- Theo lý thuyết ta sẽ không tiết lộ chuyện bảo vật trấn phái ra ngoài, hôm nay ta thân là môn chủ Đông Kỳ Phái, thời điểmi Đông Kỳ Phái sinh tử tồn vong cũng bất chấp.

Lôi Tân Đạo Quân nhìn Kỷ Ninh, nói:

- Bảo vật trấn phái này tên là ‘hành lang không gian’, nó hơi có ích với tu hành, có lẽ đạo hữu có thể mượn cơ hội này đột phá Đạo Quân tam bộ.

Nội tâm Lôi Tân Đạo Quân vẫn quá lo lắng, hi vọng thực lực Bắc Minh trước mặt đề thăng một ít, dù sao việc này liên lụy đến sinh tử của Đông Kỳ Phái.

- Hành lang không gian?

Kỷ Ninh sinh ra ý niệm hiếu kỳ trong đầu.

- Đi theo ta.

Lôi Tân Đạo Quân trịnh trọng nói.

...

Lôi Tân Đạo Quân đi trước dẫn đường, Kỷ Ninh theo ở phía sau.

Liên tiếp phá vỡ từng đạo cấm chế, Lôi Tân Đạo Quân dẫn Kỷ Ninh đi tới trước một đình viện bình thường.

- Nhìn thấy sao?

Lôi Tân Đạo Quân chỉ vào ngọn núi ở trong đình viện, ngọn núi giả còn có một ít cành lá đang bò quanh.

- Như thế nào?

Kỷ Ninh nghi hoặc, ngọn núi giả này không có gì không đúng, thậm chí hắn không cảm ứng có khí tức cấm chế gì.

Lôi Tân Đạo Quân đi về phía trước và vung tay lên, những dây leo biến thành tro bụi, lá này cảnh thật bị cành lá che đậy hiện ra, chỉ thấy hòn non bộ này thậm chí điêu khắc thành cánh cửa.

- Một cánh cửa?

Kỷ Ninh nghi hoặc.

- Đúng, một cánh cửa, có thể mở cửa.

Lôi Tân Đạo Quân nói ra:

- Mời Bắc Minh Đạo Quân đi theo ta.

Lôi Tân Đạo Quân đi về phía hòn non bộ điêu khắc thành cánh cửa, trực tiếp dùng tay đụng vào một cái, lập tức điêu khắc cửa đá lập tức mở sang hai bên, tiếng nổ ầm vang vang lên, một thông đạo xuất hiện, trong thông đạo có không gian chấn động rất mạnh.

Kỷ Ninh ăn kinh ngạc, trước khi cửa đá mở ra, hắn nhìn nó là ngọn núi bình thường, cũng không có chút cảm giác pháp bảo hay kỳ vật. Nhưng bây giờ nó là thông đạo không gian.

- Vào đi.

Lôi Tân Đạo Quân quay đầu nhìn Kỷ Ninh, về sau cất bước đi vào.

Kỷ Ninh cũng không có do dự, hắn đi theo vào trong.

...

Hô.

Không gian biến ảo.

Một không gian màu vàng vô cùng huy hoàng xuất hiện..

- Đây là?

Kỷ Ninh và Lôi Tân Đạo Quân đều đứng trên một hành lang dài dằng dặc, hành lang màu đen lơ lửng không trung, hai bên hành lang là hư không vô tận.

- Hành lang không gian này trừ không gian màu vàng ra, còn lại đều là hư không, chỉ có hàng lang lơ lửng giữa không trung.

Lôi Tân Đạo Quân chỉ vào phía trước, hành lang phi thường dài dằng dặc, vừa nhìn chỉ sợ xa ngàn vạn dặm trên hành lang còn có một binh sĩ mặc khải giáp đang đứng giống như vệ binh, cuối hành lang, với thị lực của Kỷ Ninh có thể nhìn rõ ràng, cuối hành lang chính là vương tọa màu vàng.

- Nơi này có ba vạn quân sĩ.

Lôi Tân Đạo Quân nói ra:

- Dọc theo hành lang này tiến lên phía trước sẽ lọt vào những quân sĩ này ngăn cản, đi càng sâu sẽ gặp công kích đáng sợ hơn.

- Ah?

Kỷ Ninh lộ ra vẻ vui vẻ, thứ này rất giống Đạo Quân Vân Giới của Mang Nhai quốc.

- Những quân sĩ này có chiến đấu chi đạo phi thường đặc thù.

Lôi Tân Đạo Quân nhìn Kỷ Ninh, nói:

- Đợi lát nữa ngươi giao thủ sẽ biết rõ, ba vạn tên quân sĩ này yếu nhất là Đạo Quân nhị bộ, cho nên chỉ có Đông Kỳ Đạo Quân mới có thể đi vào.

- Đông Kỳ Đạo Quân có thể đi tới vương tọa kia sao?

Kỷ Ninh hỏi.

- Lão tổ hắn nếm thử hai lần, lần thứ nhất thất bại, về sau có đốn ngộ, lần thứ hai dốc sức liều mạng mới đến vương tọa, hai tên hộ vệ cuối cùng có thực lực sánh ngang lão tổ.

Lôi Tân Đạo Quân nói ra.

Kỷ Ninh kinh ngạc.

Còn mạnh hơn cả Đạo Quân Vân Giới, Đạo Quân Vân Giới chỉ cần đạt tới Đạo Quân tứ bộ là có thể giết tới cuối cùng.

Nhưng nơi này cuối cùng có thực lực so sánh với Đông Kỳ Đạo Quân, Đông Kỳ Đạo Quân đã miễn cưỡng so với Vĩnh Hằng Đế Quân bình thường. Vệ binh lại mạnh như thế?

- Đáng tiếc ba vạn vệ binh không thể mang ra bên ngoài, thậm chí còn không thể khống chế bọn chúng.

Lôi Tân Đạo Quân cảm khái, nói:

- Nếu có thể khống chế thì cần gì sợ Cửu Trần giáo chủ.

Kỷ Ninh gật gật đầu, ánh mắt của hắn nhìn lên vươn tọa màu vàng cuối hành lang:

- Đến vương tọa có chỗ tốt gì?

- Một phần truyền thừa.

Lôi Tân Đạo Quân nói ra:

- Dù sao lão tổ không có nói tỉ mỉ với chúng ta, ta đoán chừng phần truyền thừa này đối với Đạo Quân yêu nghiệt như ngươi, lực hấp dẫn không phải quá lớn.

Kỷ Ninh cười cười.

Chính mình có kiếm đạo chúa tể truyền thừa, Đan Tôn Giả tặng Đan Diệp Thất Chương, truyền thừa có thể hấp dẫn mình rất ít.

- Chiến đấu với ba vạn tên binh sĩ sẽ giúp ngươi có thu hoạch ngộ đạo.

Lôi Tân Đạo Quân cảm khái, nói:

- Ngay cả lão tổ lần đầu xông vào cũng có đốn ngộ, thực lực đại tiến.

Kỷ Ninh gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Lôi Tân đạo hữu, không biết có thể cho tùy tùng của ta đi vào hay không?

Lôi Tân Đạo Quân cười khổ:

- Bắc Minh đạo hữu, hành lang không gian này là bảo vật trấn phái của Đông Kỳ Phái, lần này ngươi cứu Đông Kỳ Phái, có ân đức vô lượng với Đông Kỳ Phái chúng ta! Ngươi cũng có thể mang một ít tùy tùng và thân hữu xôn xáo, kính xin Bắc Minh đạo hữu ngàn vạn đừng tiết lộ tin tức này ra ngoài.

Kỷ Ninh sững sờ, lúc này nói:

- Dùng tính mạng của ta thề, trừ tùy tùng ra, ta không truyền tin tức hành lang không gian ra ngoài.

Lời nói dẫn động nơi tối tăm chấn động.

Chính là lời thề bổn mạng.

- Không cần như thế, Đông Kỳ Phái ta làm sao không tin được Bắc Minh đạo hữu.

Lôi Tân Đạo Quân nói thế nhưng nội tâm thở ra một hơi, kỳ thật hắn cũng muốn Kỷ Ninh lập lời thề bổn mạng, bởi vì lần này có sở cầu với Kỷ Ninh, hơn nữa quan hệ với tông môn tồn vong, cho nên thời gian dài như vậy hắn không có bảo Kỷ Ninh lập lời thề bổn mạng.

- Nên thế!

Kỷ Ninh tùy ý nói, hắn làm sao không nhìn ra tâm tư của đối phương.

Hiện tại có cơ duyên, hắn không qua quan tâm nhiều.

Người tu hành tam giới nhất mạch đều có cơ duyên của mình.

- Ba tùy tùng của ta sẽ không truyền ra ngoài, ta sẽ bảo bọn họ lập lời thề.

Kỷ Ninh nói ra.

- Này...

Lôi Tân Đạo Quân cười hắc hắc, noí:

- Ta không quấy rầy Bắc Minh đạo hữu, đạo hữu muốn đi ra ngoài, chỉ cần đi dọc theo hành lang quay về là ra ngoài.

- Ta biết rõ.

Kỷ Ninh gật đầu.

Lôi Tân Đạo Quân lập tức rời đi.