng. Nhưng đúng lúc này có một đường kiếm quang màu vàng kim bay tới. Đúng là kiếm quang Tiểu Thiên kiếm trận.

"Tuy rằng kiếm quang của kiếm trận này có uy lực không nhỏ nhưng cũng không thể nào làm gì được ta." Hạ Mang Kỳ cũng đã cản vài lần nên cũng biết. Lúc này hắn lại chém chiến đao trong tay vào đường kiếm quang kia.

Vù!

Kiếm quang như sợi tơ nhưng uy lực lại mạnh kinh người. Hạ Mang Kỳ chưa kịp nhận ra điều gì thì chiến đao trong tay đã bị đánh bay. Hổ khẩu của hắn nứt ra, cả người bị đánh cho lùi liên tiếp ra đằng sau. Thế nhưng với tốc độ kinh người, Kỷ Ninh đã lao tới bên cạnh. Hạ Mang Kỳ vừa lật tay lên, lập tức trên hai tay đã có một thanh chiến đao.

"Chết đi." Kỷ Ninh ba đầu sáu tay cực kỳ dữ tợn. Sáu đường kiếm quang như cái bánh xe khổng lồ. Vù vù vù vù vù vù! ! ! ! ! ! Liên tiếp sáu đường kiếm quang xé gió bay tới.

Hạ Mang Kỳ trợn trừng mắt, thân thể bị chém thành từng mảnh.

Một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa được tạo ra, bao vây từng mảnh thịt vụn, điên cuồng nghiền nát.

"Không..." Thần hồn Hạ Mang Kỳ gào rú.

Đáng tiếc hắn vẫn bị nghiền nát thành hư không.

"Cái gì!" Đan Trúc chân nhân, Phi Tuyết chân nhân, Chuyên Thủy Kỳ đều kinh hãi. Hắn ta có thể vừa mới đối mặt mà đã giết được Hạ Mang Kỳ sao? Thật quá mạnh. Như thế nào mà đột nhiên thực lực của tên Kỷ ninh kia lại tăng lên khủng khiếp như vậy?

"Đều phải chết."

Kỷ Ninh lao thẳng tới chỗ Phi Tuyết chân nhân ở gần nhất.

"Chạy mau!"

Đan Trúc chân nhân, Phi Tuyết chân nhân, Chuyên Thủy Kỳ thấy vẻ dũng mãnh của Kỷ ninh thì đều không dám đứng lại đánh, tất cả đều nhanh chóng chạy ra ngoài.

"Mở ra." 'Hắc Thạch chân nhân' luôn điều khiển đại trận phong cấm cũng nhanh chóng mở đại trận. Nguồn truyện: Truyện FULL

Vèo! Vèo! Vèo!

Đan Trúc chân nhân, Phi Tuyết chân nhân, Chuyên Thủy Kỳ đều chạy ra khỏi đại trận phong cấm. Ba người bọn chúng vừa ra khỏi đại trận phong cấm thì Hắc Thạch chân nhân đã lập tức kích hoạt lại đại trận phong cấm. Màn hào quang lại hiện lên.

"Mở cho ta." Kỷ Ninh gào lên. Kiếm Quang Như Ti. Sáu đường kiếm quang chém về phía đại trận phong cấm.

Uỳnh!

Đại trận bị đánh tan, Kỷ Ninh ba đầu sáu tay chạy thẳng ra ngoài đại trận phong cấm.

"Cái gì." Phi Tuyết chân nhân vừa mới thở phào một hơi khi chạy được ra ngoài đại trận phong cấm, lập tức kinh ngạc, muốn chạy tiếp. Nhưng tốc độ của nàng làm sao bằng được Kỷ Ninh Thần Ma luyện thể đây? Cho dù đã vung phất trần lên, ngàn vạn sợi tơ trắng tạo thành một con chồn bạc bảo vệ lấy nàng, đồng thời còn ném ra cả đống tín phù, vội vàng truyền âm: "Tín phù cho ngươi, ngươi tha mạng cho ta!"

"Vù vù vù..." Sáu đường kiếm quang đánh tan con chồn bạc, chém chết Phi Tuyết chân nhân.

Quá nhanh.

Sáu cánh tay của Kỷ Ninh múa ra kiếm quang cực nhanh. Phi Tuyết chân nhân đã ném cả tín phù ra nhưng vẫn chưa được na di ra thì đã bị Kỷ Ninh chém chết.

Chuyên Thủy Kỳ, Đan Trúc chân nhân đều bị sự điên cuồng của Kỷ Ninh dọa chết khiếp. Tuy Đan Trúc chân nhân có thực lực cực kỳ mạnh, nhưng nàng là dòng luyện khí...nên làm sao dám liều chết với Kỷ Ninh đây?

Rầm rầm! Rầm rầm!

Chuyên Thủy Kỳ và Đan Trúc đều vội vàng bay đi, trốn ra xa xa.

Thiếu niên ngăm đen đầu trọc 'Hắc Thạch chân nhân' thu đại trận phong cấm lại, đứng bên cạnh cô gái bẩn thủy Cửu Tử chân nhân. Lúc này, cánh tay của Cửu Tử chân nhân đã đeo bao tay màu bạc vào.

"Đi thôi, bây giờ không phải là lúc đánh nhau với hắn." Hắc Thạch chân nhân truyền âm.

Cửu Tử chân nhân cắn răng, liếc mắt nhìn Kỷ Ninh một cái.

"Đi."

Hai người bọn họ cũng quyết đoán. Bọn họ phát hiện ra thực lực của Kỷ Ninh đã tăng lên rất nhiều, đủ để uy hiếp bọn họ. Nếu quả thật liều chiến, hai người bọn họ cũng không có chút nắm chắc nào. Mà tín phù của bọn họ thì đã sớm gom đủ rồi nên cũng không đáng để ở lại.

Vèo! Vèo!

Hai người nhanh chóng rời đi.

...

Kỷ Ninh bùng nổ chém chết Hạ Mang Kỳ, Phi Tuyết chân nhân, dọa cho Chuyên Thủy kỳ, Đan Trúc chân nhân, làm Cửu Tử chân nhân, Hắc Thạch chân nhân đều không còn lựa chọn nào khác ngoài trốn đi.

"Hừ." Kỷ Ninh với sát ý tận trời quét mắt nhìn xung quanh, phất tay lên thu pháp bảo Phi Tuyết chân nhân để lại rồi nhanh chóng chạy tới chỗ sư tỷ. Khi tới gần sư tỷ thì hắn lập tức khôi phục lại hình dáng bình thường.

"Sư tỷ." Kỷ Ninh nhìn thấy Dư Vi u ám mặt mày, thân trúng kịch độc thì không khỏi nôn nóng. Dư Vi cố gắng ngồi dậy cười với Kỷ Ninh.

Hắn chưa kịp tới thì Hạ Mang Kỳ đã thi triển thần thông 'Vạn Độc Trập' ra.

Tới cả con gấu lông vàng ở Thủy Phủ cũng không cho phép hắn tu luyện môn thần thông này. Mặc dù khi thực lực còn yếu thì cực kỳ có ích, nhưng sau này có thực lực mạnh mẽ thì e là còn phải phế bỏ môn thần thông này.

Nhưng...Không thể phủ nhân rằng, môn thần thông này cực kỳ đáng sợ. Vừa chạm vào là đã bị trúng kịch độc, thực lực tổn thất cực nhiều!

"Ta có thuốc giải độc, có lẽ có thể giải được. . " Kỷ Ninh cực kỳ lo lắng.

"Không có việc gì, ta không sao." Dư Vi ngồi cạnh Kỷ Ninh, mỉm cười lắc đầu nhẹ. Nàng thấy Kỷ Ninh điên cuồng như thế thì lại cảm thấy tràn ngập hạnh phúc.

Kỷ Ninh thấy dáng vẻ của sư tỷ như vậy thì không khỏi nghĩ lại mà sợ hãi cùng đau lòng.

Hắn liều lĩnh ôm sư tỷ vào lòng.

Dư Vi bị Kỷ Ninh ôm lấy, mặt dán vào cổ của Kỷ Ninh, cảm nhận được hơi nóng từ toàn thân Kỷ Ninh đập vào mặt. Từng hơi nóng làm nàng ngây ngẩn cả người.

"Ta không muốn do dự thêm nữa." Kỷ Ninh nói nhỏ bên tai sư tỷ. "Ta không muốn hối hận, không muốn hối hận. Ta rất sợ, sợ tỷ vừa rồi chết. Nếu chết rồi, ta còn có thể do dự được nữa không?"

Dư Vi vươn tay ra ôm chặt lấy Kỷ Ninh, mặt lộ ra vẻ tươi cười, nước mắt chảy xuống.

...

Chủ điện Thiên Mang Điện.

Lã Động Tân vỗ đánh bốp lên cái bàn làm bay hết cả rượu tiên quả tiên trên bàn xuống. Hắn đứng dậy chỉ thẳng tay vào hai người Kỷ Ninh và Dư Vi đang ôm lấy nhau trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ khổng lồ, cười ha ha nói. "Phải thế chứ, phải thế chứ. Bà bà mụ mụ như ta mà phán sai thì sau này còn uy tín thế nào nữa. Bọn chúng mà bỏ lỡ lần ở cùng một chỗ trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này thì cả đời cũng sẽ không ở bên nhau được. Việc cần chính là phải biết nắm lấy cơ hội. Đã yêu thì phải xúc tiến. Đã đồng sinh công tử nhiều lần như thế mà vẫn còn không thấu hiểu trái tim mình hay sao? Chính vì do dự nên mới ra như vậy đấy! Ha ha ha, có điều cũng vẫn rất tốt. Trong một tháng cuối cùng thì cũng đã ôm lấy nhau rồi."